Chương 06: Lấy hết can đảm đi tìm Sầm Chí Quyền (2)
Quan Cảnh Duệ đi vào bếp, chú chó xù hào hứng quẩn quanh bên chân cậu bé.
'Xù, ra phòng khách đợi.' Cậu nhóc cúi xuống vỗ nhẹ lên đầu chú chó cưng nói.
Xù là chú chó giống Poodle mà cậu đã nuôi được ba năm, thông minh lại rất nghe lời, nghe chủ nói vậy vội lắc chiếc đuôi nhỏ, quay đầu đi về phía phòng khách.
Quan Cảnh Duệ đổ bịch thức ăn cho chó vào chén dành riêng đem ra cho con Xù rồi mới trở vào bếp, mở tủ lạnh lấy đồ ra rồi xắn tay áo lên, thành thạo rửa cà chua và dưa chuột, thân thể tuy nhỏ nhưng động tác quả thực không khác gì người lớn.
Cậu nhóc cầm chiếc dao chuyên dụng, chậm rãi mà chuyên tâm cắt cà chua và dưa leo vừa mới rửa sạch, trong khi đó, hai lát bánh mì cũng đã từ trong máy nướng nhảy ra, rất nhanh, những bước đầu tiên của bữa sáng đã được chuẩn bị xong.
Haizz, có một bà mẹ quá mức vụng về trong chuyện bếp núc, chỉ đành cực khổ đích thân ra tay thôi!
***
Quan Mẫn Mẫn cho dù có không muốn đến mấy cũng chỉ đành ngoan ngoãn rời giường, sau khi rửa mặt chải đầu, thay một chiếc áo sơ mi trắng có in những bông hoa li ti và một chiếc váy dài màu đen, mái tóc dài được cột cao lên phía sau, thoạt nhìn trẻ trung lại xinh đẹp.
Cũng đúng thôi, cô đúng là chưa có già, sinh nhật 24 tuổi còn chưa qua kia mà! Thế nhưng chuyện cô có một đứa con trai sắp sáu tuổi cũng là chuyện thật.
Quan Mẫn Mẫn tỉ mỉ ngắm nhìn chính mình trong gương, gương mặt tạm gọi là xinh xắn thanh tú, làn da trắng nõn không chút tì vết, ừm, nếu trên người cô có gì đáng để so với người khác chắc là chỉ có làn da trắng nõn trời sinh này là đáng giá, vẫn còn chưa bị mặt trời Melbourne làm cho đen cũng đã là không tệ.
Tin tưởng nếu cô không nói ra chắc cũng không ai biết cô trẻ tuổi như vậy mà đã làm mẹ! Nhìn thế nào cũng còn rất trẻ trung đáng yêu kia mà!
Nhưng trên đời này, sợ nhất chính là so sánh! Ai bảo Quan Mẫn Mẫn cô có một bà mẹ kiều diễm vô song, sắc đẹp khuynh thành làm gì?
Nếu so sánh cô với người mẹ vóc dáng yêu kiều diễm lệ, gương mặt xinh đẹp mê người của cô, người ngoài không biết có lẽ thực sự cho rằng cô không phải là con ruột cũng không chừng.
Nhưng sự thật là sự thật, cô là con gái ruột của ba mẹ, bằng không bà làm sao có thể mang theo cô đường hoàng tiến vào cổng chính nhà họ Quan được chứ?
Đại khái chắc là do gene bị đột biến bằng không sao lại thế được? Cô đã từng được xem ảnh của ba lúc còn trẻ, cũng có thể xem là soái ca, tuy rằng tuổi tác đã khiến ông xa không bằng ngày xưa nhưng hai người con trai con gái của ông với người vợ trước trai rất tuấn tú gái rất xinh đẹp kia mà.
Người ta thường nói bề ngoài không xinh đẹp thì dùng nội hàm bù đắp nhưng sao cô luôn cảm thấy đầu óc của mình dường như mình cũng không di truyền của hai người, lúc nào cũng không đủ dùng.
Anh trai cùng cha khác mẹ của cô lấy được bằng tiến sĩ ở Anh, người chị chỉ lớn hơn cô một tuổi cũng không cam lòng yếu thế, dễ dàng thi đậu vào học viện thương nghiệp của đại học Haward hơn nữa thành tích rất tốt.
Riêng đứa con gái thành tích học tập lẹt đẹt là cô, nhờ mặt mũi của ba nên mới được một trường đại học tư miễn cưỡng thu nhận.
Cho nên, người so với người, căn bản là không thể nào.
'Quan tiểu thư, bữa sáng xong rồi, mau ra ăn.'
Tiếng kêu của Quan Cảnh Duệ cắt đứt dòng suy nghĩ của Quan Mẫn Mẫn.
Nghĩ chuyện cũ nhiều làm gì chứ? Hiện giờ cũng không có gì quan trọng hơn đứa con trai thiên tài của cô.
Cầm lấy túi xách cô mở cửa, 'Đây rồi!'
Ăn sáng xong, Sầm Tĩnh Di đến đưa cậu nhóc đi chơi, Quan Mẫn Mẫn thì đón taxi về nhà họ Quan một chuyến.
Vừa về đến nhà họ Quan, còn chưa gặp ba và mẹ thì đã gặp một đám bà con của ba dẫn theo con cái họ đến thăm ba cô từ trên lầu đi xuống.
Tuy rằng xa nhà nhiều năm nhưng Quan Mẫn Mẫn đương nhiên không mất trí nhớ đến nỗi không nhận ra những thân thích trước giờ luôn khinh thường nhìn thẳng mình này.
Tuy rằng trong lòng trăm ngàn cái không muốn nhưng cô vẫn không dám lơ là, tiến đến chào hỏi mọi người thật lễ phép.
Thân là trưởng bối, nơi đây lại là nhà lớn họ Quan, dù không thích mấy đám thân thích kia vẫn phải cho Quan Mẫn Mẫn chút mặt mũi, hàm hồ đáp vài câu rồi rời đi nhưng mấy cô thiên kim tiểu thư kia lại không khách khí, chặn cô lại, nói là đã lâu không gặp muốn cùng cô hàn huyên mấy câu.
Hàn huyên cái gì chứ? Trước đây bọn họ khinh thường nhất chính là có bất kỳ quan hệ nào với mẹ và cô, hai người đến từ thế giới bất đồng với họ kia mà.
Giờ làm gì lại chủ động đến cùng cô ôn lại chuyện cũ chứ?
Quản gia thấy tình huống không đúng, vội lên lầu báo cáo lại cho chủ nhân.
Quan Mẫn Mẫn cho dù trong nhà không có địa vị đến mấy thì vẫn là người nhà họ Quan, giờ nhà họ Quan tình thế đã khác xương, nếu còn thêm nội chiến nữa, chắc chắn ngày sụp đổ đã không xa.
'Mẫn Mẫn, mấy năm nay chị ở nước ngoài học sao?' Tiểu thư A vừa tao nhã dặm lại phấn vừa hỏi.
'Ừ.' Cuộc sống riêng của cô ở nước ngoài mấy năm nay cô không muốn chia sẻ với đám người mình không quá quen, chỉ hàm hồ đáp một câu.
'Học ngành kinh tế gì vậy?' Tiểu thư B nhướng to đôi mắt đeo kính dãn tròng điệu đà hỏi.
'Không phải.' Bọn họ không phải không biết thành tích của cô năm đó kém cỡ nào, giờ cố tình hỏi như vậy không phải muốn cô xấu mặt hay sao?
Quan Mẫn Mẫn cảm thấy bằng vào khả năng của mình, nói chuyện với họ nhất định chịu thiệt, quả nhiên...
'Nói giỡn gì vậy? Bằng vào trí thông minh của cô ta mà học kinh tế, không phải muốn cho nhà họ Quan suy sụp nhanh hơn sao?' Tiểu thư C nói với vẻ khinh thường.
'Đừng nhắc chuyện học hành nữa.
Mẫn Mẫn, có một chuyện mà mấy chị em chúng tôi mấy năm nay vẫn luôn thắc mắc mà chưa có đáp án, hôm nay vừa khéo gặp được chị cho nên, không ngại tôi hỏi thẳng chứ?' Đã dặm phấn xong, tiểu thư A ra hiệu cho hai người kia ngừng lại.
'Chuyện gì?' Quan Mẫn Mẫn ngán ngẩm nhìn ba cô nàng đỏng đảnh trước mặt.
'Chúng tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, năm đó sao cô lại dám đào hôn?'
'Đúng đó, một Sầm Chí Tề đi rồi, lập tức có thêm một sự lựa chọn càng tốt hơn, đầu óc cô có vấn đề hay sao mà lại dám không nể mặt cháu đích tôn của nhà họ Sầm vậy?'
'Chúng tôi nhìn ngược nhìn xuôi cũng không nhìn ra cô làm sao mà được nhiều đàn ông thích như vậy, năm đó Sầm Chí Tề sao lại đồng ý kết giao với cô, cuối cùng còn quyết định đính hôn? Chỉ có điều sự thật đã chứng minh, nhiếp ảnh gia được xưng tụng là có tiền đồ nhất châu Á đã dùng hành động chứng minh, cô không thể lọt vào mắt người ta.
Mà cô như vậy lại còn có bản lãnh khiến cho thiếu gia nhà họ Sầm đồng ý kết hôn, trên đời này có còn thiên lý nữa không chứ?'
Càng không có thiên lý hơn chính là, cô còn dám đào hôn.
Điều này thực sự oanh động cả Singapore lúc bấy giờ.
'Nói mới nhớ, người con trưởng của nhà họ Sầm ở thương trường trước giờ đánh đâu thắng đó, giờ quay về Singapore tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, tuyệt đối là tinh anh trong tinh anh, so với Sầm Chí Tề ưu tú hơn nhiều lắm.'
'Em cũng cảm thấy điều kiện Sầm đại ca rất tốt.'
'Mê trai thế làm gì? Bằng vào điều kiện của Sầm Chí Quyền sao có thể đến lượt cô chứ?'
'Chẳng lẽ đến lượt chị sao?'
Chủ đề của ba cô gái phút chốc thay đổi, hơn nữa nói huyên thuyên không ngừng, Quan Mẫn Mẫn rũ mắt đúng đó nghe, không định trả lời bọn họ.
Bla bla bla nói hồi lâu thấy nữ chính không thèm để ý, đương nhiên là mất hứng.
Tiểu thư C vỗ vai cô, 'Này, chị họ yêu quý, chúng tôi đang hỏi chị đó.'
'Cái gì?' Những lời không dinh dưỡng vừa rồi của họ, Quan Mẫn Mẫn chủ động bỏ ngoài tai.
Ba người chị em họ của cô nghe vậy tức điên rồi, đang định nổi cáu thì chỗ cầu thang truyền đến một giọng nói ngọt ngào, 'Mẫn Mẫn, sao về đến nhà mà không lên thăm ba con? Ông ấy chờ lâu lắm rồi đó!'
Là mẹ đến giải vây cho cô.
Tuy rằng đợi lát nữa lên lầu nhất định bị mắng một trận nhưng chuyện tốt là, không cần cùng mấy vị tiểu thư đây nói mấy đề tài chẳng ra làm sao kia.
Trên mặt Quan Mẫn Mẫn lộ ra nụ cười xin lỗi sau đó tung tăng lên lầu bỏ mặc ba cô gái vẻ mặt không cam lòng đứng đó.
***
Sầm Chí Quyền vừa chủ trì một cuộc họp quan trọng xong về đến văn phòng của mình thì cầm điện thoại tư nhân lên xem, nhưng trên đó lại không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ nào.
Suy nghĩ một chút rồi hắn gọi điện thoại về nhà, nghe điện là chú Vinh.
'Hôm nay có ai gọi điện thoại đến nhà tìm tôi không?'
'Không có.' Chú Vinh trả lời một cách chắc chắn sau đó hỏi dò, 'Thiếu gia đang đợi điện thoại sao? Có cần tôi đem số điện thoại tư nhân của ngài...'
'Không cần.' Sầm Chí Quyền nói một cách quả đoán, 'Tôi còn có việc.'
Hắn vừa ngắt di động thì điện thoại nội bộ vang lên, 'Boss, Quan tổng của Phạm Nhã Quốc tế đến rồi.'
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...