'Con với Bối Bối rốt cuộc thế nào ?' Sầm phu nhân vẻ mặt « bà tám » hỏi.
'Thế nào cái gì ?' Sầm Cảnh Duệ với tay cầm lấy ly nước trái cây trên bàn chưa ai uống, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
'Con muốn theo đuổi Bối Bối phải không ?' Sầm phu nhân cũng không vòng vo mà đi thẳng vào chủ đề chính.
Trên thực tế, từ nhỏ đến lớn cách nói chuyện giữa hai mẹ con luôn là như vậy, cô với con trai không có gì là không thể nói với nhau.
Ngụm nước trái cây trong miệng Sầm Cảnh Duệ còn chưa nuốt xuống cổ họng suýt nữa thì phun hết ra.
Cậu đặt ly xuống bàn trừng mắt nhìn Sầm phu nhân đang chống tay dưới cằm nhìn mình với ánh mắt chờ đợi, 'Cái gì mà theo đuổi ?'
'Vậy khi không con đưa người ta ra biển chơi mô tô nước làm gì ?'
Theo những gì cô biết, đứa con trai này từ trước đến giờ chưa từng đối xử với cô gái nào như vậy cả, trước giờ chưa từng cảm thấy cô gái nào đủ sức hấp dẫn với mình, người có thể khiến con chủ động như vậy cho tới giờ chỉ có Giang Bối Bối, nói nó không có tâm tư gì khác, thân là mẹ, cô thế nào cũng không tin.
'Ờ, hôm qua con với Bối Bối chơi bi da, đánh cược bị thua, dám chơi dám chịu, chuyện đã hứa đương nhiên phải làm rồi.' Cậu mặt không đổi sắc đáp dù trong lòng bởi vì câu nói của mẹ mình mà gợn sóng từng hồi.
Cậu đối với Giang Bối Bối...
Từ lúc nào thì có loại cảm giác này rồi ?
Nếu như không phải Sầm phu nhân trực tiếp nhắc đến, có lẽ cậu cũng không nhận ra điều đó nhanh như vậy.
Mà hai người họ, rõ ràng là...
...chỉ mới gặp lại nhau có một, hai ngày sau những mười năm xa cách.
Chỉ có điều, nếu như không phải thích, vậy tại sao chỉ riêng có cô ấy cậu lại đối xử khác hẳn với mọi người chứ ?
Tuy rằng cách biệt mười năm, hai người sống ở hai nơi khác nhau nhưng thực ra, phần tình cảm sâu đậm từ lúc nhỏ kia chưa hề thay đổi, chỉ là bị những hờn dỗi vu vơ và ấu trĩ che lấp mà thôi.
Phần tình cảm thuần khiết đó không biết từ lúc nào, bằng cách nào, trong lúc cậu không hề ý thức được đã manh nha thành một loại hảo cảm nam nữ.
Thích cô !
Cậu nhướng mày, chợt bật cười.
'Làm gì mà cười đến tà ác như vậy chứ ? Chắc không phải chưa gì đã mơ tưởng tới chuyện ngủ với con gái người ta rồi đấy chứ ?' Sầm phu nhân không chút khách khí, không chút dè dặt hỏi.
'Mẹ làm gì mà nói khó nghe vậy chứ ?' Sầm Cảnh Duệ hắng giọng, tuy giữa hai mẹ con trước giờ không có chuyện gì không thể nói với nhau nhưng lúc nói về chuyện của mình, cậu vẫn có một chút, một chút không muốn nói nhiều.
'Mẹ chỉ muốn nhắc nhở con, con còn nhỏ, Bối Bối còn nhỏ, đừng làm bậy.' Sầm phu nhân đưa ngón trỏ lên lắc qua lắc lại, 'Bằng không, Phạm tiên sinh nếu muốn tìm con tính sổ, đừng nói là mẹ, ngay cả ba cũng chưa chắc giúp được, đến lúc đó đừng có trách ba mẹ không nói giúp con.'
Giang Bối Bối là công chúa bảo bối của nhà họ Phạm, cho dù tương lai sẽ có ngày gả vào nhà người khác nhưng cả Phạm tiên sinh và Phạm phu nhân cũng tuyệt không có khả năng để cho con bé lúc tuổi còn nhỏ như vậy đã bị con trai bắt nạt, cho dù là tiểu hoàng đế của nhà họ Sầm cũng vậy.
Đừng nói là hai vợ chồng họ Phạm, cho dù là bất cứ ai cũng sẽ không đồng ý chuyện con gái mình còn nhỏ như vậy đã bị người khác nhúng chàm...
Sớm nhất thì cũng phải đợi đến 18 tuổi mới được.
Khụ khụ khụ, cũng như cô năm đó ngủ Sầm tiên sinh cũng 18 tuổi rồi.
'Mẹ, mẹ nghĩ nhiều thật đó.
Bối Bối cũng không ngốc như mẹ đâu, làm gì có chuyện bị người ta ngủ mà cũng không biết.'
'Con nói ai ngốc ? Đúng là không biết lớn nhỏ mà !' Sầm phu nhân nổi cáu, từ sofa đứng bật dậy nhào về phía con trai, thằng con này, nhất định phải đánh cho một trận mới được.
Thật quá đáng mà, có ai nói mẹ mình như thế không chứ ?
Chỉ có điều, cả người cô còn chưa kịp nhảy khỏi sofa thì đã bị người từ phía sau kéo lại, 'Làm gì vậy ?'
Sầm Chí Quyền ấn vợ ngồi trở lại sofa, bản thân mình cùng ung dung vòng qua ngồi xuống bên cạnh.
Chỉ vào trễ có mấy phút thôi mà hai mẹ con đã bắt đầu khai chiến rồi sao ?
Cũng đâu còn nhỏ gì nữa !
Đương nhiên những lời này có thể nói với con trai nhưng tuyệt đối không thể nói với vợ yêu được.
'Ờ, nó nói em năm đó rất ngốc, ngốc đến mức bị anh ngủ mà không biết.'
Nếu nói Sầm phu nhân ở trước mặt Sầm tiên sinh có sở trường gì đặc biệt thì cáo trạng tuyệt đối có thể xếp hạng nhất.
Sầm Chí Quyền trong lòng thầm thở dài một tiếng, sao tự dưng lại nhắc đến chuyện này ?
Nhưng con trai nói như vậy thực sự có chút không đúng, cô không ngủ với hắn, đứa con trai là nó ở đâu ra ?
Nhưng giờ không phải là lúc nói chuyện này.
'Dẫn Bối Bối ra biển chơi sao không nói trước với ba mẹ một tiếng ?' Giọng hắn không nhanh không chậm, nghe không ra là có đang tức giận hay không nhưng bằng vào sự hiểu biết của Sầm Cảnh Duệ đối với ba mình, nếu như thật sự tức giận thì ba sẽ không đợi nãy giờ mới nói tới mà đã trực tiếp giáo huấn một trận rồi.
'Con làm đủ biện pháp phòng hộ mà, bao nhiêu nhân viên cứu hộ đi cùng, cũng không đưa đến khu vực nước sâu, chỉ dạo một vòng trên biển thôi mà.'
Quả thực trước khi đưa cô ra biển cậu đã làm đủ mọi biện pháp phòng hộ, hai nhân viên cứu hộ và tàu cứu hộ luôn theo sát, ở vùng nước cạn như vậy, tuyệt đối có thể ứng phó với bất kỳ sự cố nào.
Đương nhiên là những sự cố trong dự liệu của con người.
Nhưng làm bất kỳ chuyện gì cũng làm sao đảm bảo tuyệt đối được, nhất là chuyện kíƈɦ ŧɦíƈɦ như đi mô tô nước trên biển chứ ?
'Lần sau không được làm xằng làm bậy như vậy nữa.
Bối Bối tuổi còn nhỏ, đối với những chuyện này dĩ nhiên là rất tò mò muốn thử nhưng con không thể chìu theo như vậy được.'
Điều then chốt là, Bối Bối là bảo bối của nhà họ Phạm, hai vợ chồng Trọng Nam không có ở đây cũng có nghĩa là tin tưởng hắn, tin tưởng nhà họ Sầm mới gởi gắm con gái mình ở đây, họ làm sao có thể để cô xảy ra chuyện dù chỉ là một chút được chứ ?
'Hình như con chỉ lớn hơn Bối Bối gần một tuổi thôi mà.'
Sầm Cảnh Duệ hết lời để nói nhìn ba mình.
'Hai đứa con có thể so với nhau được sao ? Con ngẫm lại xem, họa con gây ra còn ít lắm sao ?'
Con trai từ nhỏ đến lớn tính tình tùy hứng đã quen, những môn vận động trên nước này đương nhiên không làm khó được với lại dù sao cũng là con trai mà, đương nhiên sẽ không yếu ớt như con gái rồi.
'Được rồi, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, đừng lãng phí thời gian để giáo huấn con trai.' Quan Mẫn Mẫn kéo cánh tay ông xã nhà mình.
'Đúng đó, suy nghĩ xem hai người kỷ niệm ngày cưới thế nào còn tốt hơn.
Con về phòng tắm trước đã, nói chuyện với ba mẹ sau.'
Sầm Cảnh Duệ vừa nói vừa xoay người rời đi.
'Mấy ngày chơi ở trên thuyền này không được phép đưa Bối Bối đi chơi bất kỳ trò chơi nguy hiểm nào nữa đấy, nghe rõ chưa ?'
'Biết rồi.' Sầm Cảnh Duệ đáp một tiếng rồi rảo bước đi ra.
Trước khi cậu đi đến cửa, Sầm phu nhân bỗng nhiên bật ra một câu, 'Con trai, trong phòng có có đồ phòng hộ không đó ?'
Nghe câu này, sắc mặt Sầm Chí Quyền sầm xuống, Sầm Cảnh Duệ quay đầu lại trợn mắt nhìn gương mặt đầy vẻ vô tội của Sầm phu nhân.
Không nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của cả hai cha con, cô lẩm bẩm tự nói một mình, 'Tuy hai đứa con vẫn chưa đến tuổi được ngủ với nhau nhưng người trẻ tuổi mà, chỉ sợ có lúc xung động không kìm chế được, làm ra chuyện không thể vãn hồi cho nên nói gì hì nói, nhất định phải có ý thức phòng hộ mới được.'
'Không được đụng tới một sợi tóc của Bối Bối, nghe rõ chưa ?'
Về phương diện ngày, Sầm Chí Quyền ngược lại không nghĩ như vợ mình, hắn không cho rằng hai đứa nhỏ này sẽ xảy ra chuyện gì nhưng chuyện đời khó lường, nếu như Mẫn Mẫn đã nhắc đến, vậy hắn cũng nên làm rõ quan điểm một lần với con trai.
Tuyệt đối không được làm chuyện xằng bậy !
Bằng không đến lúc đó cho dù nhà họ Sầm họ có đường xa vạn dặm tìm đến xin cưới công chúa của nhà họ Phạm cũng chưa chắc nhà họ Phạm đã đồng ý.
Sớm ! Thực sự là còn quá sớm !
'Con cũng đâu phải loại cầm thú suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó, đừng có áp đặt chuyện tình cảm không thể khống chế của ba mẹ lên người con.' Sầm Cảnh Duệ buồn bực đáp lại ba mẹ mình một câu sau đó sải bước đi thẳng.
'Ông xã, anh xem nó kìa, lại còn dám quanh co mắng chúng ta nữa chứ !'
Sầm phu nhân thật sự rất muốn chạy ra lôi thằng con bất trị này về đánh cho một trận, nói chuyện đúng là chẳng biết lớn nhỏ, nặng nhẹ, vô pháp vô thiên quá rồi.
Cũng không nghĩ thử lại xem, không có chuyện « không thể khống chế » của hai vợ chồng họ lúc đó thì nó làm sao sinh ra ?
'Hình như con nó nói chúng ta « không thể khống chế » phải không ?' Sầm tiên sinh chợt kéo vợ vào lòng, cúi đầu hôn lên mái tóc thoang thoảng hương thơm của cô, 'Nào, thử xem có phải là không thể khống chế thật không ?'
'Ghét anh quá đi, em đang nói chuyện đàng hoàng mà !'
Sầm phu nhân đang nhăn nhó cũng bật cười, để mặc ông xã nhà mình « không thể khống chế » mà động thủ động cước..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...