Chương 187: Món quà khó đỡ của cô nàng phá của (1)
Một ngày trước khi đại boss về, Sầm Tĩnh Di hẹn Quan Mẫn Mẫn ra ngoài uống tra, địa điểm là căn hộ của Ôn Nhã Húc.
Vì tiện cho việc lên lớp, Ôn Nhã Húc ở trong một chung cư dành cho giáo viên của trường nằm cách trường chưa đến 500m.
Quan Mẫn Mẫn sớm đã muốn gặp vị Ôn giáo sư này rồi cho nên lúc nhận được điện thoại của cô, không nói hai lời, lập tức xuất phát.
Đương nhiên là dẫn theo vệ sĩ ra cửa rồi, không chỉ boss không yên tâm mà chính cô cũng không yên tâm.
Cho dù không có lòng phòng bị đối với Diệp Dao nhưng tốt xấu gì cô cũng là thiếu phu nhân của nhà họ Sầm, một người ra cửa tuyệt đối là chuyện không an toàn dù rằng an ninh ở đây có tốt hơn nữa cũng không thể mạo hiểm.
Trước khi ra cửa cô còn cố tình đến khu biệt viện của lão gia tử vấn an ông, thực ra là muốn dò xét thái độ của ông nếu biết chuyện Sầm Tĩnh Di và Ôn Nhã Húc đến với nhau là như thế nào.
Không ngờ lão gia tử giọng điệu cứng rắn vô cùng, chỉ ném lại một câu, 'Có bản lĩnh cứ để nó đi đi.
' Rồi không nói thêm gì nữa.
Ngược lại dì Lâm khi cô cáo từ rời đi thì cứ theo sát bên, nhỏ giọng nhờ cô giúp đỡ nghe ngóng tình hình của Tĩnh Di.
Tình hình của Tĩnh Di cô cũng không rõ mấy cho nên chỉ đành hứa với dì Lâm đợi khi cô gặp mặt xong thì tỉ mỉ nói lại cho bà.
Lúc đến dưới lầu căn hộ của Ôn Nhã Húc, đã thấy Tĩnh Di đợi sẵn, khinh thường nhìn hai người vệ sĩ to như hộ pháp sau lưng cô, bĩu môi, 'Thiếu phu nhân quả nhiên là không như xưa nha.
'
'Đại tiểu thư, cô đây là ghen tỵ sao?' Quan Mẫn Mẫn trêu cô.
'Cái gì mà đại tiểu thư chứ? Sau này mình chỉ là một cô gái bình thường dựa vào bản lĩnh của chính mình kiếm cơm thôi.
'
Lần nữa cùng Ôn Nhã Húc bên nhau, cô đã biết rõ người nhà nhất định sẽ phản đối, sau này sẽ phải trải qua những ngày tháng thế nào nhưng cô không sợ.
Nhất là khi giáo sư Ôn của cô đã tỏ rõ bất kể xảy ra chuyện gì anh ấy cũng sẽ đứng bên cạnh cô, cùng cô khắc phục khó khăn, cô còn có gì phải sợ chứ?
Cô có tay có chân, sợ gì chết đói chứ? Càng đừng nói công việc của Nhã Húc hiện giờ không tệ lắm, so với những người khác đã tốt hơn rất nhiều.
Gần đây hai người ở cùng nhau, chính là nỗ lực thử điều tiết cuộc sống chung của hai người.
Tóm lại là cô thích ứng rất tốt mà giáo sư Ôn cũng vậy.
'Yên tâm đi, bạn còn có bà chị dâu giàu có là mình, có chuyện gì để mình che chở cho bạn.
' Quan tiểu thư vỗ ngực đảm bảo.
Cô nhớ tới đống quà tặng đính hôn chồng chất ở nhà, trong đó có không dưới mười cái túi xách hàng hiệu, đợi hôm nào cô đưa vài cái cho cô, hôm nay đi vội quá lại quên mất.
Không được nữa, Tĩnh Di vẫn còn mấy người anh trai kia mà, chắc sẽ không ai trơ mắt nhìn em gái mình chịu khổ đúng không?
Lần trước Tĩnh Di đến công ty tìm boss, không phải hắn đã đồng ý sau khi đi công tác về sẽ gặp mặt giáo sư Ôn đó sao? Chỉ cần boss ra mặt, bất kể là chuyện công hay chuyện tư, cơ bản đều có thể giải quyết, cô quả thực không cần lo nhiều như vậy.
'Ồ, nhìn không ra bà chị dâu giàu có của mình lại trượng nghĩa như vậy.
' Sầm Tĩnh Di khoác vai cô, lúc đó sự khổ cực khi cô trượng nghĩa giúp cô cô giấu chuyện đứa nhỏ rốt cuộc cũng có hồi báo rồi, thật sự rất đáng an ủi, 'Vậy sau này mình có chuyện gì bạn phải đứng ra giúp mình nha.
'
'Yên tâm, mình nhất định chống đỡ bạn đến cùng.
' Quan tiểu thư lần nữa đảm bảo.
Hai người lên lầu, vào nhà đã thấy giáo sư Ôn đã pha sẵn bình trà hoa mà các cô gái thích uống cùng một dĩa trái cây được cắt cực kỳ đẹp mắt đặt ở giữa bàn.
Lúc hai người đi vào phòng khách, hắn vừa nướng xong một đĩa bánh quy mang ra, thấy Quan Mẫn Mẫn, trên mặt Ôn Nhã Húc thoáng lộ nụ cười hiền lành, 'Quan tiểu thư, mời ngồi.
'
Sầm Tĩnh Di cũng không khách sáo đón lấy đĩa bánh trên tay hắn, 'Nhã Húc, người ta bây giờ là chị dâu của em, không được gọi là Quan tiểu thư nữa.
'
Mặt Ôn Nhã Húc thoáng đỏ lên, gọi một cô gái nhỏ tuổi hơn mình là "chị dâu" vẫn có chút!
Huống gì giờ hắn với Tĩnh Di còn trong giai đoạn tìm hiểu, chưa được sự đồng ý của hai bên gia đình.
'Trời, cũng không phải ở nhà họ Sầm, gọi gì cũng được mà.
' Quan Mẫn Mẫn tùy ý phất tay, cùng Tĩnh Di ngồi xuống.
Ôn Nhã Húc thực sự là một người rất tỉ mỉ chu đóa, thấy hai người ngồi xuống, hắn xuống bếp mang khăn lạnh cho cả hai, khi dĩa trái cây ăn gần hết hắn lại kịp thời bổ sung thêm.
Bữa tối, đương nhiên cũng do đầu bếp Ôn ra tay, Sầm Tĩnh Di ở bên cạnh cười nháo đòi giúp đỡ, cảnh tượng ấm áp mà ngọt ngào đó khiến ai nhìn thấy cũng biết tình cảm giữa hai người đang tiến triển thế nào.
Quan Mẫn Mẫn không khỏi có chút đố kỵ, đợi khi đại boss quay về, cô nhất định sẽ xuống bếp nấu một bàn thức ăn ngon cho hắn nếm thử mới được.
Boss nhà cô mỗi ngày công việc đều bận đến chết, nếu bảo hắn xuống bếp nữa thì thật là làm khó cho hắn, cho nên, chút chuyện nhỏ này cứ để cô ra tay là được.
Ăn tối xong, Sầm Tĩnh Di lấy quà đính hôn ra đưa cho cô, Quan Mẫn Mẫn vui vẻ nhận lấy.
Trước khi rời đi, Quan Mẫn Mẫn nhịn không được hỏi, 'Lễ đính hôn của mình, bạn thật sự không về sao?' Nếu như thiếu đi lời chúc phúc của Tĩnh Di, cô sẽ thấy rất mất mát.
'Không phải mình không muốn đi, là mình sợ ông lão kia lấy gậy đập mình.
' Đuổi cô đi cũng không sao nhưng cô đi thì Ôn Nhã Húc sẽ đi, đến lúc đó sợ lão gia tử ở trước mặt mọi người gây khó dễ cho hắn, vậy mới đáng ghét.
'Mình về làm công tác tư tưởng với ông nội, tóm lại tới lúc đó bạn cứ yên tâm mà tới, đảm bảo sẽ không có ai gây khó dễ cho hai người.
' Quan tiểu thư rất có lòng tin bảo đảm.
'Gần đây bạn làm gì cũng có tinh thần vậy sao?' Sầm Tĩnh Di cười nói.
Cô nàng này gần đây thực sự thay đổi không ít, chẳng lẽ theo anh hai cô lâu ngày, kẻ ngốc cũng trở nên thông minh sao?
'À, thật ngại quá, người có tinh thần là con trai mình.
' Quan tiểu thư không dám tranh công, 'Lão gia tử thích nhất là đứa cháu cố bảo bối này, đến lúc đó có nó ở đó, đảm bảo lão gia tử sẽ không tức giận.
'
Đây là sự thật, nhà họ Sầm trên dưới lớn nhỏ không ai không biết, tuyệt đối không được chọc tới tiểu tiểu thiếu gia của ông, bằng không chắc chắn sẽ không sống yên.
'Hai người đính hôn, tôi với Tĩnh Di nhất định sẽ đến chúc mừng.
' Nãy giờ không nói nhiều, Ôn Nhã Húc chợt chen vào.
Trước đây hắn còn chưa đủ chín chắn lại có lòng tự tôn không nhỏ, không chịu cùng cô đứng bên nhau nghênh đón tương lai đầy sóng gió nhưng mấy năm qua đi, hắn không còn là người thanh niên non nớt đụng chuyện là khiếp sợ như xưa nữa.
Hắn là một người đàn ông, nên cùng người trong lòng cùng tiến cùng lui, bất kể người ngoài nhìn hắn thế nào, hắn cũng sẽ luôn nắm tay cô không rời.
Quan Mẫn Mẫn về đến nhà, chuyện đầu tiên là tháo quà của Sầm Tĩnh Di tặng ra xem bởi vì lúc tặng quà cô nàng cứ nhìn cô bằng ánh mắt rất thần bí, còn bảo cô về phòng nhất định phải xem khiến cô không khỏi sinh lòng tò mò.
'Thật đáng ghét!' Ngồi trên chiếc giường lớn, có chút lỗ mãng gỡ lớp giấy bọc ra mới phát hiện bên trong còn một lớp hộp nữa, Quan Mẫn Mẫn lườm nó một cái, lẩm bẩm.
Mất không ít sức mới tháo được lớp giấy bọc ngoài, lúc mở hộp ra, hai mắt cô không khỏi trợn to.
Đây! đây có phải chế phục dành cho y tá trong truyền thuyết không? Lúc cô lấy bộ đồ màu hồng phấn, mỏng đến gần như trong suốt ra khỏi hộp thì không khỏi khâm phục ánh mắt của Sầm Tĩnh Di.
Bộ này chỗ nào giống với quần áo chứ? Cô đứng trên giường, cầm miếng vải trong suốt kia ướm thử lên người mình, tà áo che không tới đùi, cổ áo thì thấp đến không tưởng tượng nổi, bộ quần áo này chỉ cần mặc trên người khẽ động một chút thì đùi và ngực sẽ trực tiếp lộ ra ngoài --- loại tình thú này, thực sự cũng đủ nặng nha.
Cô cầm chiếc mũ hộ sĩ nhỏ ra khỏi hộp nhảy xuống giường, chạy đến phòng thay đồ đứng ở trước gương, đội nón lên, ướm bộ đồ lên người làm vài tư thế, càng nhìn càng cảm thấy quá bạo gan, không ngờ cô nàng phá của lại nghĩ ra món quà như vậy tặng cho cô.
Thế sao cô không tặng luôn một bộ chế phục bác sĩ cho boss nhà cô nhỉ? Tốt nhất là có thêm ống nghe gì nữa đó, muốn chơi thì phải chơi cho trọn bộ chứ.
Quan Mẫn Mẫn bĩu môi nghĩ, không biết vị giáo sư Ôn nho nhã lịch sự kia, khi đóng cửa phòng lại có cùng Tĩnh Di chơi mấy trò chơi giống vậy không nhỉ? Thực là tưởng tượng không ra.
Nhưng nếu như tối mai cô mặc bộ chế phục này đi quyến rũ boss, liệu hắn có ngay lập tức hóa thành sói không nhỉ? Nghĩ tới đây, tâm tư không khỏi có chút chờ mong.
'Quan tiểu thư, một mình mẹ đứng trong đó cười ngây ngô gì vậy? Nhìn ngốc dễ sợ!' Một giọng trẻ con quen thuộc mang chút khinh bỉ truyền đến bên tai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...