Độc Gia Sủng Thê


Đến tầng 5, hắn cầm túi xách đứng ở đầu thang lầu đợi cô mở cửa, thân thể cao lớn khiến hành lang vốn hẹp càng trở nên chật chội hơn.
Cô lấy chìa khóa trong túi xách ra, bàn tay mở cửa có chút run rẩy.
Thật không dễ dàng mở được cửa, cô không dám mời hắn vào nhà nhưng người ta đã mang đồ lên giúp cô, nói thế nào, đuổi người ta đi hình như hơi bất lịch sự.
Chính ngay lúc cô còn đang rối rắm thì người đàn ông đã lách qua người cô, hơi cúi đầu đi thẳng vào căn nhà nhỏ nơi cô và người nhà ở.
Cũng may mấy ngày trước mẹ và em trai đã đi Malaysia thăm người thân rồi, bằng không hôm nay bị họ bắt gặp cô đưa anh ta về nhà, cô thật sự không biết phải giải thích thế nào mới tốt.
Căn nhà này, đối với Quan Dĩ Thần mà nói thực sự nhỏ đến nỗi muốn xoay người cũng khó.

Cả căn nhà còn không lớn bằng căn phòng khách nơi hắn ở.
Nếu như không phải biết cô bởi phải giải quyết một đống chuyện nhà nên phải bán căn hộ sang trọng mà hắn tặng cho đi, hắn nghĩ mình chắc đã không nhịn được mà mắng cô một trận rồi.
Chỉ là, nhà tuy nhỏ nhưng bày trí thật ấm áp thoải mái, sạch sẽ vô cùng, trong không khí còn thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt.
'Đồ đạc để tôi mang vào bếp là được rồi.' Trang Lâm bước theo chân người đàn ông, nhìn anh ta đánh giá một vòng căn hộ nhỏ của cô, có chút xấu hổ bước lên, đón lấy hai túi đồ trong tay anh ta.

Quan Dĩ Thần liếc cô một cái, sớm đã nhìn ra vị trí của phòng bếp, nhấc chân mang đồ qua đó.
Trang Lâm nín lặng nhìn anh ta đặt đồ lên bàn bếp sau đó đi qua, thẳng đến sofa ngồi xuống, 'Đi rót cho tôi li nước.'
Bộ dạng Quan tổng tài thế này thật không khác gì chủ nhân ở đây, cô người hầu Trang Lâm nghe lời xoay người đi vào bếp, tìm một chiếc cốc giấy rót một ly nước ấm mang ra thì lại thấy người đàn ông đang ngồi trên sofa bắt đầu cởi cà vạt, bắt đầu cởi luôn nút của chiếc áo sơ mi đắt tiền thì giật nảy mình, chân vô thức lùi lại một bước...
'Anh...anh làm gì vậy?'

Làm gì? Đang định cởi chiếc nút thứ hai, bàn tay của Quan Dĩ Thần hơi khựng lại, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô, từ trên xuống dưới quan sát một lần thân thể mảnh khảnh đang khẽ run lên kia, một cơn giận vô danh không hiểu sao lại bắt đầu bùng lên.
'Em nghĩ tôi muốn làm gì?' Giọng nói đã trầm hơn vài phần.
Nhìn bộ dạng như gặp kẻ địch của cô, chẳng lẽ thực sự cho rằng hắn định cường bạo cô sao?
Không thể phủ nhận, thực ra hắn đối với cô luôn tồn tại một tâm lý chiếm hữu rất mạnh mẽ.

Khoảng thời gian này, hắn đúng là đã cố ý cắt đứt mọi khả năng gặp mặt với cô là vì muốn đè nén loại cảm giác kỳ dị này.
Chỉ là, hôm nay khi lái xe trên đường vô tình nhìn thấy bóng cô đang đi vào siêu thị, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại xuống xe, lần đầu tiên đi vào chỗ này, có chút ngây ngẩn đứng ở lối vào của siêu thị, nếu như không phải có có cô nhân viên tiếp thị lấy can đảm tiến đến, đẩy chiếc xe đẩy đến hỏi: 'Anh có cần xe đẩy không?' thì nói không chừng hắn còn không biết bình thường người ta đến siêu thị phải làm thế nào.
Đương nhiên, đến cuối cùng hắn vẫn không mua món nào.
Sau đó lại không lập tức lái xe rời đi, cô đứng dưới mái hiên tránh mưa bao lâu thì hắn ngồi trên xe bấy lâu, nhìn vẻ yếu đuối đáng thương khi đứng chờ xe bên đường của cô, hắn lại lần nữa như bị ma ám chạy đến, mạnh mẽ ép cô lên xe, đưa cô về, còn trực tiếp vào nhà cô ngồi.

Ngay bản thân hắn cũng không biết mình rốt cuộc đang làm gì cho nên lúc nghe cô hỏi câu đó, trong lòng tự dưng phát bực, bực với chính mình nhưng lại đối với vẻ yếu ớt đáng thương của cô nảy sinh một loại khát vọng.
'Tôi...tôi không biết.' Trang Lâm không hiểu ý hắn nhưng thấy hắn không nhúc nhích, sự khẩn trương và bất an trong lòng cũng giảm đi không ít.
'Tôi đói rồi, đi làm gì ăn đi.'
Quan Dĩ Thần nhắm mắt lại, hai tay gối dưới đầu tựa vào sofa ra lệnh.
Anh ta...đói bụng? Bên ngoài nhiều nhà hàng cao cấp như vậy, cần gì phải nói với cô chứ? Còn muốn cô làm thức ăn cho anh ta?
Trang Lâm dù rằng có quá nhiều nghi hoặc nhưng nhìn bộ dạng mệt mỏi của anh ta, rốt cuộc không nói thêm gì, xoay người đi vào bếp làm thức ăn.


Dù sao cô cũng phải ăn cơm, mẹ với em trai không có ở nhà nhưng có anh ta, nấu như ngày thường là được rồi.
Trước 20 tuổi, Trang Lâm cũng là một tiểu thư chưa từng đụng đến việc nhà nhưng cuộc sống luôn có cách khiến người ta trưởng thành.

Những năm qua, tuy rằng không phải đầu bếp tài năng gì nhưng nấu vài món ăn gia đình thì vẫn dư sức.
Cô mang tạp dề, bắt đầu nấu cơm.

Vì không để anh ta ảnh hưởng đến mình, cô vẫn luôn không dám quay đầu nhìn vào phòng khách.
40 phút sau, ba món một canh đơn giản ra lò, cô bày chúng lên bàn rồi bước ra, lúc này mới thấy hình như anh ta đã ngủ rồi...
Không phải chứ? Ngồi vậy mà cũng ngủ được sao? Anh ta rốt cuộc mệt đến mức nào chứ?
Dè dặt đi đến bên cạnh người đàn ông, nhìn anh ta chừng một phút thấy anh ta vẫn giữ nguyên tư thế đó không hề động đậy, điếu thuốc đang kẹp trên tay đã cháy đến tận đầu, nếu còn không dập đi...
'Quan tổng...'
Cô nhỏ giọng gọi một tiếng, không có phản ứng.
Cô nhìn chằm chằm điếu thuốc, cuối cùng, vẫn nghiêng người qua, cẩn thận rút mẩu thuốc lá chỉ còn một tí ra, vừa mới định rời đi thì thắt lưng đã bị một lực đạo mạnh mẽ kéo về phía sau...
Không kịp kêu, cả người đã bị người đàn ông kéo vào lòng, mẩu thuốc trên tay còn chưa kịp dụi thì đã rơi xuống đất...!
'Anh...anh muốn làm gì?'

Trong chớp mắt đã bị người đàn ông xoay người áp trên ghế sofa, hai tay yếu ớt chống nơi ngực anh ta, dưới lòng bàn tay không ngừng truyền tới nhịp tim đập và độ ấm hết sức rõ ràng.
Cô rất hoảng, rất loạn, không biết làm sao.
Hắn muốn làm gì? Nếu thật sự muốn hắn trả lời, Quan Dĩ Thần nhất định nói, "Làm em!", chỉ có điều, gương mặt ngập đầy hoảng loạn và sợ hãi cùng sự khẩn trương trong đôi mắt kia khiến hắn hiểu rõ, cô gái này thật sự rất sợ hắn!
Là bởi vì lần trước hắn uống say ép buộc cô, khiến cô sợ hãi đến mức này sao?
'Quan...!Quan tổng...'
Thấy hắn không nói gì chỉ nhìn mình chằm chằm, Trang Lâm cố gắng nhích người một chút ra khỏi thân thể cường tráng đang đè nặng đến cô không thở được kia, không ngờ, cô mới động một chút thì hắn giống như cố ý vậy, dùng sức áp chế cô, rõ ràng không định cho cô nhúc nhích một phân.
Hai thân thể cọ xát sản sinh ra nhiệt lượng, cho dù cách hai lớp vải vóc vẫn không thể xem thường!
Cùng người này có ba năm thân mật tiếp xúc thân thể, Trang Lâm quá hiểu phản ứng sinh lý của anh ta, huống gì bây giờ họ đang dán sát nhau như vậy...
'Anh...anh đừng như vậy...'
Sợ anh ta tiến thêm một bước, cô không dám nhúc nhích nữa, cũng không dám nói câu gì có khả năng chọc giận anh ta, giọng run rẩy không thành câu, thậm chí không dám nhìn thẳng mặt anh ta, chỉ nghiêng đầu sang một bên như trốn tránh.
Người đàn ông bất mãn đưa tay bấu chặt lấy chiếc cằm thanh tú của cô, xoay mặt cô nhìn thẳng vào mình nhưng cô lại nhắm tịt mắt, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Nhìn đôi môi hồng nhuận trước mặt, rèm mi dài rũ xuống, bộ dạng yếu ớt đến đáng thương kia, như bị ma xui khiến, hắn cúi đầu, hôn xuống đôi môi đang bị cô cắn nhẹ kia...
Một khoảnh khắc này, thời gian, vạn vật đều như dừng lại.
Trời ạ, anh ta hôn cô, hôn dịu dàng đến thế!
Chết tiệt, xem vẻ mặt của cô kia, hắn đang hôn cô, có cần phải tỏ vẻ khiếp sợ như vậy không? Cô cứ nhìn hắn trừng trừng như vậy hắn làm sao hôn tiếp được đây?
Lại đưa tay phủ lên đôi mắt cô, đôi môi mỏng quyến rũ từ hôn sâu biến thành gặm cắn.
'Ưʍ...' Nụ hôn xa lạ là thế lại khiến người ta tim đập cuồng dã là thế, khiến cô không tự chủ được bật ra một tiếng rêи ɾỉ.
Tiếng rêи ɾỉ của cô chẳng khác gì lời mời gọi với hắn, bàn tay to luồn xuống sau gáy, ôn nhu mà bá đạo giữ chặt lấy, khiến nụ hôn càng thêm sâu sắc.
Dần dà, nụ hôn từ ôn nhu biến thành cuồng dã mà triền miên, mùi thuốc lá nhàn nhạt cộng với một loại khí tức rất riêng của hắn từ miệng lan tràn khắp châu thân cô...

Ý thức dần trở nên tán loạn, hai tay vô thức đưa lên quấn lấy cổ hắn.
Như được cổ vũ, hắn hôn càng thêm kịch liệt, càng thêm cuồng dã, chừng như muốn hút hết cả dưỡng khí lẫn linh hồn của cô ra!
Sóng tình dâng trào trong căn phòng chật hẹp...
Một đêm dài kíƈɦ ŧìиɦ hoan ái, một đôi nam nữ liều chết triền miên, một gian phòng tràn ngập tiếng thở dốc và rên rĩ, tiếng tim đập cuồng dã, nhu cầu nguyên thủy nhất, sự triền miên thân mật nhất, là khoảng cách gần nhất giữa người với người có thể đạt đến, bất kể là thân thể hay linh hồn, bất kể họ có hiểu hay không, có thừa nhận hay không...
Một cái hôn dẫn phát tất cả, cái giá thật sự quá cao!
Trang Lâm chưa từng nghĩ đến sẽ lần nữa cùng người này xảy ra quan hệ, hơn nữa còn ở trên chiếc sofa nhỏ đến không thể nhỏ hơn trong nhà mình.
Sau khi tất cả kết thúc, cô rúc người ở đó, không biết phải làm sao đối mặt với người đàn ông đang chỉnh lý y phục, chỉ biết vùi mặt giữa hai gối.
Liệu có giống như lần trước, ném cho cô một tờ chi phiếu khống hay không?
Chỉ cần nghĩ tới tình cảnh đêm đó, cô vùi mặt càng sâu thêm! Cô sợ nhìn thấy ánh mắt khinh thị của hắn, càng sợ nghe những lời nói khiến lòng đau đớn như dao cắt kia.
Cô...!chắc không phải đang khóc đấy chứ?
Quan Dĩ Thần cài lại dây nịt, nhìn bộ dạng đáng thương co cụm lại của cô, muốn nói lời gì đó để an ủi nhưng há miệng khép miệng mấy lần vẫn không nói được một câu, chỉ im lặng đứng đó nhìn cô.
Không biết qua bao lâu, khi Trang Lâm nhận ra người đàn ông đang lẳng lặng đứng đó nhìn mình, cô trầm mặc ngước đầu lên, vừa khéo đụng vào ánh mắt sâu thẳm ấy.
Đôi mắt như mặt hồ không thấy đáy kia khiến cô không biết bây giờ trong lòng anh ta đang nghĩ gì, cánh môi run rẩy, cuối cùng vẫn lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc...
'Anh...lúc anh đi, nhớ đóng cửa lại.
Nên làm không nên làm cũng đã làm rồi, hơn nữa vừa nãy cô còn trầm mê trong đó! Giờ nói gì cũng không tốt, vẫn không nên nói thì hơn.
Nghe vậy, sắc mặt Quan Dĩ Thần cứng lại, cô đây là muốn đuổi hắn đi sao?
Như bị quăng một cái tát, ánh mắt lạnh xuống, hắn mím môi, sải bước đi thẳng ra cửa.
Cô gái này, hắn không cần vì cô khiến tâm tư nhiễu loạn làm gì! Nghĩ vậy, nhưng chỉ có tiếng đóng cửa vang dội tố cáo tâm tư đang hỗn loạn của hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui