Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Hạ Lan Tuyết sững sờ, “Ngươi không đi sao?”

Tiết ma ma lại là kinh ngạc, vội vàng đứng dậy, đối Cơ Hoa Âm u lãnh ánh mắt, cười khan một tiếng, “Gia, lão thân đến xem nha đầu này có cần phân phó gì không, nếu không có việc gì lão thân xin lui.”

Nói xong, thừa dịp Cơ Hoa Âm còn chưa phát tác, vội vàng chạy.

Hạ Lan Tuyết một trận mộng, “Tiết ma ma làm sao vậy? Sợ ngươi?”

“Khi nào thì tỉnh?” Cơ Hoa Âm trực tiếp đi tới, khom lưng, đưa tay vuốt vuốt đầu xù của nàng.

“Mới tỉnh.” Hạ Lan Tuyết khẽ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngọt ngào trả lời, “Ngươi đâu? Đi chỗ nào rồi? Sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu “

Sau cùng, chu cái miệng nhỏ nhắn, có chút bất mãn, “Ta còn tưởng rằng ngươi nói không giữ lời, bỏ lại ta một mình chạy trước rồi.”

Cơ Hoa Âm nhíu mày, “Ta trong mắt ngươi chính là như vậy một nam nhân không giữ lời hứa sao?”

Hạ Lan Tuyết ha ha cười, nhướn mày, “Ta sao biết được, mà lúc sáng ngươi đi cũng không nói với ta một câu.”

“Đó là do ngươi dù ta gọi thế nào cũng không tỉnh dậy.” Cơ Hoa Âm nhẹ liếc nàng một cái, đưa cho nàng một túi giấy.

Hạ Lan Tuyết tiếp nhận, mở ra vừa nhìn, thấy bên trong là bánh bao còn nóng hổi.

“Ăn sao? Vừa vặn ta đói bụng.”

Nàng vừa muốn mở ra túi giấy ăn bánh bao, Cơ Hoa Âm lại đoạt lại, “Dậy rửa mặt xong rồi hãy ăn”

Hạ Lan Tuyết khẽ nhướng mày, có chút không tình nguyện, lại bắt đầu tìm kiếm trong bao đồ, tìm được những thứ quần áo cho nam nhân.

“Những thứ này đều là cho ta?” Nàng nghi hoặc.

“Đúng.” Cơ Hoa Âm gật đầu, “Ngươi thay ra đi đã, ta đi phân phó người chuẩn bị nước nóng cho ngươi”

“Đợi chút.” Hắn mang đến xiêm y màu tro tàn, thật sự là khó coi, “Ta có mang theo xiêm y mà? Sao ngươi còn chuẩn bị nữa?”

Nàng nói thật dễ nghe, kỳ thật, không muốn mặc đồ hắn mang đến, chẳng những màu sắc khó coi, ngay cả nguyên liệu sờ cũng không được tốt lắm, kiểu dáng liền lại đừng nói nữa, so với gã sai vặt tam đẳng trong phủ nàng còn kém hơn.

“Không phải nói đều nghe ta sao? Đổi ý rồi?” Cơ Hoa Âm nhướn mày nhìn nàng.

Hạ Lan Tuyết nhất nghẹn, “Vậy ý ngươi là, nếu ta không mặc cái này, không dẫn ta theo nữa sao?”

“Ừ.” Cơ Hoa Âm gật đầu.

Hạ Lan Tuyết buồn bực, “Tại sao? Y phục này khó coi.”

“Cho nên mới để cho ngươi mặc.” Cơ Hoa Âm nhàn nhạt trả lời một câu.

Hạ Lan Tuyết nhạy cảm bắt được hắn trong lời nói tinh túy, giảo hoạt cười một tiếng, “A, ta hiểu được, hóa ra ngươi sợ ta mặc áo đẹp làm người ta dễ nhận ra sao?”

“Biết rõ còn không mau mặc vào?” Cơ Hoa Âm cười, cũng không có phản bác lời của nàng.


Hạ Lan Tuyết nhỏ mọn lúc này đạt được thỏa mãn, vừa mặc quần áo thô hắn mua, vừa lên mặt nói, “Được, ta mặc, ta mặc. Ở trước mặt người ngoài ta mặc như vậy, lúc ở trong phòng, ta lại mặc quần áo đẹp cho ngươi nhìn nhé?”

“Cái đó nói sau, đeo cả mũ vào.” Cơ Hoa Âm dặn dò một câu, liền đi ra cửa.

Tiết ma ma đứng ở ngay phía cuối hành lang, thấy hắn đi ra, vội lên trước, “Gia, vừa rồi không phải lão thân cố ý đánh thức tiểu nha đầu kia đâu, thật ra, lúc lão thân đi vào, vừa ngồi được một tý thì nàng tỉnh dậy...”

“Không phải nói là ngươi chỉ được canh giữ ở cửa thôi sao?” Cơ Hoa Âm trầm mặt nhìn bà.

Nét mặt già nua của Tiết ma ma có vẻ không chịu nổi, cười khan một tiếng, “Gia, không phải là lão thân sốt ruột thay gia sao? Người nói xem, tối hôm qua đã ngủ cùng chăn với nha đầu kia, sao lại không làm cái gì cả? Cơ hội tốt như vậy...”

Thấy nét mặt Cơ Hoa Âm càng thêm âm lãnh, thanh âm của Tiết ma ma càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ cúi đầu chính mình lầm bầm, “Lão thân này một bó tuổi rồi, còn có thể sống vài năm a, gia nếu có thể sớm một chút thành gia lập thất, có đứa bé, lão thân dù có chết, đến lúc đó, xuống dưới cũng dễ ăn nói với chủ nhân rồi.”

Vừa nói, ánh mắt của bà ửng hồng, cầm lấy tay áo chấm chấm nước mắt, dáng vẻ nhìn rất đáng thương.

Cơ Hoa Âm lẳng lặng nhìn bà diễn một hồi, cho đến khi chính bà cảm thấy mình thật mất mặt, mới nói, “Chuẩn bị nước nóng đến.”

“Vâng.” Con mắt Tiết ma ma lại sáng, “Gia thật sự muốn mang nha đầu kia vào quân doanh sao?”

“Dông dài.” Không cùng bà nói quá nhiều, Cơ Hoa Âm xoay người vào phòng.

Tiết ma ma nhưng là cao hứng khó lường, nam cùng nữ, thí dụ như củi khô cùng ngọn lửa hừng hực, ở cùng một chỗ lâu ngày, không xảy ra chuyện gì cũng khó, mà nha đầu kia đối với gia lại là sốt ruột khó nhịn.

Trở về phòng, thấy Hạ Lan Tuyết đã xuống giường, hắn mua xiêm y mặc ở trên người nàng cũng là vừa người, hơn nữa, dù là màu sắc xám tro khó coi, mặc ở trên người nàng, cũng là hết sức đẹp mắt, tựa hồ càng tôn thêm khuôn mặt tuấn tú của nàng.

Cơ Hoa Âm chưa phát giác ra cau chặt lông mày, cầm lấy mũ đeo vào đầu nàng, vành nón bị hắn cố ý để xuống vô cùng thấp, giống như muốn che hết cả khuôn mặt nàng vậy.

Như vậy rất khó nhìn, Hạ Lan Tuyết không thoải mái, liền tháo mũ ra, thở nói, “Không mang cái đồ này, vướng víu muốn chết.”

“Ấm áp.” Cơ Hoa Âm dụ dỗ nàng, lại đem buộc tóc nàng lại rồi đeo mũ lên.

Hạ Lan Tuyết nhíu chặt mày, nhìn lên gương đồng, thấy dáng vẻ của mình trong gương cũng buồn cười, vậy làm sao cùng đệ đệ mới trước đây một cái tính tình rồi?

Không đúng, bây giờ nàng nhìn rất buồn cười nha.

“Ngươi cảm thấy nói ta là y quan của ngươi, sẽ có người tin sao?” Ngay cả chính nàng cũng hoài nghi rồi.

Cơ Hoa Âm lắc đầu, “Nhưng, cũng không ai dám nghi ngờ.”

“À” Hạ Lan Tuyết vui vẻ, dù sao, Cơ Hoa Âm là người đứng đầu trong quân doanh, hắn nói như thế nào có người dám dị nghị sao?

Rất nhanh, Tiết ma ma bưng nước nóng đến, Hạ Lan Tuyết đơn giản rửa mặt, ăn xong bánh bao, liền kích động cùng Cơ Hoa Âm đi ra khách sạn.

Thời tiết vẫn âm u như cũ, trên đường rất ít người đi lại, nhưng là, bởi vì có Cơ Hoa Âm ở bên cạnh, nên những bực bội mà nàng phải chịu trên đoạn đường đến đây đã bay đi không còn sót lại chút gì, mà lại còn rất hăng hái, toàn thân bừng bừng hứng khởi, thậm chí còn có ý định kéo hắn đi dạo một vòng.

Cơ Hoa Âm đành phải trấn an nàng, “Hôm nay ta phải đi tra xét nơi đóng quân, nếu ngươi muốn đi dạo thì đi cùng Tiết ma ma đi, tối ta đến đón ngươi sau”

Hạ Lan Tuyết biết rõ hắn đang vội, cũng không hồ nháo, liền kéo cánh tay của hắn, nói, “Vậy ta với ngươi đi thôi, ai bảo ta là y quan bên người của ngươi chứ?”


“Vậy thì nhanh chóng theo kịp nhé.” Cơ Hoa Âm không để lại dấu vết rút cánh tay về.

Hạ Lan Tuyết liền giật mình, nhưng là hiểu, bây giờ mà nàng còn hờn dỗi sẽ mang đến nhiều phiền toái cho hắn, bây giờ, có quấy nhiễu hắn như trước nữa, nàng ho nhẹ một tiếng, thanh âm liền trầm thấp không ít.

“Thuộc hạ tuân mệnh. Tướng quân đại nhân, ngựa của ngài đâu? Tiểu nhân dắt đến cho người?”

Vừa nói đã thấy Tiết ma ma dẫn theo điếm tiểu nhị dắt ba con ngựa đi ra..

Trông thấy Tiết ma ma, Hạ Lan Tuyết có chút kinh ngạc, “Ma ma, ngươi cũng muốn đi cùng?”

“Ừ.” Tiết ma ma đắc ý nhướng nhướng mày.

Hạ Lan Tuyết lập tức xù lông rồi, “Ngươi không phải nói trong doanh không thể có nữ tử sao? Vậy Tiết ma ma thì sao?”

Cơ Hoa Âm một phen ôm nàng, tống nàng lên lưng ngựa, “Ta không thể thời khắc ở bên cạnh ngươi, có Tiết ma ma ở đây, ta yên tâm.”

Sau đó, chính hắn cũng lên ngựa.

Hạ Lan Tuyết hiểu dụng tâm của hắn, nên thôi.

Đoàn người cũng không trở về doanh trại, mà là đi đến nơi đóng giữ Cơ Hoa Âm.

Hạ Lan Tuyết đối với mấy cái này cũng không hiểu, chỉ là đến dưới chân núi, cảm thấy gió lạnh lùng vô cùng, thổi nàng xương cốt đều nguội lạnh.

Cơ Hoa Âm liếc nàng một cái, liền phân phó một tên thị vệ dẫn nàng đến doanh trướng ở gần đó.

Lãnh Dịch Hiên vừa vặn theo một chỗ khác doanh trướng đi ra, trông thấy Cơ Hoa Âm, lập tức rất nhanh chạy tới, “Này, ta nói này con mẹ nó như này là sao? Đóng giữ hay là đào mộ phần? Cũng làm hơn một tháng, khi nào thì có thể hết?”

Gần đây hơn một tháng, hắn liền chịu trách nhiệm tại đây thần nữ sơn, nói ra cho oai đóng giữ, sợ đặng thác dư bộ sẽ đến *** nhiễu chân núi dân chúng, nhưng trên thực tế, các việc các tướng sĩ làm mỗi ngày, dọc theo sường núi đào như đào động, đào một chỗ lại một chỗ, tựa hồ muốn đào rỗng núi này vậy.

Cơ Hoa Âm như cũ không để ý đến sự phản đối của hắn, chỉ nói, “Ngươi theo lệnh làm việc là được.”

Hắn lên núi lễ Phật đi vào trong, Lãnh Dịch Hiên chỉ đành phải đi theo phía sau hắn, tức giận la hét, “Rốt cuộc làm cho lão tử biết rõ chuyện gì xảy ra đi? Ngươi không biết, Tịch Vụ cô nương kia cơ hồ mỗi ngày đến, nói là chúng ta làm như vậy, mạo phạm linh các nàng chôn ở chân núi, chúng ta nếu là còn không dừng tay, hòa ước sẽ bị phá vỡ, Tây Di toàn tộc tập hợp, một lòng muốn cùng chúng ta xung đột vũ trang.”

Cơ Hoa Âm không nói, đi đến một đống đất còn đang ướt, nhìn xem mười mấy binh lính đang cố gắng đào đất.

“Này, ngươi có nghe thấy lão tử nói không đấy?” Phản ứng của hắn làm cho Lãnh Dịch Hiên nổi trận lôi đình, vừa vặn, vừa nghiêng đầu, liền xem đến dưới núi có đoàn người cưỡi ngựa chạy tới, hắn tức giận trên mặt rốt cục lộ ra mấy phần nhìn có chút hả hê vui vẻ.

“Hắc, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến. Cô nương kia đến đây, họ Cơ, hôm nay ngươi chính mình ứng phó đi.”

Cơ Hoa Âm xoay người, chỉ thấy một nữ tử áo trắng cưỡi ngựa, dẫn theo mười mấy người hầu cận, một đường thẳng đến đây.

“Lãnh phó tướng, tướng quân đại nhân của các người...” Bạch y nữ tử ghìm ngựa lại, liền hướng về Lãnh Dịch Hiên chất vấn.

“Dạ, không có ở đây “ Lãnh Dịch Hiên hướng về Cơ Hoa Âm chỉ chỉ.


Tịch Vụ vừa nhìn Cơ Hoa Âm, thanh lệ khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngẩn ra, tiện đà liên thanh âm cũng nhu mỹ không ít, “Tịch Vụ gặp qua Cơ tướng quân.”

“Có việc?” Cơ Hoa Âm đứng ở chỗ cao, màu đen áo bào theo gió bay phất phới, kia lạnh lùng thần sắc làm cho Tịch Vụ có chút ủy khuất.

Thân là Tây Di Thánh nữ, từ nhỏ nàng đã được tộc nhân tôn kính, huống chi, nàng sinh cực đẹp, phàm là nam tử, sẽ không thể không động tâm với nàng.

Cho dù không động tâm, cũng chưa từng có lạnh lùng như thế.

Ví dụ như cái phó tướng bên cạnh kia, nghe nói là một nam nhân tính tình cực kỳ táo bạo, nhưng là, ở trước mặt nàng, lại không giống như vậy.

Nhẹ nhẹ cắn cắn môi, Tịch Vụ nói, “Đại nhân, Thần Nữ sơn là Tây Di Thánh, nơi này chôn cất vô số Tây Di trước linh, nhưng đại nhân lần này lúc này khai quật, nhiễu ta Tây Di vong linh, Tịch Vụ cả gan, kính xin đại nhân dừng lại cử động lần này.”

“Tây Di vong linh?” Ánh mắt Cơ Hoa Âm nhạt nhẽo nhìn chằm chằm Tịch Vụ một cái, nói, “Thần Nữ sơn là Đại Chu địa bàn, cũng không biết dân chúng Tây Di lại chôn cất ở đây. Huống chi, Tây Di có người chôn cất hơn thế sao?”

Bên cạnh, Lãnh Dịch Hiên nghe nói, như bừng tỉnh đại ngộ nói tiếp, “A, đúng rồi, trong thiên hạ hẳn là vương thổ, liền ngay cả ngươi Tây Di mười mấy bộ lạc, cũng đều thuộc sở hữu ta Đại Chu, huống chi Thần Nữ sơn này? Vốn là Đại Chu quốc thổ, có cái gì không thể đào? Đừng nói nơi này không có chôn cất người của các ngươi, cho dù chôn cất thì đã sao?”

Tịch Vụ tiếu nhan lạnh xuống, nhưng vẫn là chịu đựng, dịu dàng có lễ nói, “Nhị vị tướng quân có điều không biết, Thần nữ sơn này là thánh địa của Tây Di chúng ta, nên không thể tùy tiện được”

“Bổn tướng quân là phụng hoàng mệnh, cũng không phải là tùy ý xử trí.” Cơ Hoa Âm lại nói.

Tịch Vụ bị chẹn họng một tý, đang muốn phản bác, Cơ Hoa Âm phân phó Lãnh Dịch Hiên, “Như tịch cô nương có dị nghị, vậy đem Hoàng thượng thánh chỉ cầm đến cho nàng xem. Mặt khác, nếu như Tịch cô nương chống lại hoàng mệnh, ấn luật xử trí.”

Nói xong, hắn trực tiếp đi đến chỗ hơn mười binh sĩ đang đào đất kia.

Lại tự mình nhảy vào trong hố kia, không biết đang kiểm tra cái gì.

Bên này, Tịch Vụ cô nương triệt để ngổn ngang trong gió rồi, một khuôn mặt mỹ lệ dịu dàng trong gió rét từng điểm từng điểm lại lạnh xuống.

“Sao lại vô lễ như vậy?” Bên cạnh, có nha hoàn không cam lòng nói.

Lãnh Dịch Hiên cười, “Nhìn thấy chưa? Thường ngày ở lão tử trước mặt rất hận, hiện tại gặp được lớn như vậy khối băng, không cách nào đi? Sớm nói cho ngươi biết, triều đình muốn làm này sơn, ngươi ngăn cản cũng vô dụng, cứ không nghe, lần lượt một trận, dễ chịu hơn rồi?”

“Ngươi im miệng.” Bên cạnh nha hoàn thấy hắn như thế trào phúng nhà mình thánh nữ, thập phần căm tức.

Tịch Vụ đưa tay, “Vân nhi, đừng vội làm càn.”

Giương mắt, nhìn nhìn Lãnh Dịch Hiên, nàng liễm liễm mi, nói, “Lại có Hoàng thượng thánh chỉ, ta cũng không thể nói gì hơn, nhưng Thần Nữ sơn này liên quan đến toàn bộ Tây Di, ta cũng không làm chủ được, chỉ có thể đi về trước cùng liệt vị trưởng lão thương nghị.”

“Ừ, đi đi.” Lãnh Dịch Hiên cười tủm tỉm gật đầu, nhìn băng sơn mỹ nhân xám xịt cưỡi ngựa rời đi, trong lòng cảm giác vô cùng sảng khoái.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy, khối băng lớn Cơ Hoa Âm kia cũng có lúc làm cho người ta ưa thích.

“Này, không phải là ngươi thật sự muốn đào mộ đấy chứ?” Lãnh Dịch Hiên đi tới, nhìn Cơ Hoa Âm đang vân vê bùn đất trong hố, còn đặt ở chóp mũi ngửi a ngửi, hắn đã cảm thấy quỷ dị.

Cơ Hoa Âm chẳng nói đúng sai hừ một tiếng.

Gương mặt tuấn tú của Lãnh Dịch Hiên đều vặn vẹo rồi, “Ngươi... Thật sự đào mộ phần? Ai? Việc này thật sự là hoàng thượng hạ chỉ làm?”

“Muốn biết? Có thể đi hỏi Hoàng thượng.” Cơ Hoa Âm từ trong lồng ngực móc ra một phần bản đồ, nhìn nhìn, lại mệnh bọn lính thay đổi phương hướng đào.

Lãnh Dịch Hiên thấy thế, ác hàn đầm đìa, “Chẳng lẽ dưới đất này có mộ lăng bảo tàng?”

“Nếu ngươi sợ nhàn rõi, vậy cùng đào đi, đào được bảo tàng, phân ngươi một phần.” Cơ Hoa Âm đứng dậy, nửa thật nửa giả trả lời một câu.

Lãnh Dịch Hiên nổi da gà một thân, vội vàng lắc đầu, “Thôi, tiểu gia không thiếu bạc, lại còn là bạc của người chết, tự các ngươi đào đi thôi.”


Hắn xoay người rời đi, lúc này, vừa vặn, Hạ Lan Tuyết ở trong lều trại buồn phiền, lại cùng với Tiết ma ma đi ra.

“Hoa Âm - -” trông thấy bóng dáng nam nhân cao ngất, Hạ Lan Tuyết mừng rỡ hô một tiếng.

Cơ Hoa Âm lông mày nhăn lại, Lãnh Dịch Hiên con mắt trừng lão đại, “Ai a? Dám gọi thẳng tên của ngươi?”

Không có phản ứng đến hắn, Cơ Hoa Âm sải bước hướng về Hạ Lan Tuyết đi đến.

Vừa rồi Cơ Hoa Âm chặn lại Lãnh Dịch Hiên bóng dáng, giờ phút này, hắn đi tới, Hạ Lan Tuyết mới nhìn rõ bên kia còn đứng một người nam nhân, nhớ tới vừa rồi chính mình kia thanh tú động lòng người tiếng la, lập tức có chút ảo não.

Hoàn hảo, Cơ Hoa Âm khi đi tới, cũng không trách cứ, chỉ là, hạ thấp mũ của nàng xuống, “Sao lại ra đây? Ở trong lều cho ấm.”

“Bên trong khó chịu vô cùng, ta không thích.” Hạ Lan Tuyết ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mắt tha thiết mong chờ hắn, “Chẳng lẽ ngươi buổi tối liền ở đâu sao?”

“Không phải, nơi này chỉ là nơi ở tạm thời.” Cơ Hoa Âm nói, một mặt lệnh Tiết ma ma dắt ngựa đến, “Đi, ta trước đưa ngươi trở về doanh.”

“ừm.” Hạ Lan Tuyết mới lên ngựa, Lãnh Dịch Hiên liền đuổi theo, “Này, họ Cơ, không phải ngươi để lão tử một mình ở đây chờ chứ?”

Vừa hỏi, đôi mắt phượng hẹp dài vừa xem xét đánh giá Hạ Lan Tuyết, khẽ cười nói, “Ơ, sao ở đây lại có mao hài tử, dáng vẻ nhìn rất tốt nha?”

“Ai mao hài tử? Mắt ngươi có vấn đề sao?” Hạ Lan Tuyết tức giận trừng mắt nhìn hắn, hất roi ngựa lên, “Tướng quân, tiểu đi trước một bước.”

Dứt lời, lập tức phóng ngựa rời đi.

Tiết ma ma đuổi theo sát.

Cơ Hoa Âm cũng lên ngựa, Lãnh Dịch Hiên gấp rút níu lại dây cương, hồ nghi nhìn hắn cười lạnh, “Ai, đứa bé kia là ai? Tính tình rất lớn? Không phải là người thân mật của ngươi chứ?”

Một cái roi ngựa không chút khách khí hướng về tay của hắn quất xuống, Lãnh Dịch Hiên gấp rút lách mình lẩn tránh, Cơ Hoa Âm đã phóng ngựa chạy như bay rời đi.

“Tiện nhân.” Lãnh Dịch Hiên nhìn bóng người rời đi kia, tức giận mắng một tiếng, nhưng là, nhớ tới gương mặt xinh đẹp kia của Hạ Lan Tuyết kia, hắn vui vẻ.

Vừa rồi, đứa bé kia hô một tiếng, liền đem Cơ Hoa Âm hô đi.

Hơn nữa, thật xa, hắn liền trông thấy Cơ Hoa Âm đối hắn cử động thân mật, thần sắc ôn nhu.

Ngoan ngoãn, không trách được này khối băng cũng không gần nữ sắc, thì ra là như vậy!

Đúng là thích bé trai tuấn tú.

Nghĩ tới, Lãnh Dịch Hiên không khỏi lại nổi một thân da gà.

Trở lại chỗ ở doanh trại, Cơ Hoa Âm đem Hạ Lan Tuyết mang vào chính mình doanh trại.

Đây cũng không phải là bình thường phòng kế toán, mà là một cái thanh nhã sân, không lớn, nhưng phòng ngủ thư phòng đầy đủ hết.

Hắn dẫn nàng tiến phòng ngủ của mình, sai người nấu trà nóng đưa tới.

“Ai, nơi này ở cũng khá tốt, cũng không có nhiều tướng sĩ ở đây, trước ngươi tại sao không muốn dẫn ta đến?” Hạ Lan Tuyết nâng cái ly, không lớn hài lòng nhìn hắn.

Cơ Hoa Âm cầm dao găm gẩy than bên trong bếp lò, “Nơi này, ta cũng không thường đến. Ngươi vừa đến đây, liền ở lại là được, nơi khác không thể so với nơi này.”

“Vậy ngươi cũng ở nơi này sao?” Sẽ không phải nàng ở nơi này, hắn trụ nơi khác đi?

“Hửm... Ngươi nghĩ ta cùng ngươi?” Cơ Hoa Âm giương mắt, đôi mắt đen phản chiếu ánh lửa đỏ sáng rực rỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui