Chương 155: Diệp Dao ra tay (1)
Quan Cảnh Duệ ôm con Xù đứng ở gốc hoa thiên lý lớn đang trổ hoa rực rỡ vẻ mặt quật cường lẫn bất mãn lườm cô gái tên Diệp Dao đang vừa ấn tay lên dấu cắn cầm máu vừa khóc kia.
'Chuyện gì vậy?' Sầm Chí Quyền sầm mặt lên tiếng, ánh mắt sắc bén liếc về phía con trai đứng cách đó không xa rồi đến Diệp Dao đang lặng lẽ khóc kia.
Diệp Dao nhìn thấy ánh mắt chất vấn sắc bén của hắn thì theo bản năng cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng.
Quan Mẫn Mẫn chạy đến chỗ con trai ôm thằng bé vào lòng, lại cúi xuống nhìn con chó nhỏ trong tay con, con Xù tỏ vẻ rất bất an, vừa phát ra tiếng rên ư ử vừa lấy chân cào lên đầu.
Cô đưa tay vỗ đầu con chó định trấn an nó ai ngờ nó lại né ra khiến Quan Mẫn Mẫn nhất thời không biết làm sao...
'Con Xù sao vậy?' Con chó này trước giờ rất hiền, bây giờ ngay cả người chủ là cô cũng không cho đụng là sao? Rốt cuộc nó bị thương hay bị sợ hãi quá độ?
'Tiểu Dao, cháu không sao chứ?' Mẫn Thiên Vân tiến đến, thấy đầu ngón tay của Diệp Dao vẫn còn đang chảy máu, cũng không có tâm tư hỏi quá nhiều, 'Đi bệnh viện trước đi, có chuyện gì nói sau.'
'Là cô ấy bắt nạt con chó của cháu.' Tiểu Quan tiên sinh bước đến nói một cách quả quyết, 'Cô ấy phải xin lỗi con Xù.'
'Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, tôi chỉ muốn chọc nó chơi thôi nhưng không biết tại sao nó đột nhiên lại tấn công tôi.' Diệp Dao vẻ mặt ủy khuất biện minh cho mình.
Bắt cô nói xin lỗi một con chó? Có nhầm lẫn hay không vậy?
'Cháu nói cho cô biết, con Xù của cháu trước giờ không vô cớ vắn người.' Quan Cảnh Duệ phản bác ngay, 'Trừ phi có người ra tay với nó trước.'
'Được rồi, đến bệnh viện xử lý vết thương trước.' Sầm Chí Quyền lên tiếng, tài xế cũng đã chuẩn bị sẵn xe, dưới sự giúp đỡ của Mẫn Thiên Vân, Diệp Dao lên xe.
Mà một nhà ba người của Sầm Chí Quyền cũng lên một chiếc xe khác, họ phải đến chỗ thú y trước đã bởi vì con chó nhỏ cứ kêu ư ử không ngừng, ánh mắt hoảng loạn bất an, ngoại trừ Quan Cảnh Duệ, ai cũng không thể chạm đến.
'Con Xù sao đột nhiên lại cắn người?' Ngồi cùng con trai ở băng sau, Quan Mẫn Mẫn khó hiểu hỏi.
'Con với nó đang chơi trên bãi cỏ thì cô gái kia đến hỏi con có thể chơi cùng không.
Con thấy cô ta là ghét rồi, không muốn để ý nên ôm con Xù đến băng ghế ngồi chơi.
Cô ta lại theo qua, cứ muốn nói chuyện với con, phiền chết đi được...' Quan Cảnh Duệ bắt đầu nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Về sau cậu thực sự không muốn nghe cô ta nói chuyện nữa nên lấy máy tính bảng ra chơi, định đợi cô ta nói chán thì tự động rời đi.
Ai ngờ cô gái kia không đi còn con Xù thì lại nhảy từ trên ghế xuống đuổi theo mấy con chim con bướm gì đó, càng chạy càng xa, cô gái kia liền nói đi qua đó giúp cậu trông chừng con Xù.
Ai ngờ chưa được bao lâu thì con Xù cắn cô ta rồi sau đó chạy về chỗ chủ của mình, không ngừng rên rỉ mà cô gái kia thì dùng giọng ủy khuất nói cho cậu biết, con chó của cậu cắn mình.
Cho dù không tận mắt nhìn thấy, cậu cũng tuyệt đối không tin con Xù sẽ cắn người.
'Xem trên người nó xem có vết thương nào không?' Sầm Chí Quyền lái xe, từ kính chiếu hậu nhìn xuống con chó nhỏ đầy vẻ bất an kia, đề xuất ý kiến.
Cho dù hắn chưa từng nuôi chó thì cũng biết con vật trước giờ rất hiền đột nhiên tấn công người chắc chắn là vì cảm thấy uy hiếp hoặc nguy hiểm gì đó, theo bản năng tự bảo vệ bản thân.
Vừa nãy bởi vì tình huống khẩn cấp, lại có nhiều người như vậy, đương nhiên xử lý vết thương quan trọng hơn.
Hắn cũng tin con chó mà con mình nuôi sẽ không tùy tiện cắn người nhưng phải tìm chứng cớ thì mới cho người làm nó bị thương một bài học được.
Thế là hai mẹ con bắt đầu kiểm tra cho con Xù nhưng phản ứng của nó quá kịch liệt, căn bản không cho hai người vạch lông trên người nó ra cho nên đành thôi.
Bệnh viện mà bác sĩ thú y lần trước đến khám cho con Xù cũng ở gần đây, Sầm Chí Quyền gọi điện thoại trước nên khi xe của họ đến cổng bệnh viện thì đã thấy bác sĩ thú y đứng đó chờ sẵn.
Bởi vì con Xù phản ứng quá kịch liệt, bác sĩ thú y chỉ ôm nó đi thôi mà vẫn kêu không ngừng chứ đừng nói gì đến kiểm tra vì thế chỉ đành chích cho nó một mũi thuốc mê.
Nhìn con chó nằm trên bàn phẫu thuật nhỏ, lòng Quan Cảnh Duệ đau như dao cắt, cảm giác bất an lẫn lo lắng đồng thời dâng lên, cậu sợ con Xù của mình xảy ra chuyện, theo bản năng níu lấy bàn tay của người bên cạnh, đợi đến khi người kia nắm chặt tay cậu trong lòng bàn tay mình cậu mới phát hiện thì ra người đó là ba mình.
Bàn tay hơi thô, xương khớp rõ ràng rất khác với bàn tay mềm mại của mẹ, dày rộng mà ấm áp, hai bàn tay của cậu cộng lại cũng không lớn bằng bàn tay ấy.
Mà lúc này, chủ nhân của bàn tay tràn đầy sức mạnh ấy nắm chặt bàn tay của cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy âu lo của cậu, nhàn nhạt nói, 'Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.'
Cái câu "Cám ơn ba" đó đảo quanh trong cổ họng mấy lần thật lâu vẫn không thốt ra tiếng được, cuối cùng, cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu.
Bác sĩ thú y nhanh chóng tìm được một đoạn kim bị gãy bị người ta ghim vào trong lỗ tai con Xù.
Lúc đoạn kim chỉ dài khoảng một centimet được rút ra, Quan Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn nó, 'Loại kim này là của mẹ lúc rảnh rỗi lấy ra thêu, sao nó lại...'
Mẹ không có khả năng làm hại con Xù, cũng không có thời gian.
Không cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của Diệp Dao rồi! Cô gái này sao lại ác độc như vậy chứ? Một con chó nhỏ vô hại cũng ra tay được.
Mà ba với mẹ thật sự mờ mắt rồi sao? Sao lại đối xử với cô ta tốt như vậy?
Trên đời này còn có chuyện quá đáng hơn nữa không? Cô thật sự chịu không nổi rồi!
'Em phải đi hỏi cô ta xem rốt cuộc muốn cái gì?'
Quan Mẫn Mẫn giận dữ xông ra ngoài thì bị Sầm Chí Quyền cản lại, 'Chuyện này cứ để anh xử lý.'
Nhìn bộ dạng xúc động của cô kia, giống hệt như định đi đánh nhau với người ta vậy.
Cô gái đó xem ra tâm cơ sâu kín nhưng cuối cùng lại không nhịn được, bằng không sẽ không làm chuyện rõ ràng là ai cũng có thể đoán được như vậy.
Chỉ có điều, Quan tiểu trư của hắn đi chất vấn, chắc chắn cũng sẽ không hỏi được gì.
'Anh nhất định phải báo thù cho con Xù!' Quan tiểu thư bức xúc cực kỳ.
'Đúng đó, thù này không trả không phải quân tử.' Tiểu Quan tiên sinh cũng tức giận vô cùng.
Con Xù tội nghiệp của cậu!
***
Con Xù bị tiêm thuốc mê vẫn chưa tỉnh cho nên bị giữ lại chỗ bác sĩ thú y quan sát, lát nữa họ sẽ cho người đưa về lại nhà họ Sầm.
Lúc cả nhà Quan Mẫn Mẫn đến bệnh viện, Diệp Dao đã chích ngừa xong, vết thương cũng băng bó xong đang định cùng Mẫn Thiên Vân rời đi.
Thấy họ đến, sắc mặt Diệp Dao lập tức tái đi.
'Sao đến đây nhanh vậy? Con Xù không sao chứ?' Mẫn Thiên Vân hỏi với vẻ quan tâm.
'Mẫn Mẫn, em đưa con trai với bác gái lên xe đi.
Anh có chuyện muốn nói với Diệp tiểu thư đây.' Sầm Chí Quyền nắm tay Quan Mẫn Mẫn dặn dò.
'Chí Quyền, chuyện vừa nãy Tiểu Dao đã nói với bác rồi.
Cô ấy chỉ muốn chơi với con Xù thôi nhưng con Xù không biết sao lại cắn riết không buông, cô ấy hốt hoảng quá nên mới lấy kim đâm nó...' Nhìn cả nhà con gái mình ai nấy sắc mặt đều không tốt, Mẫn Thiên Vân chủ động giải thích.
'Mẹ, cô ta nói sao thì là vậy sao? Rốt cuộc ai mới là con của mẹ?' Quan Mẫn Mẫn lần này giận thật sự, lần đầu tiên dùng giọng phẫn nộ như vậy nói chuyện với mẹ mình.
Cô thực sự không ngờ cô gái này lại vô sỉ đến mức đổi trắng thay đen như vậy.
'Xin lỗi, thực sự rất xin lỗi!' Diệp Dao vẫn một vẻ ai thấy cũng tội nghiệp kia, trong giọng nói không giấu được sự nghẹn ngào, 'Tôi thật sự chỉ vì khẩn trương quá nên không nói với mọi người thôi.
Tôi thật sự không phải cố ý!'
'Được thôi, vậy tôi cũng lấy kim đâm cô một cái, sau đó nói xin lỗi, tôi không phải cố ý, có được không?' Quan Mẫn Mẫn càng nhìn cô gái vô sỉ trốn sau lưng mẹ mình kia càng thấy chướng mắt.
'Mẫn Mẫn à, được rồi, chúng ta lên xe trước đi.'
'Mẹ, bây giờ con đang rất tức giận!'
'Mẹ biết, mẹ biết, con Xù bị thương trong lòng mẹ cũng rất khó chịu.
Cứ xem như Tiểu Dao sai đi, nhưng cô ấy cũng biết lỗi rồi, chúng ta về nhà trước, được không?' Ở bệnh viện cãi nhau cũng chẳng giải quyết được gì.
'Không được.' Quan Cảnh Duệ bước lên, ánh mắt tức giận nhìn Diệp Dao đang nước mắt ròng ròng kia, tuy rằng còn nhỏ nhưng khí thế và ánh mắt sắc bén kia cũng đủ khiến Diệp Dao khẩn trương đến mức lùi lại hai bước liền.
Quan Cảnh Duệ đưa chiếc túi nylon đựng cây kim bạc mới rút từ trong tai con Xù ra, đưa đến trước mặt cô ta, 'Cho dù cô không nuôi chó chắc cũng biết tập tính của nó.
Nếu như có người chọc đến nó, nó nhất định sẽ cắn người đó.
Nó chỉ làm chuyện mà bất kỳ con chó nào cũng sẽ làm.
Cô có biết bác sĩ thú y lúc kiểm tra cho nó đã phát hiện gì không? Ở trên người nó chỗ lông dày nhất đã phát hiện bị vật này cứa bị thương.
Cháu chắc chắn trước đây con Xù chưa bao giờ bị loại thương tích này.
Nếu như cháu đoán không lầm, ngoại thương của nó cũng là do cô làm đúng không? Cho nên nó mới cắn cô, sau đó cô lại dùng kim châm nó.
Cô có tưởng tượng được khi nó bị kim châm sẽ đau đớn đến đâu không? Nó chỉ là một con chó, không biết nói chuyện nhưng mà Diệp tiểu thư, cô là người, còn là người trưởng thành, cần phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.'
Những lời này của con trai cực kỳ có đạo lý khiến Sầm Chí Quyền cũng không khỏi tự hào, tuy rằng vừa nãy trên đường tới đây, thằng bé luôn nói phải báo thù cho con chó của mình nhưng khi đối mặt với kẻ thù mà mình ghét nhất, thằng bé cũng không xúc động đến mức vừa khóc vừa nháo đòi Diệp Dao phải bồi thường gì cho con chó mà bình tĩnh phân tích nguồn cơn gốc ngọn, tuyệt đối không có ý đổ oan cho bất kỳ ai.
Đứa bé này ghê gớm thật! Thậm chí không cần hắn ra mặt thằng bé cũng đã hung hăng đánh tan nhuệ khí của kẻ địch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...