Cô hít sâu mấy hơi mới bình tĩnh lại, lấy ba lô che trước ngực, nương theo ánh trăng nhàn nhạt cố lắm mới phát hiện một bóng dáng cao gầy đứng dưới gốc cây cổ thụ cách đó không xa, lúc này trên miệng anh ta ngậm một điếu thuốc, đốm lửa trên điếu thuốc theo hơi rít vào thở ra của anh ta mà lập lòe trong bóng tối.
'Anh...!anh là ai ? Tại sao lại ở trong vườn hoa nhà tôi ?'
Cô khẩn trương đến nỗi hai chân run lên, giọng nói cũng vậy.
'Cô bé, cô chắc chắn là nhà cô chứ không phải mình trèo tường sai nhà đấy chứ ? Người đàn ông từ từ bước ra, ngước đầu lên nhìn cô trên tường.
'Đương...!đương nhiên đây là nhà tôi.'
'Nếu như đây là nhà cô, tôi đề nghị cô đi cửa chính thì hay hơn.'
Người đàn ông dụi điếu thuốc, xoay người đi về phía căn nhà chính đèn đuốc sáng choang kia.
'Này, anh đợi một chút !'
Hoa Lôi sốt ruột gọi bởi vì cô vừa liếc nhìn xuống, phát hiện bản thân thật sự không dám nhảy xuống, chỉ có điều giờ cô thế này đúng thật là tiến lùi đều khó, chỉ có thể cầu xin người đàn ông xa lạ kia giúp đỡ.
Ít ra anh ta có thể xuất hiện trong vườn hoa nhà cô thì chắc chắn là khách của ba rồi, nhờ anh ta gọi quản gia đến giúp chắc không phải việc gì khó đâu nhỉ ?
Ai ngờ người ta căn bản là không thèm để ý đến cô, đi thẳng, đầu cũng chẳng buồn quay lại.
Cô bởi một giây kích động mà đứng không vững, từ bức tường cao kia rơi thẳng xuống.
Nghe tiếng vật nặng rơi xuống, hắn rốt cuộc quay lại, khi nhìn thấy cô té trên bãi cỏ không đứng dậy nổi vẫn không có chút lòng thương xót nào ném lại một câu, 'Tôi đã đề nghị cô đi cửa lớn rồi, cô không nghe, tự làm tự chịu thôi.'
'Xấu xa, anh là đồ xấu xa, đều tại anh thấy chét không cứu tôi mới không cẩn thận từ trên đó té xuống.' Cô xoa chiếc mông đáng thương đang đau muốn chết, những giọt nước mắt ủy khuất từng giọt tí tách rơi xuống.
Người này sao chút lòng thương xót cũng không có vậy ?
'Tôi đúng là đồ xấu xa.
Cô cứ ở đây từ từ khóc.
Ở đây muỗi nhiều lắm đấy, có thể bầu bạn với cô.'
Nói xong câu này, hắn lần nữa xoay người rời đi.
Bị té đau muốn chết, lúc cố gượng đứng dậy được thì nghe những tiếng bước chân gấp gáp từ nhà chính vọng đến, là quản gia và mẹ.
Sau khi bị mẹ mắng cho một trận cô mới biết người đàn ông vừa nãy lúc trở về báo cho bọn họ biết, hơn nữa anh ta chính là khách quý mà ba cô nói đến.
Ông bảo cô an phận một chút ai ngờ cuối cùng vẫn xấu mặt trước mặt người ta.
Bởi vì đi đường không tiện, quản gia ôm cô quay về, lúc đi qua đại sảnh, Hoa Lôi liếc nhanh về phía bóng dáng cao gầy bên cạnh ba mình, trên tay anh ta đang cầm một ly rượu nhã nhặn cười nói, hoàn toàn không giống với người đàn ông không có lương tâm vừa nãy, thật sự là một người hai mặt tiêu chuẩn.
Có lẽ cũng biết cô đang nhìn mình, hơn nữa trong lòng đang rủa thầm, vốn đang nói chuyện vui vẻ với ba cô hắn chợt nghiêng đầu qua, cô không kịp thu hồi tầm mắt, cứ vậy ánh mắt hai người giao nhau trên không trung.
Gương mặt tuấn lãng ấy đập vào mắt cô, ánh mắt đem thẳm phát ra những tia sáng ý vị khó dò, trong một khoảnh khắc vô tình ấy, hung hăng lay động trái tim thiếu nữ của cô.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua rồi hắn lại quay đầu lại, tiếp tục cùng mọi người ung dung tròn chuyện.
Đó là lần đầu hai người gặp nhau, cũng chỉ một lần đó, cô liền nhớ mãi không quên.
Lần thứ hai gặp lại, cách lần đầu tiên đã năm năm.
Hắn vẫn giống hệt năm đó mà cô thì đã trưởng thành, là một cô gái phơi phới đầy sức sống nhưng trong mắt hắn không có cô, hoàn toàn không nhớ chút nào về cô.
Lần gặp mặt thứ hai không phải ở nhà họ Lôi mà là trong phòng tổng thống của khách sạn nơi anh ta ở.
Trong cơn khủng hoảng tài chính toàn cầu, nhà họ Lôi bị ảnh hưởng không ít, việc làm ăn càng ngày càng tuột dốc, đương nhiên hợp tác với tập đoàn Dương Bách cũng đã hủy bỏ.
Lần này biết hắn đến Malaysia, ba cô muối mặt mang theo con gái đến khách sạn nơi hắn ở, ngoài mặt thì nói muốn nhờ hắn giúp đỡ, khôi phục quan hệ hợp tác giữa hai bên nhưng thực ra, đại khái là ba cô muốn đưa đứa con gái xinh đẹp của mình ra làm tiền cược mà thôi.
Không phải cô không biết nhưng bởi vì đối tượng là hắn nên cô đồng ý theo ông.
Chỉ tiếc là, không có tác dụng gì.
Lần đầu tiên cô biết thì ra dưới vẻ ngoài nhã nhặn ôn tồn của hắn, bên trong thực ra cực kỳ cứng rắn và không chút lưu tình.
Chuyện hắn không muốn làm, tuyệt đối không có cơ hội xoay chuyển.
Thế là, bọn họ chỉ có thể dùng một chút thủ đoạn.
Người quá mức kiêu ngạo trước sau cũng có lúc thất thủ một cách ngoài ý muốn dưới tay người mà mình luôn coi thường.
Sầm Dung Cần không ngờ là mình sẽ có ngày trúng kế của một cô gái nhỏ.
Hôm đó lý trí tuy rằng có chút mê loạn, phản ứng sinh lý đương nhiên có nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không hề chủ động.
Cứ vậy nằm trên giường nhìn cô cởi hết y phục vẫn không chút dao động.
Cuối cùng Hoa Lôi chỉ đành không biết xấu hổ mà chủ động, lại chủ động...
Nhưng cô có chủ động hơn nữa thì chung quy vẫn là một cô gái chưa hề có bất cứ kinh nghiệm gì cho nên, nhiều lắm cũng chỉ là ôm hắn nằm trên giường mà thôi.
Khi vệ sĩ của hắn xông vào phòng mang hắn đi, một mình cô ủy khuất nằm trên giường khóc thật lâu, thật lâu.
Nếu như nói có thu hoạch thì chắc chỉ là vài tấm ảnh khiến người ta nhìn có chút suy nghĩ viễn vông cùng một tờ giấy xác nhận « mang thai » giả mà thật thật mà giả kia.
Cô từ Malaysia chạy đến Singapore trực tiếp tìm người có tiếng nói nhất trong nhà họ Sầm, không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến mức khiến cô khó mà tin được.
Vốn chưa từng nghĩ sẽ gả cho hắn.
Vậy mà vẫn gả cho hắn.
Hắn nói, nếu như cô đã phí nhiều tâm tư như vậy, vừa khéo hắn đang cần một người vợ mà cô thì đang cần tiền, vậy cứ ký một hợp đồng hôn nhân là được.
Nhà họ Hoa có một khoản tiền lớn chống đỡ, từ chỗ chết hồi sinh nhưng đối mặt với một cuộc hôn nhân lạnh lẽo như tù ngục, cô thực sự chịu không nổi.
Từ lúc kết hôn đến giờ hai người chưa từng ngủ chung một căn phòng chứ đừng nói gì đến chuyện động phòng.
Cô cảm thấy tuyệt vọng !
Trong một cuộc điện thoại, cô hỏi hắn, 'Có phải anh có người mình thích không ?'
Hắn nói, 'Trước giờ chưa từng có.'
Sau đó hắn lại nói, 'Nếu như em không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy, có thể li hôn.'
Thế là, li hôn.
Vốn tưởng sau khi ai đi đường nấy thì sẽ không gặp lại, ai ngờ ở Hồng Kông lại tình cờ chạm mặt nhau ở
Tường Vi Cung, nơi tìm vui của đàn ông nổi tiếng nhất Hồng Kông.
Li hôn với hắn xong, cô đến công ty con của nhà họ Hoa ở Singapore làm việc, hôm đó đến Hồng Kông để ký kết một hợp đồng quan trọng, ai ngờ đối phương lại là một lão già háo sắc, cùng ông ta ăn xong một bữa cơm vẫn chưa chịu ký, nói muốn đưa cô đến một nơi để mở rộng tầm mắt sau đó không đợi cô kịp phân trần đã đưa cô đến nơi mà gần như chỉ có đàn ông mới thích kia.
Cứng rắn lôi kéo cô cùng vào phòng VIP làm massage, không cần nghĩ cũng biết lão già háo sắc này định làm gì.
Cho dù cô có muốn làm vụ làm ăn này đến đâu thì cũng không có khả năng đem bản thân ra bán.
Trong lúc bị lôi kéo, nhất thời cấp bách cô vung chân, giày cao gót đá trúng vị trí yếu hại của ông ta, trong tiếng la thảm thiết của đối phương, cô chạy mất.
Hai vệ sĩ của lão háo sắc ấy đuổi theo cô bén gót, Hoa Lôi chỉ có thể liều mạng chạy, xuyên qua hết hành lang này đến hành lang khác, cuối cùng chạy đến cuối đường.
Nhưng trời không tuyệt đường con người, câu nói này đại khái dùng để hình dung tình huống lúc đó thật sự chuẩn xác vô cùng.
Cửa căn phòng VIP cuối cùng đó chợt mở ra, hai vệ sĩ vóc người cao to đi ra, cô ngay cả nhìn cũng không kịp mà chạy thẳng vào, miệng không ngừng kêu « Cứu mạng ! »
Hai người đó là vệ sĩ riêng của Sầm Dung Cần, đương nhiên nhận ra Hoa Lôi.
Mặc kệ hai chủ nhân của họ có phải đã li hôn rồi không nhưng thấy một cô gái mặt mày tái nhợt bị hai người đàn ông đuổi theo, miệng không ngừng kêu cứu mạng, bọn họ cũng không có khả năng thấy chết không cứu.
Buổi tối hôm đó, cô được mời vào gian phòng bao riêng của hắn, hai vệ sĩ đứng ở ngoài canh giữ.
Trong căn phòng massage ánh đèn mờ mờ, trong không khí lãng đãng mùi tinh dầu oải hương thoang thoảng khiến ai ở trong không gian như vậy đều cảm thấy thoải mái và thư giãn, thế nhưng, trái tim cô thế nào cũng không thôi thắc thỏm.
Hắn nằm trên giường massage, nửa thân trên để trần, chỉ che lại bằng một chiếc chăn mỏng im lặng để cho nhân viên massage làm việc, cô thì lẳng lẳng ngồi bên cạnh nhìn, mãi đến hai giờ sau, khi nhân viên massage xong việc rời đi, hắn mới chậm rãi ngồi dậy, thân hình thon dài nhưng không kém phần rắn rỏi cứ vậy mà đập vào mắt cô.
Trong lúc cô có chút đỏ mặt thẹn thùng, hắn vẫn thong dong mặc lại quần áo, thong dong cài từng chiếc cúc sau đó chẳng buồn nhìn cô một cái, bước thẳng ra ngoài.
Hoa Lôi có chút hoảng, vội vàng đứng dậy lấy hết can đảm tiến đến kéo cổ tay hắn, lắp bắp nói, 'Em...!em có thể đi cùng với anh không ?'
Cô sợ rồi, trong lòng cứ luôn có cảm giác cái lão già háo sắc ấy sẽ không dễ dàng tha cho mình, nếu như cô một mình rời khỏi đây, chắc chắn chạy không thoát bàn tay của lão ấy.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...