Chương 89: Thằng nhãi này là con cái nhà ai? (1)
Quan Mẫn Mẫn đi vào vườn hoa, vừa đi vừa nhắn tin cho Sầm Tĩnh Di nói cho cô biết mình đã đến rồi, hỏi cô đang ở đâu.
Nhưng cô đợi 5 phút mà vẫn không thấy cô nàng trả lời, vừa định lấy điện thoại ra gọi thì một bàn tay to đã vươn ra, giật lấy điện thoại của cô...
Quan Mẫn Mẫn ngạc nhiên ngoảnh lại, khi nhìn thấy đôi mắt đen thẳm lóe sáng trên gương mặt tuấn dật của Sầm Dung Cần thì theo bản năng lùi lại mấy bước, mãi đến khi lưng chạm vào bức tường đầy dây leo xanh um...
'Anh Dung Cần...'
Trước đây khi theo Sầm Chí Tề đến nhà họ Sầm thỉnh thoảng cũng gặp được Sầm Dung Cần.
Thái độ của anh ta đối với cô tương đối lạnh nhạt nhưng không phải cái loại cố ý lãnh đạm.
Tuy vậy chưa bao giờ anh ta dùng ánh mắt phẫn nộ như vậy nhìn cô khiến ngay cả ý định giật lại điện thoại cũng không có.
Cô cũng không biết mình đắc tội người này chỗ nào!
Sầm Dung Cần nhìn chiếc điện thoại màu hồng phấn trên tay lại nhìn gương mặt khẩn trương của cô gái trước mặt, khóe môi nhẹ câu lên một đường cong đầy châm chọc...
Chỉ là một cô gái tướng mạo tạm coi như thanh tú, ngoại trừ điều này dường như chẳng còn gì khác hấp dẫn, đáng để anh ấy như thế...
Hắn vẫn luôn tưởng rằng, người đứng bên cạnh anh ấy nhất định có thể cùng anh ấy sánh vai chiến đấu, nếu như không được, ít ra cũng phải là một cô gái có gia thế, bối cảnh cường đại thì mới xứng.
Nhưng cuối cùng anh ấy lại chọn một cô gái không có gì cả, hơn nữa, bên cạnh cô ta hình như còn có một đứa bé.
'Thằng bé là con cô?' Hắn cầm điện thoại ép gần thêm hai bước, từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ nhắn.
Cái gì? Sắc mặt Quan Mẫn Mẫn tái mét.
Sao anh ta lại biết chuyện của con trai?
Cho dù Quan Mẫn Mẫn không định có bất kỳ phản ứng gì nhưng Sầm Dung Cần là người nào? Chỉ một chút thay đổi trên mặt cô hắn cũng không bỏ qua.
Cô đang khẩn trương!
'Thằng bé là con của ai?' Hắn hỏi lại, lại tiến gần thêm một bước, giờ khoảng cách giữa hai người chỉ chừng một gang tay, khí thế mạnh mẽ của hắn khiến Quan Mẫn Mẫn càng thêm khẩn trương, nuốt nuốt nước bọt...
'Ai gì chứ?'
Thế nào? Định giả ngu? Không sao cả! Sầm Dung Cần bật cười nhưng nụ cười đó lạnh như băng.
'Đứa bé là của a Tề? Anh ấy biết sao?'
Quan Mẫn Mẫn lắc đầu, cô không biết mục đích của anh ta là gì cho nên bất kể anh ta hỏi gì, cô đều không trả lời.
'Cô có thể không nói gì, tôi không quan tâm.' Hắn đột nhiên vươn tay, bóp lấy cổ cô, lực đạo đó rất mạnh, sắc mặt Quan Mẫn Mẫn phút chốc từ tái nhợt trở nên đỏ hồng...
Khó chịu quá! Nước mắt cô mắt đầu tuôn ra!
'Quan Mẫn Mẫn, nếu như cô dám khiến cho anh ấy khó xử lần nữa, tôi nhất định giết chết cô!'
Đúng lúc cô tưởng rằng mình sẽ chết tại nơi này, người đàn ông chợt nghiến răng nghiến lợi thốt lên một câu rồi buông tay, ném điện thoại trước mặt cô rồi không chút lưu tình rời đi.
Quan Mẫn Mẫn quỳ trên bãi cỏ, tay ôm ngực ho khan một lúc lâu mới xem như dễ chịu đôi chút, cô nhặt lại điện thoại, nhìn theo hướng Sầm Dung Cần rời đi, hoàn toàn không biết vì sao anh ta lại đối xử với mình như vậy, còn câu nói mang đầy ý cảnh cáo kia...
Khiến anh ấy khó xử? Ai?
'Quan tiểu thư, cô sao vậy?' Một giọng nói nhu hòa vang lên bên tai, Quan Mẫn Mẫn ngẩng đầu, nhìn người quản gia riêng của lão thái gia – dì Lâm người năm nay đã gần 50 tuổi, bà được Tĩnh Di bảo đến đón cô sao?
Cô đứng dậy, gắng gượng nặn ra một nụ cười, 'Dì Lâm, hai con vật cưng nhà con đâu?'
'Tôi dẫn cô qua.' Dì Lâm thoáng nở nụ cười hiền hòa.
***
'Con tự mình xem đi, đây là cái gì?'
Trong thư phòng thoang thoảng mùi trà, một xấp ảnh chụp dày được ném thẳng lên người Sầm Tĩnh Di đang đứng cách chiếc bàn gỗ đàn của lão thái gia chừng một mét sau đó rơi tán loạn trên đất.
Trong ảnh là lần đầu tiên cô đến Hồng Kông casting, một chiếc váy ngắn bằng voan mỏng đỏ rực khiến vóc dáng gợi cảm có chút hoang dã của cô như ẩn như hiện nhất là đôi chân trong đôi giày cao gót càng thêm thon dài kia càng thu hút ánh mắt của người xem...
Còn một số ảnh là mặc bikini, thân hình gợi cảm của cô không hề che dấu cứ thế triển lộ ra, duy nhất không lộ là những tấm cô và Quan Cảnh Duệ cùng chụp...
'Ảnh con đi casting đấy, thế nào?' Trái với cơn giận của lão thái gia, Sầm Tĩnh Di ngược lại trấn tĩnh hơn nhiều.
'Sầm Tĩnh Di, con ở bên ngoài chơi thế nào đều được, ta mặc kệ con nhưng nếu con dám chụp tiếp những tấm hình như vậy xem thử? Con không ngại mất mặt sao?'
'Ông dựa vào cái gì mà cấm đoán con?' Sầm Tĩnh Di khom lưng xuống, nhặt từng tấm ảnh chụp rơi vãi trên sàn lên, 'Con không cướp không trộm, bằng vào năng lực của bản thân kiếm tiền nuôi thân, tại sao phải thấy mất mặt?'
'Chỉ bằng vào con họ Sầm là ta đã có tư cách cho con làm cái gì, không được làm cái gì!' Sầm lão thái gia cả đời quyết đoán, cứng rắn, trước giờ chưa từng có đứa cháu nào dám cãi tay đôi với ông như vậy, vốn cơn tức không nhẹ giờ đã lên tới đỉnh điểm.
'Ông tưởng con ham hố cái họ Sầm này lắm sao? Con không có cái họ này cũng được.' Sầm Tĩnh Di cũng không nhượng bộ, cho dù ngày mai ông đăng báo từ cô cũng không sao cả.
'Có bản lãnh con lặp lại lần nữa!' Sầm lão thái gia nắm cục chặn giấy trong tay, giận đến tái cả mặt.
Nói thì nói!
Sầm Tĩnh Di hít sâu một hơi nhìn ông lão đang trong cơn giận dữ trước mặt, không chút khiếp sợ nói, 'Con không thèm làm người nhà họ Sầm!'
Lời của cô vừa dứt thì cục chặn giấy trong tay lão thái gia đã ném qua, cô không né tránh mà đợi cho nó ném thẳng vào người, đây là cô nợ ông ấy, giờ nên trả rồi...
Chỉ là, ngoài suy nghĩ của cô, cục chặn giấy không đập vào người bởi vì một người khác mới vừa đẩy cửa phòng chạy vào đã bổ nhào tới, giúp cô chắn lại...
Bởi vì lực đẩy quá mạnh, theo quán tính cả hai người cùng ngã xuống sàn...
Sầm Tĩnh Di ngây ngẩn cả người, đờ đẫn nhìn người phụ nữ đang chắn trước mặt mình – dì Lâm.
Mà dì Lâm cũng đang nhìn cô, khi hai ánh mắt chạm nhau, gương mặt của đối phương ánh một cách rõ nét trong mắt của nhau.
Mãi tới khi một dòng máu đỏ thắm từ nơi vết thương do cục chắn giấy gây ra trên trán dì Lâm bắt đầu chảy ra, Sầm Tĩnh Di mới hoàn hồn, vội đẩy bà ra...
'Tĩnh Di, đừng cãi nhau với lão thái gia.' Dì Lâm bất chấp vết thương trên trán, vẫn ngồi xổm trên đất nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng, giọng nói tràn ngập ưu thương.
'Chuyện của tôi không cần bà lo.' Sầm Tĩnh Di không hề cảm động, cũng không hề dấu diếm thái độ bất mãn của mình.
'Sầm Tĩnh Di, con thật không biết lớn nhỏ! Gây sự đủ chưa đấy?' Sầm lão thái gia vỗ mạnh xuống bàn.
'Lão gia tử, Tĩnh Di còn nhỏ, không hiểu chuyện, ông đừng tức giận.' Thấy lão thái gia nổi giận, Lâm Thục Hoàn vội nhỏm dậy đứng lên đi về phía ông.
'25 tuổi còn nhỏ nữa sao? Chuyện gì có thể làm chuyện gì không nó chắc biết rất rõ.'
Sầm Tĩnh Di nhìn qua hai người, khóe môi nhẹ câu lên một đường cong, 'Hai người giờ mới nghĩ tới chuyện quản con, có phải muộn quá rồi không?'
'Chỉ cần con một ngày là người của họ Sầm là ta có tư cách quản con.
Nếu con không chủ động rời khỏi giới giải trí, ta sẽ khiến con vĩnh viễn không lẫn vào nổi.'
Sầm lão thái gia ném lại thông điệp cuối cùng.
Sầm thị có rất nhiều ngành sản xuất khác nhau, duy chỉ không thâm nhập vào giới giải trí, đây là sự kiên trì của Sầm lão thái gia nhưng mối quan hệ của ông với người trong giới cũng không ít, muốn phong tỏa một người mẫu mới vào nghề căn bản chỉ là một cái nhấc tay.
'Ông muốn làm thì cứ làm đi!' Sầm Tĩnh Di thờ ơ nói.
Ai bảo người ta ở thương trường chính trường đều là lão đại, có thể hô mưa gọi gió làm gì.
'Nếu không có chuyện gì con đi trước.'
Cô nói rồi xoay người đi ra ngoài, nên nói không nên nói đều nói cả rồi, cùng lắm thì tìm một công việc khác thôi.
Bằng vào học lực và dung mạo của cô, thật sự không cần lo lắng không tìm được công việc gì.
Cùng lắm thì mua sắm ít lại một chút, tuy rằng chuyện này khiến cô có chút đau lòng!
'Con đứng lại cho ta.' Sầm lão thái gia quát lớn nhưng Sầm Tĩnh Di đầu cũng không buồn quay lại, bước thẳng ra ngoài.
Cô mới đi ra cửa thì bên tai đã truyền đến tiếng đồ sứ bị đập xuống đất, vốn còn tưởng lão thái gia vì giận cô nên mới đập những món đồ cổ bảo bối của mình nên không thèm quan tâm, dù sao ông cái gì không nhiều chỉ có tiền là nhiều nhất, đập bể một hai món đồ cổ cũng không ảnh hưởng gì.
Nhưng đoạn đối thoại bên trong truyền ra khiến cô giật mình...
'Con chó này ở đâu ra vậy?' Sầm lão thái gia nhìn chiếc bình hoa đời Thanh mà mình yêu quý nhất bị vỡ tan tành mà đầu sỏ là một con chó không biết từ đâu đến vẫn còn đang hào hứng vẫy đuôi, đôi mắt tròn mở to hết nhìn đám tàn tích lại nhìn lên ông lão đang tức giận đến nỗi muốn làm thịt mình kia, chừng như cảm nhận được sát khí, nó vội chạy thẳng ra ngoài...
'Bắt con chó đáng chết kia lại cho ta...'
Sầm Tĩnh Di quay đầu lại liền nhìn thấy một bóng nâu quen thuộc đang xông về phía mình mà sau lưng nó, lão thái gia với chiếc gậy chống trên tay đang giận dữ đuổi theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...