Chương 180: "Vận động ngoài trời" phải cẩn thận! (4)
Sầm Chí Quyền đã cắt xong bánh kem, đổ rượu đã được làm lạnh vào hai chiếc ly thủy tinh, ngồi xuống bên cạnh cô, 'Sinh nhật vui vẻ!'
'Thật không muốn ngồi dậy chút nào!' Quan Mẫn Mẫn đổi một tư thế khác, gối đầu lên đùi hắn, mắt vẫn không rời khỏi bầu trời sao kia.
'Còn chưa xem đủ sao?' Hắn thoải mái ngã người vào sofa, vừa nhấp rượu vừa vuốt mái tóc dài của cô, khó được có lúc thoải mái nhẹ nhàng thế này, tâm tình cũng trở nên vui vẻ hơn.
'Nếu như tối nào cũng được xem thì tốt quá.'
'Ừm, vậy chúng ta dọn tới du thuyền này ở luôn là được rồi.' Nghe suy nghĩ trẻ con của cô, hắn chỉ cười một tiếng, 'Làm một đôi vợ chồng ngư phủ, ban ngày đánh cá, buổi tối ngắm sao.'
Ở bên cạnh cô, hắn có thể hoàn toàn thả lỏng tinh thần, buông bỏ phòng bị, cuộc đời khó nhất là tìm được người bầu bạn tốt, người có thể sống suốt đời với mình chứ chỉ lo đối phó với những mưu mô hiểm ác ngoài đời đôi khi cũng rất mệt mỏi.
'Boss à, anh mà trở thành người đánh cá được mới lạ đó.
Với lại, nếu như anh bị nàng tiên cá nào nhìn trúng thì làm thế nào? Thôi đừng đi.' Những cô gái ngoài đời thực nhòm ngó hắn cũng đủ nhiều rồi, nếu thêm một nàng tiên cá nữa thì mệt lắm! 'Hơn nữa em cũng không muốn ban ngày ra biển đánh cá, tia tử ngoại sẽ làm hỏng da mất.'
Ai cũng nói làn da đẹp che được một trăm cái xấu, tuy rằng cô cách chữ "xấu" đó một ngàn tám trăm dặm nhưng cũng không đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, cho nên, vẫn chú ý bảo dưỡng một chút thì tốt hơn.
'Tự kỷ!' Sầm Chí Quyền cười cười véo má cô, cảm giác mềm mại ấy khiến hắn có chút yêu thích không nỡ buông tay.
Ngoài miệng nói cô tự kỷ nhưng cũng không thể không thừa nhận, tiểu trư nhà hắn từ trên xuống dưới làn da chỗ nào cũng tốt đến không chê vào đâu được, nhất là khi mới tắm xong, mềm mại, mịn màng, trơn bóng thật khiến người ta mất hồn.
'Anh mới tự kỷ đó.
Anh dám nói anh không thích con gái da trắng không?' Mỗi lần đều xem cô như điểm tâm hết gặm lại cắn.
'Thích! Nhưng không phải em thích mỗi ngày đều ngắm sao sao? Anh chỉ vì muốn thỏa mãn em thôi mà.'
'Nghĩ thì có nghĩ, nhưng để tránh cho anh bị nàng tiên cá dòm ngó, vẫn là thôi đi.' Cô từ trên sofa ngồi xổm dậy, hai chân tách ra, ngồi xuống trên đùi hắn, hai tay bắt đầu không thành thực luồn vào trong áo, hết sờ đông lại sờ tây, cảm giác được lớp cơ dưới lòng bàn tay, hài lòng cực, 'Chỗ này, chỗ này, đều là của em, người khác đừng hòng mơ tưởng.'
'Không có lòng tin với anh vậy sao?' Nghe cô tuyên bố chủ quyền, người đàn ông bật cười, đáy mắt cũng tràn đầy ý cười.
Bất kỳ ai cũng không thể hấp dẫn được hắn bởi vì rất nhiều năm trước hắn đã bị tiểu mỹ nhân trước mặt câu mất tâm hồn rồi, về sau ánh mắt, trái tim đều không chứa được ai nữa cả.
'Đương nhiên rồi, ai bảo anh là người đàn ông độc thân đáng giá quá làm gì, các cô gái dòm ngó anh không biết là bao nhiêu nữa.' Nói đến chủ đề này, Quan tiểu thư lại nhớ đến Lý Tử Mạn và Sầm Chí Viễn vừa mới gặp chiều nay, nãy giờ cứ lo chơi, quên mất hai người kia, lòng hiếu kỳ chợt trỗi dậy, 'Anh nói xem, liệu anh Chí Viễn với cô Lý Tử Mạn kia liệu thật sự có gì mờ ám không?' Vừa nãy thấy hai người thân mật như vậy, nói không có gì thật sự cũng khó mà tin được.
'Chuyện người khác em quản nhiều làm gì.' Họ đều là người trưởng thành, cùng ăn tối sau đó có tiết mục gì khác cũng rất bình thường thôi.
Sầm Chí Quyền trước giờ không xen vào việc riêng của người khác, cho dù người đó là em mình cũng vậy.
'Em là sợ, lỡ như không cẩn thận em với cô ấy làm chị em bạn dâu thì phải làm sao đây?' Từ lần trước bị người ta hãm hại, Quan Mẫn Mẫn vẫn luôn cảm thấy Lý Tử Mạn không phải là một nhân vật đơn giản, chỉ sợ anh Chí Viễn trúng chiêu.
'Nếu như Chí Viễn dễ dàng trúng chiêu như vậy, vậy chỉ chứng minh nó không có mắt nhìn người, không liên quan gì đến chúng ta.' Nghe nói cô gái này ở phòng PR làm việc rất xuất sắc, nếu như không để xảy ra lỗi lầm như lần trước, hắn cũng lười quản.
Nói trắng ra, hắn căn bản không để cô gái này vào mắt.
'Anh Chí Viễn là em trai anh mà.' Tuy rằng chỉ là anh em họ nhưng quan hệ máu mủ gần như vậy.
'Cũng là của em.'
'À.' Nghĩ tới sau khi mình kết hôn với hắn thì sẽ có rất nhiều em trai, em gái lớn tuổi hơn mình, trong lòng Quan tiểu thư cười thầm không thôi.
'Nào, uống một ngụm thử xem.' Không muốn nói nhiều về chuyện của người khác, Sầm Chí Quyền đưa ly rượu còn chưa uống hết của mình đến bên miệng cô.
Mùi thơm của champagne lập tức tràn vào mũi, Quan Mẫn Mẫn không chút do dự uống ngay một hớp, thưởng thức mùi vị ngon lành của nó xong còn giục hắn rót tiếp.
Dưới trời đêm, trong gió biển, nghe tiếng sóng không ngừng vỗ vào mạn thuyền, hai người chẳng mấy chốc đã uống cạn chai champagne, đương nhiên, phần lớn đều chui vào bụng Quan tiểu thư.
Chất cồn bắt đầu phát tác trong cơ thể, cả người càng lúc càng nóng lên, cô nàng không ngừng kêu nóng, lại đòi đi ngâm bồn...
'Chúng ta ăn xong bánh kem rồi đi ngâm, OK?' Người đàn ông lấy một miếng bánh kem đưa đến bên miệng cô.
'Anh ăn đi.' Quan tiểu thư nấc lên một cái, đẩy miếng bánh kem ra, bởi vì đẩy mạnh quá, lớp kem sữa dính một chút vào cằm hắn, khiến cô bật cười ha hả.
'Ăn hết nó cho anh!' Ánh mắt người đàn ông tối lại, kéo cô qua, để đôi môi hồng nhuận của cô chỉ còn cách vết kem dính ở cằm chưa tới một centimet.
'Ừ...' Cô gái nghe lời cực kỳ, ngoan ngoãn hôn lên.
Ăn xong miếng kem nhỏ dính cằm hắn, đã có chút say, Quan tiểu thư vòng hai tay qua cổ hắn ngọt ngào hỏi...
'Vừa nãy anh nói, bánh kem ngoại trừ ăn, còn dùng để làm gì?'
'Chỗ dùng thì nhiều lắm!' Người đàn ông sờ đôi má bởi vì hơi men mà nóng lên của cô, ý vị mà đầy dụ hoặc nói, 'Chúng ta lên boong tàu ăn xong bánh kem rồi về, được không?'
'Nhưng em nóng quá, em muốn ngâm bồn!' Bánh kem cũng thích ăn lắm nhưng giờ cô thích ngâm mình trong bồn nước mát lạnh hơn.
'Nóng thì cởi áo ra trước đi!'
'Không được, bây giờ đang ở bên ngoài, sẽ bị nhìn thấy.' Quan tiểu thư dù say vẫn còn chút tỉnh táo.
'Ở đây chỉ có chúng ta thôi.
Chúng ta chơi một trò chơi, chơi xong thì về phòng ngâm bồn.' Người đàn ông vừa nói vừa kéo dây kéo chiếc váy dài của cô xuống.
'Em cởi rồi, anh cũng phải cởi đấy!'
'Được, chúng ta cùng cởi.' Hắn giữ tay cô lại, một phút cũng không trì hoãn đặt nó lên hàng cúc áo của chiếc sơ mi của mình.
Gió biển rất lớn, rất thoải mái, trên boong tàu cảnh xuân vô hạn, đương nhiên, còn có tiếng sóng không ngừng vỗ vào mạn thuyền góp vào khúc nhạc yêu đương của họ.
****
Sáng sớm hôm sau, dưới ánh nắng ban mai ấm áp, khắp trên boong tàu đâu đâu cũng là dấu kem và bơ, chai rượu đã cạn cùng hai chiếc ly chân cao bằng pha lê nghiêng ngả nằm đó mà trong phòng ngủ chính, hai người vẫn còn ôm nhau chìm trong mộng đẹp.
Sầm Chí Quyền bị động tác nhúc nhích không ngừng của cô gái bên cạnh cùng nhiệt độ tăng cao của cô làm cho bừng tỉnh.
Vừa mới mở mắt đã nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của cô cùng hơi thở dồn dập, cho dù có buồn ngủ hơn nữa cũng lập tức tỉnh táo lại.
'Mẫn Mẫn, ngoan, tỉnh dậy đi!' Hắn đưa tay sờ trán cô, nhiệt độ khác thường kia cho thấy, rõ ràng đã phát sốt.
'Ô...khó chịu...ngứa...' Cô gái khẽ động nhưng mắt lại không mở nổi, nói chuyện thì hữu khí vô lực, hai tay không ngừng cào trên người, miệng không ngừng rên rỉ.
'Đừng nhúc nhích, để anh xem thử.' Thấy bộ dạng của cô, Sầm Chí Quyền lo lắng ngồi dậy, kéo tấm chăn mỏng quấn trên người hai người ra thì không khỏi giật mình khi thấy khắp trên thân thể cô gái là những đốm đỏ chi chít...
Ngoại trừ những dấu hôn mà hắn để lại ra, những đốm đỏ trên làn da trắng nõn càng thêm chói mắt, nhìn ở trong mắt mà đau ở trong lòng, mà giờ cô còn đang sốt nữa...
'Ngoan, đừng gãi, đợi anh một lát.' Hắn nhanh chóng xuống giường, mặc quần áo xong quay trở lại, quấn cô gái trong chiếc chăn mỏng bế lên bước thẳng ra ngoài.
'Em khó chịu quá! Nóng, không cần chăn!' Bị hắn bế lên, Quan Mẫn Mẫn bởi vì phát sốt mà đầu óc mơ mơ màng màng, thều thào nói.
'Đợi lát nữa là tốt thôi.
Nghe lời, đừng nhúc nhích.' Hắn kiên nhẫn trấn an cô, cúi đầu hôn lên vầng trán nóng hổi của cô một cái, cô mới an tĩnh không náo động nữa.
Tối qua thuyền đã quay về bến nên sau khi xuống thuyền, hắn nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện gần nhất cấp cứu.
Nghe tin mới sáng sớm cháu đích tôn của nhà họ Sầm đưa người vợ tương lai của mình đến bệnh viện cấp cứu, những giáo sư, bác sĩ chuyên khám bệnh cho người nhà họ Sầm cũng đều đến, thậm chí còn kinh động đến cả viện trưởng và phó viện trưởng.
Chẳng qua chỉ mới một lúc, trên chiếc giường lớn trong căn phòng bệnh loại VIP đã vây kín người, vốn người đầu tiên đến khám là một bác sĩ nam mà Sầm phu nhân trên người lại không mặc quần áo cho nên, sau khi Sầm tiên sinh đưa tay đem cánh tay nõn nà lộ ra ngoài của Sầm phu nhân nhét vào chăn, tất cả bác sĩ nam đều tự giác lui ra ngoài, chỉ lưu lại một nữ bác sĩ chuyên khoa da liễu giúp cô kiểm tra toàn thân.
Vị bác sĩ đã hơn bốn mươi tuổi, khi nhìn thấy trên làn da trắng nõn của Sầm phu nhân ngoại trừ những chấm đỏ do dị ứng mà ra thì còn khá nhiều dấu vết vừa nhìn đã biết là do đàn ông làm ra.
Kết hợp một chút liền đại khái đoán ra nguồn cơn mọi chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...