Chương 196: Lại bị bắt gian tại giường (1)
'Cởi quần áo ra thì đều thành sói đói hết, giáo sư Ôn quả thực khiến người ta lau mắt mà nhìn.'
'Anh hai mình cũng đâu có thua kém, ngày thường bộ dạng lãnh đạm không nói không rằng, vừa đụng tới bạn thì cũng hóa thân thành sói vậy.'
'Ê, có người em nào nói anh hai mình như vậy không? Anh ấy không phải sói.' Quan tiểu thư vì đại boss nhà mình biện minh.
'Haizz, còn chưa gả vào nhà thì đã bao che cho ảnh vậy sao?'
'Không phải bạn cũng bao che cho giáo sư Ôn sao? À này, giáo sư Ôn thực sự từ bỏ công việc ở trường đại học rồi sao? Có chút đáng tiếc nha.'
Nhưng đãi ngộ Sầm Chí Quyền dành cho anh ta không tệ, còn cho làm người phụ trách hạng mục nghiên cứu đó, anh ta chỉ lo nghiên cứu là được, những việc khác có người khác làm cho nên, nếu Ôn Nhã Húc thích nghiên cứu, vậy không có gì không tốt.
'Nghiên cứu đề tài đó là giấc mơ trước giờ của anh ấy, bất kể Nhã Húc lựa chọn gì mình cũng sẽ đứng bên cạnh ảnh.'
'Cảm động quá nha.' Quan Mẫn Mẫn trêu.
'Anh hai mình không có nói mấy câu thề thốt như vậy với bạn sao?' Hỏi thì hỏi vậy nhưng cô biết, với người giống như anh hai cô, nếu nói ra mấy câu thề thốt đó mới là dọa chết người.
'Chính bạn cũng biết nói anh ta nghiêm túc, không nói không rằng, bạn cảm thấy mấy câu đó anh hai của bạn sẽ nói sao?' Nói ra không chừng cô chịu không nổi.
'À, anh hai tặng quà sinh nhật gì cho bạn vậy?'
Mấy câu ngọt ngào không nói được nhưng hành động thực tế thì chắc nhiều, chẳng hạn như quà sinh nhật.
'Sinh nhật hả? Tặng hai tấm thẻ không hạn ngạch, một chiếc du thuyền, quà đính hôn là một biệt thự có vườn hoa, với lại cổ phiếu gì đó.'
Quan tiểu thư tuyệt đối không có ý khoe khoang nhưng hai người thợ massage nghe vậy cũng giật nảy mình, một cái sinh nhật thôi đã ra tay rộng rãi như vậy, quả nhiên là người không cùng thế giới nha, hoàn toàn làm thay đổi thế giới quan của họ.
'Quan Mẫn Mẫn!' Sầm Tĩnh Di cũng giật mình bật thốt, 'Mình hỏi bạn, vậy bây giờ giá trị con người bạn ước chừng bao nhiêu?'
Anh hai ra tay rộng rãi thật đó, cô có chút ghen tỵ nha! Cô cũng muốn có thẻ không hạn ngạch, cũng muốn có du thuyền! Haizz.
Đương nhiên ngoại trừ anh hai, những trưởng bối trong nhà tặng quà chắc chắn cũng rất rộng rãi, trang sức, túi xác hàng hiệu gì đó chắc Mẫn Mẫn nhận cũng mỏi tay luôn.
Nếu đem những món quà đó đổi thành tiền, không biết được bao nhiêu nhỉ? Mà giờ chỉ mới đính hôn thôi, nếu như kết hôn thì thật không dám tưởng tượng.
Người với người, quả thật không thể so sánh nha.
Nhưng cô chỉ ganh tỵ một chút thôi bởi loại cuộc sống này, cô đã sống hai mươi mấy năm rồi, ngày tháng tương lai, cô phải cùng giáo sư Ôn của cô sống những ngày thần tiên không màng vật chất kia.
'Mình cũng không biết mình có bao nhiêu tiền nữa, không có tính.' Cũng tính không ra.
Những lời này, không phải là muốn cô càng ganh tỵ hơn sao? Sầm đại tiểu thư lần nữa bị tổn thương.
'Này, vậy những thứ nào bạn không cần, không thích, có thể đưa cho mình, mình không ngại đâu.'
Đại tiểu thư trực tiếp nói.
Dù sao Quan tiểu thư cũng không có mấy hảo cảm với mấy thứ hàng hiệu đó, nếu so với việc ném vào một góc lãng phí, chi bằng đưa cho cô.
'Có mấy cái túi vốn định đưa cho bạn nhưng có một số là bản hạn chế thì không được, dù thế nào cũng là quà đính hôn người ta tặng, mình đưa cho bạn lỡ như để họ nhìn thấy, họ sẽ cho là mình không tôn trọng họ.'
Lời này đại boss nhắc nhở cô khi cô sắp xếp những quà tặng, nói muốn đem một số túi xách tặng Tĩnh Di.
Dù sao người tặng quà cũng là người nhà cả, thường xuyên gặp nhau, đến lúc đó người ta nhìn thấy thì không tốt lắm.
Dù rằng bề ngoài họ sẽ không nói gì nhưng trong lòng chắc sẽ không thoải mái, cho nên, tính tới tính lui, vẫn là boss suy nghĩ chu toàn hơn.
Sầm Tĩnh Di cũng biết đạo lý này, gật đầu đồng ý, sau đó hỏi, 'Bạn có từng nghĩ đến chuyện đầu tư làm chút chuyện khác không?'
Nghe hai chữ đầu tư từ miệng cô nàng phá sản, Quan Mẫn Mẫn bật cười, 'Muốn đầu tư sao?'
'Mình nói thật đó!' Sầm Tĩnh Di nghiêm chỉnh nói, 'Bạn giờ là phú hộ rồi, cầm nhiều tiền như vậy không đầu tư phí lắm! Tiền đẻ ra tiền mới là đạo lý, điểm này anh hai không nói cho bạn biết sao?'
'Mình còn không biết mình có bao nhiêu tiền nữa.' Nhưng đột nhiên trở thành nhà giàu, cảm giác này thật sự rất sảng khoái.
'Bạn không cần biết mình có bao nhiêu tiền, dù sao anh hai sẽ giúp bạn quản lý, còn có kế toán chuyên nghiệp giúp bạn, bạn chỉ phụ trách quẹt thẻ, ký tên là OK, cuộc sống tươi đẹp biết bao.'
'Đang cười nhạo mình đó sao?' Nói nghe văn hoa nhưng ở một phương diện nào đó có khác gì sâu gạo.
'Ai dám cười bạn?' Bộ chán sống rồi sao? 'Chưa học dĩ nhiên là không biết.
Nếu bạn muốn học có thể bảo anh hai mời một giáo viên kế toán về dạy cho bạn một khóa.
Nhưng cần gì đến giáo viên kế toán, anh hai mình đã là giáo viên tốt nhất.'
'Ừm, mình cũng cảm thấy anh ấy rất lợi hại.' Đối với chuyện làm ăn, cô rất sùng bái boss.
'Mẫn Mẫn, giờ mình đang muốn đầu tư vào chuyện mình cảm thấy có hứng thú, bạn có muốn tham gia không?' Dù sao cô có nhiều tiền như vậy, cô muốn bắt đầu sự nghiệp, kéo cô vào làm cổ đông là sự lựa chọn tốt nhất.
'Bạn định làm gì?' Khó được một lần cô nàng phá sản hạ quyết tâm phải làm nên sự nghiệp, nói thế nào cô cũng sẽ ủng hộ.
'Mình muốn đầu tư một nhà hàng.'
Lúc ở đại học cô học hành không chuyên tâm, tuy rằng có được hai bằng tốt nghiệp nhưng công việc công chức không phù hợp với cô mà chuyện cô muốn làm nhất là phát triển về thiết kế tạo hình nhưng bản thân chưa đủ căn cơ.
Tuy rằng cô thích thời trang, đối với thời trang cũng rất bén nhạy, nắm bắt rất tốt nhưng nếu thực sự muốn mở công ty thời trang thì vẫn còn kém xa lắm.
Nhưng lúc này bảo cô ra nước ngoài đào tạo sâu về thiết kế thời trang thì lại không nỡ rời xa giáo sư Ôn của mình, mấy ngày trước lúc cô nói chuyện với hắn, nói mình muốn tìm một việc gì đó để làm cho đỡ nhàm chán thì có nhắc đến chuyện mở nhà hàng.
Nhã Húc nói hắn có một người bạn rất tốt đi du học về nấu ăn ở Pháp mới về, tay nghề cực tốt, muốn về nước mở một quán ăn nhưng không đủ tiền, đang tìm người đầu tư.
Nếu như đã là bạn của Ôn Nhã Húc vậy chắc chắn là rất đáng tin, dù sao cô cũng chỉ muốn tìm chút chuyện để làm, cô ra tiền, người khác ra sức, nghe cũng ổn thỏa.
Chỉ tiếc là trên tay cô bây giờ tiền không nhiều, đương nhiên không đủ để mở nhà hàng, nếu muốn cô về nhà nhỏ giọng xin tiền ông già kia, đó là chuyện tuyệt đối không thể nào, mà tiền của Ôn Nhã Húc, cô càng không thể lấy ra dùng bằng hết.
Đó là tiền kết hôn của họ nha! Quan trọng nhất.
Cho nên, kéo bà nhà giàu mới nổi Quan tiểu thư này vào đầu tư quả thực là ý hay.
Đương nhiên, Quan tiểu thư cũng không phụ kỳ vọng của cô, vỗ ngực đảm bảo sẽ ủng hộ hết mình.
Làm xong spa thì cũng đã chạng vạng, hai người quyết định ở bên ngoài dùng cơm.
Ăn tối xong, Sầm Chí Quyền tạm thời có việc cần phải xử lý, vốn đã hẹn cùng nhau đến chuỗi cửa hàng đá quý tên "Tuyệt Sắc Kim Bảo" để xem cuộc triển lãm trang sức và châu báu cao cấp hàng năm giờ chỉ đành nhờ Sầm Tĩnh Di tháp tùng cô thôi.
Dù sao cô về nhà cũng một mình, mà đối với những chuyện triển lãm này, cô nàng phá sản có hứng thú cực kỳ.
Cho dù không thể mua, xem cho đã ghiền cũng tốt.
Lúc hai người tới thì ở đó đã cực kỳ náo nhiệt.
Lần triển lãm châu báu này đối tượng chủ yếu là những khách VIP của công ty đá quý cho nên phần lớn người tham dự đều là những người của giới thượng lưu, sớm đã quen biết nhau cả.
Nhìn thấy Quan Mẫn Mẫn và Sầm Tĩnh Di cùng nhau tiến vào hội trường, vòng hào quang "cháu dâu đích tôn tương lai của nhà họ Sầm" của Quan Mẫn Mẫn lập tức thu hút ánh mắt của tất cả tiểu thư, phu nhân có mặt ở đó, tuy rằng trong lòng vẫn rất khó hiểu chuyện Quan tiểu thư có thể trèo lên cành cao thành phượng hoàng nhưng ngoài miệng vẫn lễ nghi mười phần, lũ lượt tiến đến chúc mừng.
Ai nấy đều tò mò không biết cô sẽ lựa chọn món trang sức nào cho ngày trọng đại của mình.
Đương nhiên, những trường hợp thế này làm sao có thể thiếu Hứa Yên Hứa tiểu thư chứ? Thấy Hứa tiểu thư và Hứa phu nhân, Quan Mẫn Mẫn lại có Sầm Tĩnh Di ở bên cạnh, lần trước cô ta ở Sầm thị có thể nói đã mất hết mặt mũi rồi, lúc này đương nhiên không tiện tiến đến chào hỏi.
Khi thấy cả đám tiểu thư, phu nhân đều đến chào hỏi hai người nhóm Quan Mẫn Mẫn, hai mẹ con vẫn đứng ở một góc không có phản ứng gì.
Quan Mẫn Mẫn đương nhiên cũng nhìn thấy Hứa Yên, tuy rằng rất chán ghét cô gái này nhưng nghĩ sau này trong các trường hợp xã giao khó tránh khỏi chạm mặt nhau cho nên, không ai liên quan ai mới là cách tốt nhất cho cả hai.
Người phụ trách của Tuyệt Sắc – Đới phu nhân cũng đích thân ra đón tiếp, cùng họ coi xong phần biểu diễn, giải thích cho họ ý tưởng và khái niệm thiết kế trang sức của năm nay.
Đối với những thứ này, Quan Mẫn Mẫn tuyệt không có hứng thú nhưng Sầm Tĩnh Di thì lại nghe chăm chú vô cùng.
Xem xong biểu diễn, khách mời sẽ quyết định lưu lại tham dự tiệc chúc mừng hoặc nếu có nhu cầu có thể đi xuống những quầy hàng dưới tầng trệt để chọn mua.
Vốn Quan Mẫn Mẫn muốn rời đi nhưng nhớ tới lần trước khi Tuyệt Sắc đưa danh mục đồ trang sức đến nhà, cô chọn trúng mấy bộ trang sức giờ vẫn còn đang nằm trong tủ bảo hiểm của cửa hàng, vì vậy muốn qua xem thử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...