Độc Gia Sủng Thê


'Con gái đi, một đứa con gái giống em.' Hắn muốn tận nhìn cô con gái nhỏ của mình từ lúc trong bụng mẹ đến khi chào đời, lớn khôn, muốn nâng niu nó trong lòng bàn tay mình, cho dù chìu hư cũng chẳng sao.
Cứ xem như đền bù lại khoảng thời gian thiếu sót trong tuổi thơ của đứa con trai.
'Không cần, em muốn sinh con trai.' Quan tiểu thư lập tức phản đối.
'Sao vậy? Không thích con gái sao?' Sầm tiên sinh rất ngạc nhiên trước phản ứng của cô.
'Thích, nhưng mà...' Quan Mẫn Mẫn mím môi.
'Nhưng thế nào?'
'Lỡ như đến lúc đó anh chỉ thương con không thương em thì làm thế nào? Nghe nói con gái là tình nhân đời trước của ba mình, em sẽ ghen!' Quan tiểu thư nói nghiêm túc cực kỳ.
Ngay cả con gái cũng ghen? Vậy thì hơi quá rồi đó! Huống gì là đứa con gái còn chưa tượng hình!
'Vậy sinh con trai em không sợ anh ghen sao?' Sầm tiên sinh buồn Sầm tiên sinh hỏi cô.
'Giờ đã có một đứa rồi, cũng có thấy anh ghen đâu.' Quan tiểu thư nói hùng hồn, 'Hơn nữa, sinh con trai lợi hơn.'
'Lợi thế nào?' Sầm tiên sinh ôm cô đi về phía phòng ngủ.
'Kiếm tiền đó!' Quan tiểu thư nghiêm túc đưa tay ra đếm, 'Ông nội nói mỗi lần sinh một đứa con trai đều sẽ cho em một bao lì xì 100 triệu.' Nghĩ tới đây Quan tiểu thư liền chỉ hận không thể mỗi năm sinh một đứa con trai!
Nếu mỗi năm sinh một đứa, sinh đôi càng tốt, vậy đời này cô không cần làm gì hết, chỉ chìa tay ra cầm lì xì là đủ mệt rồi.
'Vậy con gái thì sao?' Lão gia tử đương nhiên không nói bừ, Sầm Chí Quyền biết, hắn cũng biết ông có một chút quan niệm trọng nam khinh nữ, dù sao cũng là vì gia nghiệp mà, nhưng cũng không cần xem nhẹ cháu gái quá chứ!
'Con gái hả? 80 triệu.


Cho nên con trai có giá hơn.'
'Anh cho em 200 triệu, sinh con gái cho anh, sao hở?' Tâm trạng hắn rất tốt trêu cô, người đã vào đến phòng ngủ, đặt cô xuống giường rồi cũng áp lên, hai tay ôm lấy mặt cô.
Ai ngờ Quan tiểu thư nghe Sầm tiên sinh nói sinh con gái cho 200 triệu lại có chút không vui, 'Xem đi, em đã biết sau này mình nhất định bị thất sủng rồi mà, con gái còn chưa thấy bóng dáng đâu mà đã có giá đến 200 triệu rồi.'
'Ngốc ạ, cả con người anh đều là của em rồi, 200 triệu quan trọng hay anh quan trọng?'
'Cái nào cũng quan trọng.'
'Nếu như đều quan trọng như nhau, vậy giờ chúng ta sinh con gái.' Sầm tiên sinh quả đoán chấm dứt cuộc tranh cãi vô vị này bằng một nụ hôn nhưng lại bị Quan tiểu thư đột ngột đẩy ra, 'Anh đi tắm đi, em muốn xem cảnh đêm một chút, đẹp quá!'
Bên ngoài cánh cửa kiếng khổng lồ, cảnh đêm với muôn ngàn ngọn đèn rực rỡ muôn màu khiến người ta không dời mắt nổi.
Cảnh sắc như thế này thật mê người!
Sầm Chí Quyền ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, lại nhìn cô gái vẻ mặt vui vẻ trên giường, đặt một nụ hôn lên trán cô rồi ngồi dậy, 'Đợi anh một lát.'
Đợi đến lúc Sầm tiên sinh bước ra, đập vào mắt hắn lại là...
Cô gái nằm sấp trên giường, chiếc áo ngủ trên người tùy ý ném ở đầu giường, dưới ánh đèn vàng nhạt, sóng lưng trần hoàn mỹ vô khuyết, đường cong quyến rũ mê người, đôi chân dài thẳng tắp tùy ý đong đưa...
Chỗ nào đó như ẩn như hiện khiến người đàn ông suýt phun máu mũi...
Tiểu yêu tinh này, rõ ràng cố tình câu dẫn hắn!
Mà hắn, rất vui lòng tiếp nhận sự câu dẫn của cô!

Nụ hôn nóng rực đặt lên vùng lưng trần, Quan Mẫn Mẫn quay đầu lại, ánh mắt hai người quấn quýt lấy nhau, cánh tay trắng nõn sít sao vòng qua cổ hắn, chủ động cùng hắn môi lưỡi triền miên...
Hắn ôm lấy cô, thật chặt...
Cô ôm lấy hắn, không muốn buông tay...
Thật muốn cứ như vậy trầm luân đến sánh cùng trời đất.
Đêm Macao, đã đẹp càng thêm mê người.
Đêm ở Singapore, cũng mê người không kém.
*****
Tần Khiết có chút say, lảo đảo bước vào nhà, vừa khép cửa lại đã đá văng đôi giày cao gót trên chân, chân trần lắc lư đi vào trong, đang định đến bếp rót cho mình li nước thì mẫn cảm phát hiện trên sofa phòng khách có người, cô vội ngước lên nhìn, khi mắt chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Sầm Húc Sâm, cơn say lập tức tiêu tan quá nửa.
'Húc...Húc Sâm...' Cô đi qua, muốn lấy lòng ông nhưng lại bị vẻ lạnh lùng của ông dọa đến chân không bước nổi, cũng bởi vì cả người đều là mùi rượu nên không dám trực tiếp nhào đến, 'Sao anh lại về?'
Từ buổi tối hôm đó ra ngoài ăn cơm đến giờ ông chưa từng quay về đây một lần.
Cô đợi đến lòng cũng lạnh, ban ngày xử lý việc làm ăn của cửa hàng châu báu nên thời gian qua còn nhanh, đến tối về nhà một mình đối mặt với bốn bức tường, làm sao không cảm thấy tịch mịch?
Trước đây làm nhân tình của ông ngược lại cảm giác này không mạnh như vậy, dù sao lúc đó quan hệ giữa hai người không giống bây giờ, cô đi đâu làm gì cũng sẽ không có người quả.

Nhưng giờ cô khoác lên người cái mác "Sầm phu nhân", ở bên ngoài nếu có hành vi gì không tốt đều có khả năng chọc giận đến ông.

Cô phải cẩn thận mọi chuyện, cẩn thận cử chỉ lời nói, chỉ sợ lưu lại gì đó để người ta nắm cán.
Cô phải cố gắng dung nhập vào cuộc sống của ông, nhưng có nhiều chuyện, không phải chỉ cố gắng là sẽ có kết quả, càng đừng nói ông – người mà cô xem trọng nhất, căn bản không hề để tâm đến sự cố gắng của cô chút nào.
Ngoại trừ lần trước cùng nhau xuất hiện ở sân golf ra, trước giờ ông chưa từng đưa cô đến bất kỳ hoạt động xã giao nào, cho dù là trước đây, khi Sầm Chí Quyền muốn đính hôn ông cũng chỉ gọi một cú điện thoại cho cô, nói cô xuất hiện ở những trường hợp như vậy không quá thỏa đáng, bảo cô đừng đến.
Thật giống như, chỉ cần cô ngoan ngoãn ở trong nhà không làm ông mất mặt là được, vậy cái danh hiệu "Sầm phu nhân" này cô mang trên người để làm gì?
Ngay cả tiệc đính hôn của con trai ông cô cũng không có tư cách tham gia?
Cô như vậy, kể là gì chứ?
Nhưng nỗi chua xót của cô lại không thể nói với ai, nói ra cũng chỉ làm mất mặt, vì vậy chỉ có thể tự mình chịu đựng.
Dần dần, buổi tối cô không muốn về nhà nữa, phần lớn thời gian đều tiêu hao trong quán bar.
Những quý phụ phu nhân kia rất ít khi xuất hiện ở những nơi như quán bar, cô đến đó cũng không sợ bị ai nhận ra.
Dù sao cô cũng chỉ đến uống rượu gϊếŧ thời gian thôi mà, sợ gì chứ?
Cô chỉ không ngờ là tối nay Sầm Húc Sâm lại trở lại! Còn bị ông bắt gặp bộ dạng chật vật của mình nữa.
'Anh không thể về đây sao?' Sầm Húc Sâm chau mày nhìn cô, mũi trên đến hơi men khiến ông càng thêm tức giận, vụt đứng dậy quát, 'Em nhìn xem bộ dạng của mình bây giờ thế nào?'
'Em...hôm nay em ra ngoài với một người bạn đã lâu không gặp, vui quá nên hơi quá chén.' Cô thắc thỏm giải thích, 'Em lập tức về phòng tắm sạch sẽ.'
Nói rồi, bất kể ông có còn giận hay không, trực tiếp chạy vào phòng ngủ.
Sầm Húc Sâm day day trán ngồi xuống sofa, gần đây ông đúng là không có tâm trạng quay về, nói ra cũng thật khó tin, ngoại trừ thỉnh thoảng cùng vài người bạn cũ trên thương trường ra ngoài đánh golf hoặc ra biển câu cá ra, thời gian còn lại ông lại cùng vợ trước của mình Thích Bội Tư cùng cái tên nước ngoài Ben kia rong chơi khắp Singapore.

Nói cho dễ nghe thì là tận tình chủ nhà nhưng có trời mới biết ông ghét chuyện đó đến thế nào.


Thích Bội Tư đây là cùng người yêu đầu lửa tình lại cháy, mỗi lần nhìn thấy hai người nói chuyện vui vẻ tự nhiên với nhau như thế, ông luôn có một cảm giác giống như mình bị vợ cắm sừng.
Đương nhiên, ngoại trừ cảm giác đó ra, ông cũng cho đến bây giờ mới phát hiện một mặt khác của người vợ trước mà trước giờ ông chưa từng biết, ngoại trừ là một nữ cường nhân trên thương trường ra, lúc ở những nơi cần xã giao bà đều có thể lộ ra một mặt tao nhã lịch thiệp đến vậy, thì ra bà có thể cười tươi tắn đến vậy, nói chuyện lại rất hài hước, thi thoảng còn lộ ra một chút nhu tình ngọt ngào của phụ nữ ở cái tuổi chín mùi.
Đương nhiên những chuyện này không phải bà cố ý bày ra cho ông xem mà là vì cái người nước ngoài tên Ben kia.

Tối nay khi lần nữa tình cờ gặp nhau ở nhà hàng, Thích Bội Tư cuối cùng không kiên nhẫn chất vấn ông cứ luôn xuất hiện trước mặt bà là vì mục đích gì.
Mục đích gì? Ngay cả ông cũng không biết, ông chỉ cảm thấy rất muốn nghe giọng cười, tiếng nói vui vẻ của bà, dù là với người khác cũng thấy rất thú vị.
Nếu như không phải vừa khéo cũng gặp được Tiêu Dật Hoa đến nhà hàng đó dùng cơm, có lẽ ông còn mặt dày muốn ngồi cùng bàn với họ rồi.
Vậy mà còn để ông gặp Tiêu Dật Hoa!
Hai người phụ nữ đời này oán niệm cực sâu, nhiều năm trước đã từng thề tới già tới chết cũng không qua lại gì với nhau lại lần nữa gặp mặt, còn kéo theo ông – người đàn ông khiến hai người phụ nữ đó kết cừu hận, tình cảnh này, nếu như xảy ra trước khi ông và Thích Bội Tư li hôn, nhất định rất khó coi.
Nhưng vừa nãy, đối mặt với sự châm chọc của Tiêu Dật Hoa, Thích Bội Tư chỉ giữ một vẻ lãnh đạm, chào Tiêu Dật Hoa một tiếng rồi tiếp tục vui vẻ dùng bữa.
Thấy vẻ bình thản, căn bản không để tâm đến sự khiêu khích của mình của Thích Bội Tư, Tiêu Dật Hoa nhịn không được lại chĩa mũi dùi sang Sầm Húc Sâm, 'Nhìn vợ trước cùng người đàn ông khác ăn cơm, trong lòng chắc không thoải mái gì đúng không? Đáng đời!'
Ông đúng là đáng đời! Cho nên cũng không còn tâm trạng ăn cơm, trực tiếp lái xe về căn nhà không giống nhà kia.

Còn tưởng ít ra vẫn còn một người ôn nhu hầu hạ, không ngờ là hoàn toàn ngược lại! Cả căn nhà lạnh ngắt, gọi điện thoại cho cô thì lại không có ai nghe.
Cơn tức đó trong lòng ông có thể nói là không có chỗ phát tiết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận