Chương 157: Con dâu xấu gặp mẹ chồng (1)
Lúc Diệp Dao về đến nhà, Lý Tử Mạn đang ở trong phòng vùi đầu vào máy tính làm việc, căn bản không để ý ngoài cửa có thêm một người.
'Chị đang bận gì vậy?' Đứng gần năm phút không ai để ý, Diệp Dao ai oán nói, 'Em đứng sắp tê cả chân luôn mà chị còn không phát hiện.'
'Ờ, làm chút công sự.' Lý Tử Mạn vẫn không ngẩng đầu lên, 'Tối nay chị không rảnh, hoặc là em tự xuống bếp, hoặc là gọi thức ăn ngoài.'
'Tay em đã thành ra thế này, xuống bếp gì chứ?' Diệp Dao vẻ mặt bực bội đi vào, đưa tay quấn băng trắng ra trước mặt chị mình, oán giận nói.
'Hả, hôm nay không phải em đến nhà họ Quan sao? Sao lại bị thương thế này?' Lý Tử Mạn rốt cuộc cũng ngước lên nhìn bàn tay của em gái, 'Nặng lắm không?'
'Tức chết được, là con chó đáng chết kia, lần sau gặp nó xem em giải quyết nó thế nào!' Diệp Dao ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chị mình, nghiến răng nghiến lợi nói, như còn chưa hả giận, cầm ly nước của cô dằn mạnh xuống bàn.
'Tay của em là bị chó cắn sao?' Lý Tử Mạn nhìn ly nước khẽ lắc đầu, 'Chó nhà ai vậy?'
'Ngoại trừ chó của nhà họ Quan ra thì còn của ai nữa?' Diệp Dao phẫn hận nói.
Hôm nay lúc ở trong vườn hoa cô đã tìm đủ cách lấy lòng tên tiểu quỷ kia nhưng nó cứ một vẻ "ta đây là vua" không thèm để ý đến ai, ngay cả con chó thằng bé nuôi cũng thế, cô muốn chơi với nó, nó cứ lẩn vào trong bụi hoa mặc kệ cô.
Đáng đời con chó bị mắc kẹt trong bụi hoa không chui ra được, lúc cô đưa tay định ôm nó ra nhưng càng nhìn càng thấy ghét nên dùng móng tay dài của mình quẹt một đường trên người nó, nơi chỗ lông dày nhất, không ngờ lại bị con súc sinh kia quay lại cắn cho một cái vào bàn tay không rụt lại kịp của cô, cô tức quá nên mới lấy cây kim hôm nay lúc ở nhà xem Mẫn Thiên Vân thêu tiện tay bà tặng cho cô ra, đâm vào lỗ tai chỗ lông dày nhất của con chó.
Chỉ một loại súc sinh thôi mà cũng dám bắt nạt cô? Cô không tin.
Nghe em gái trần thuật xong, Lý Tử Mạn chống trán thở dài, 'Em làm việc không dùng đầu óc sao? Ở nhà họ Quan, ở trước mặt bao nhiêu người làm ra chuyện như vậy, bất kể là em đúng hay sai, người bị trách vẫn chỉ là em thôi.'
Đứa em này thật sự là quá ngu xuẩn.
Cho dù có giận đến mấy cũng không nên làm chuyện mà ai cũng đoán được thế này, đầu óc của nó là đậu hũ hay sao? Chỉ một chút thông minh vặt này mà đòi tiến vào nhà họ Quan? Ngay cả một đứa bé và một con chó cũng đấu không lại thì nói gì chứ?
'Em chỉ giận quá thôi!' Diệp Dao dùng bàn tay không bị thương vỗ mạnh xuống bàn, giọng kích động cực điểm, 'Con súc sinh đó cũng dám cắn em!'
'Vậy em cũng phải coi xem là súc sinh của ai nuôi!' Lý Tử Mạn nhắc nhở, 'Cho dù em không đụng đến nó, nó cắn em thì em có thể làm gì? Kêu luật sư kiện nó sao? Hay kiện nó cố tình gây thương tích? Làm ơn đi, em phải nhận rõ một sự thật, người của nhà họ Sầm em có thể dễ dàng trêu vào sao? Ngay cả chó của nhà họ Sầm cũng không thể trêu vào.'
'Chị, sao chị nói giống tên họ Sầm kia quá vậy?' Diệp Dao cực kỳ bất mãn với thái độ của chị mình nhưng ở trước mặt Sầm Chí Quyền cô ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám.
'Sau này em tuyệt đối không được đến Sầm thị tìm chị, tránh cho Sầm Chí Quyền nhìn ra chúng ta có quan hệ gì.
Đến lúc đó chị ở Sầm thị cũng không dễ dàng.' Lý Tử Mạn dặn dò.
Sầm Chí Quyền người này cô không thể nói là hiểu rất rõ nhưng cũng biết không phải là người có thể tùy tiện trêu vào.
Cô mới vào Sầm thị, không muốn chuyện của mình mới bắt đầu đã bị phá hỏng.
Bất kể thế nào cũng phải cẩn thận tính toán từng bước một, nông nổi chỉ tổ làm hỏng chuyện, cô phải vì tương lai của mình mà hoạch định cho rõ ràng.
Đứa em gái này của cô còn thiếu kinh nghiệm nhiều lắm, không đủ bình tĩnh, bằng không hôm nay sẽ không gây ra họa như vậy, nếu như hai vợ chồng nhà họ Quan bắt đầu có lòng đề phòng, vậy con đường tiếp theo sẽ rất khó đi.
'Chị, chị nói vậy là có ý gì?'
'Chị chẳng có ý gì cả, chỉ hy vọng em nhờ chuyện này mà có chút giáo huấn, sau này làm chuyện gì cũng đừng nông nổi nữa, cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, có nên làm hay không, có đáng để làm hay không, phải suy nghĩ cho kỹ càng.'
'Chị chỉ biết nói thôi, nếu như hôm nay chị gặp phải thằng nhóc đó, xem chị có tức giận hay không!' Vừa nghĩ đến vẻ "cô ngay cả nói chuyện với tôi cũng không xứng" của Quan Cảnh Duệ là cơn tức chưa kịp tiêu đã bùng lên trở lại.
'Được rồi được rồi, không còn sớm nữa, tay không sao thì đi gọi thức ăn đi.' Không muốn nghe những câu oán giận của em gái, Lý Tử Mạn đứng lên đẩy cô ra ngoài.
Cô mới tới Sầm thị làm việc, còn phải làm ra một số thành tích cho người ta xem đã.
'Rồi sẽ có ngày em giết con chó đó.' Trước khi đi gọi điện thoại, Diệp Dao vẫn chưa nguôi giận nói với theo.
****
Lúc Quan Mẫn Mẫn nhận được điện thoại của Thích Bội Tư cũng là lúc cô đang giúp boss chỉnh lý lại một số văn kiện đơn giản.
Cô cũng rất kinh ngạc khi nghe bà nói muốn cùng cô uống trà chiều nhưng bất kể thế nào, bà vẫn là mẹ của Sầm Chí Quyền, cho dù bây giờ đã li hôn với Sầm Húc Sâm nhưng quan hệ giữa hai mẹ con vẫn không vì vậy mà cắt đứt.
Cô với Sầm Chí Quyền sắp đính hôn, bà là mẹ chồng tương lai, muốn gặp cô cũng dễ hiểu thôi, cô không có lý do gì cự tuyệt.
Huống gì trước đây mỗi lần cô đến nhà họ Sầm tìm Sầm Chí Tề, bà tuy rằng không quá nhiệt tình nhưng cũng không cố tình lạnh nhạt hay gây khó dễ gì.
Cho nên trước khi cô rời khỏi công ty, gọi điện thoại cho vị đại boss có việc ra ngoài của mình báo lại chuyện này.
****
Lúc điện thoại riêng đổ chuông, Sầm Chí Quyền đang cùng một số đối tác trong dự án khai thác đảo mới ở thực địa quan sát.
'Gì vậy?' Đội mũ bảo hiểm, hắn lui ra khu vực an toàn rồi mới nhận điện thoại.
'Mẹ anh mời em uống trà chiều cho nên muốn xin boss nghỉ buổi chiều.'
Giọng nói ngọt ngào của cô truyền qua tai, người đàn ông nhướng đôi mày kiếm, lẩm bẩm nhắc lại, 'Mẹ anh?'
'Đúng đó, mẹ anh, có gì sai sao?' Quan tiểu thư khó hiểu hỏi lại.
'Không phải nên gọi là mẹ thôi sao?'
'Người ta còn chưa gả cho anh.' Cô nói cũng đúng thôi, tuy rằng gọi mẹ cũng không khó như vậy.
'Đêm nào cũng ngủ với anh, gả sớm gả muộn cũng vậy thôi.
Khi đại boss nói những lời này, những người hợp tác đứng cách đó không xa không hẹn mà cùng biến sắc mặt, nhất là Quan Dĩ Thần, hắn không ngờ người này đột nhiên lại nói những lời nghe nổi da gà như vậy, thật sự không quen tí nào.
'Rõ ràng là anh ngủ với em.' Quan tiểu thư không cam lòng kêu lớn.
'Giờ ngủ nhà của ai, giường của ai?' Tranh cãi thôi mà, hắn làm sao thua cô được?
'Của anh chính là của em.' Lần này phản ứng tương đối nhanh hơn.
'Gấp như vậy đã muốn đóng dấu của anh lên? Hận gả chậm quá sao, Quan tiểu thư?' Người đàn ông trầm giọng cười.
Quan Dĩ Thần nghe không nổi nữa, bước qua, 'Lát nữa còn ra biển thị sát, nếu như Sầm tổng không rảnh, vậy chúng tôi xuất phát trước.'
Đầu bên kia Quan Mẫn Mẫn nghe được tiếng anh mình, ngượng nghịu le lưỡi, 'Vậy em không quấy rầy anh làm việc, đi trước nha.'
'Đợi đã.' Trước khi cô cúp máy, Sầm Chí Quyền gọi với theo, 'Kêu người tới đón thằng bé đến cùng đi.'
Thứ nhất, có người trông chừng cô vợ gà mờ của hắn, thứ hai có thể cho mẹ hắn nhìn thấy cháu trai của mình!
Lúc Quan Mẫn Mẫn và con trai cùng đến chỗ đã hẹn, Thích Bội Tư đang ngồi trước một chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ tao nhã uống cà phê, trên bàn còn có một xấp xăn kiện dày.
Khi bà đặt tách cà phê xuống xoay lại nhìn thấy gương mặt đáng yêu của thằng bé, bàn tay của người phụ nữ trước giờ luôn tỉnh táo cũng không khỏi run khẽ lên.
Quan Mẫn Mẫn có con của Chí Quyền, chuyện này bà biết nhưng bởi vì lúc trước bận xử lý chuyện li hôn, cộng thêm trong lòng có chút hoài nghi lai lịch của thằng bé nên cũng không gấp gáp muốn gặp đứa cháu này như vậy.
Hôm nay bà hẹn Quan Mẫn Mẫn ra đây cũng chỉ là muốn bàn chuyện đính hôn, bất kể thế nào, người làm mẹ này cũng phải có lời chúc mừng mới đúng.
Nhưng bà với Sầm Húc Sâm li hôn rồi, ông lại vội vã cưới một người vợ trẻ tuổi như vậy, bà thực sự không muốn gặp lại, không phải chuyện để tâm không để tâm mà là không muốn bị người ta đem ra làm đề tài bàn tán thôi.
Cho nên mới định tặng trước quà đính hôn, vì vậy mới hẹn cô ra đây.
Trước đây khi Quan Mẫn Mẫn quen với Chí Tề, bà không mấy để tâm nhưng bà lại không mấy thích cô đến với Chí Quyền, nhưng sáu năm trước bà cản không được, sáu năm sau cũng vậy.
Tâm tư của con trai, người làm mẹ như bà có thể nhìn ra được, nó thực sự động chân tình với cô gái này.
Mà chân tình đó đối với bà mà nói, cả đời này đều là một thứ rất xa lạ.
Cho nên, có thể nói cuộc hôn nhân mấy chục năm của bà là thất bại, cho dù trên thương trường bà có được thành tựu thế nào thì vẫn không biết được hạnh phúc bình thường là như thế nào.
Đã từng, bà muốn con mình lấy Hứa Yên, đi trên con đường mòn mà bà và Sầm Húc Sâm đã từng đi, chỉ có điều, sau khi quyết định li hôn, rất nhiều suy nghĩ của bà đã hoàn toàn thay đổi.
Nếu như cô gái đó có thể mang đến hạnh phúc cho con trai bà, bà cần gì phải lo lắng nhiều như vậy?
Cho nên, lần này gặp Quan Mẫn Mẫn, bà mang một tâm thái rất bình hòa, chỉ có điều đứa bé kia là một bất ngờ, một bất ngờ rất thú vị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...