Chương 141: Tình cảnh khó xử của Tần Khiết (1)
Tư duy của cô nàng này không cùng một tần số với người bình thường, lỡ như cô thực sự tìm một đoạn video khiến người ta ói máu nào đó bắt hắn làm theo, vậy người mất mặt cũng chỉ có hắn thôi, cho nên, vẫn là dùng cách của hắn thì tốt hơn.
Cô thích cầu hôn chứ gì? OK, hắn hoàn toàn có thể phối hợp.
'Nếu như đã có con, em lại không có đàn ông, anh đành chín bỏ làm mười, cưới em vậy!'
Cái gì? Đây gọi là cầu hôn sao? Cái gì kêu là đã có con, lại không có đàn ông chứ? Cầu hôn cô hay chà đạp cô đây?
Lần đầu tiên kết hôn, không có cầu hôn, trực tiếp ra lệnh cho cô tiến vào lễ đường, vốn tưởng lần này có chút chờ mong một sự lãng mạn nào đó, kết quả thì sao? So với vừa nãy ép cô thừa nhận mình muốn gả cho hắn còn quá đáng hơn mấy phần!
Cô cũng là người có cảm xúc mà! Gương mặt vốn tươi cười của Quan tiểu thư sụ xuống, 'Tổng tài, thực xin lỗi.
Em không muốn gả cho anh!'
Không gả? Còn dám nói không gả?!
'Em dám không gả, anh đuổi việc em.' Hắn đưa tay bóp chiếc cằm nhỏ của cô, tuy biết cô chỉ thích đùa nháo với hắn thôi nhưng khi nghe chiếc miệng nhỏ kia nói không muốn gả cho mình, trong lòng hắn vẫn có chút tức giận, 'Quan Mẫn Mẫn, anh nói cho em biết.
Em mà dám trốn một lần nữa, anh bảo đảm nhất định toàn lực ra tay đối phó với nhà họ Quan, khiến Quan Thiệu Hiên không còn đường nào đi.'
'Quá đáng! Quá đáng! Anh ỷ thế hiếp người!' Quan Mẫn Mẫn cắn môi đánh hắn thùm thụp, rõ ràng chỉ là nói đùa thôi, lại dùng giọng điệu lạnh lùng như vậy uy hiếp cô, đúng là không phải quá đáng bình thường.
'Cái hay của ỷ thế hiếp người không phải em có thể hiểu được đâu, cho nên ngoan ngoãn nghe lời.' Đại boss để mặc cô đánh còn không quên dạy dỗ một chút cho cô nàng thích làm bừa này.
'Hừm!' Quan tiểu thư hừ một tiếng.
Đúng vậy, một Quan Mẫn Mẫn nho nhỏ như cô muốn tiền không tiền, muốn quyền không quyền, nào có thể hiểu được cái gì gọi là ỷ thế hiếp người chứ?
'Hiểu chưa?' Thấy cô chu môi, ngón tay người đàn ông áp lên, vuốt ve cánh môi mềm mại ướt át kia, có chút lưu luyến không nỡ rời tay.
'Rồi, tổng tài đại nhân.' Trả lời có chút yếu ớt.
Cô đưa tay, ngón trỏ trắng nõn thon dài lướt qua ngũ quan của người đàn ông, nhìn chiếc cằm cương nghị của hắn, những đường cong rõ ràng nói cho cô biết, hắn là một người đàn ông nghiêm túc, cố chấp, quả đoán, nếu như cô thực sự dám trốn một lần nữa, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cô như lần trước, tuy rằng cô không thực sự muốn trốn lần nào nữa.
Nói đi thì phải nói lại, giữa cằm có một vết lõm rất nhỏ, càng nhìn lại càng khiến người ta cảm thấy hấp dẫn cực kỳ.
Chỉ có điều, trên người người đàn ông này những chỗ hấp dẫn nhiều vô cùng, tầm mắt không khống chế được lại dời xuống dưới, lúc nhìn thấy trái cổ đang cuộn lên xuống của người đàn ông, cô nhịn không được nuốt nuốt nước bọt, bàn tay nhỏ nhắn lại dời xuống dưới, dừng lại ở nút cà vạt đã được thắt chỉn chu.
Rất rõ ràng, Quan tiểu thư lần nữa lại bị nam sắc quyến rũ, cảm giác ủy khuất vừa nãy khi bị "ỷ thế hiếp người" đã ném lên chín tầng mây rồi.
'Lại muốn cởi áo của anh?' Người đàn ông nhìn vẻ mặt của cô liền biết ngay trong đầu cô đang nghĩ gì, giọng nói chợt trầm hơn mấy phần, hơi thở nóng rực quẩn quanh bên tai cô.
'Chú, có cho cởi không?' Cô nghiêng đầu, nghịch ngợm hỏi hắn, khi nhìn thấy ánh lửa trong mắt người đàn ông, trong lòng hơi có chút đắc ý bởi vì bản thân có thể dễ dàng khơi dậy ham muốn trong hắn.
'Cởi!' Người đàn ông trầm giọng ra lệnh.
Cởi để làm gì?
Văn phòng làm việc sạch sẽ gọn gàng, laptop đang mở, tư liệu bày đầy trên bàn, đều đã không còn quan trọng nữa, áo sơ mi của hắn, cà vạt của hắn, chiếc áo khoác nhỏ, áo nhỏ bằng ren màu hồng phấn của cô tùy ý ném trên sàn, nhiệt độ trong phòng phút chốc tăng thêm mười mấy độ.
Haizz, ban ngày ban mặt gì gì đó, ảnh hưởng không tốt lắm nha, nhất là ở trong phòng làm việc.
Buổi tối lúc rời khỏi công ty, sắc mặt Quan tiểu thư có chút mệt mỏi, cả người rúc trong ghế lái phụ ngáp liên tục.
'Mệt lắm sao?' Người đàn ông một tay đặt lên vô lăng, tay kia với qua sờ trán cô, khi thấy nhiệt độ bình thường mới yên tâm thu tay về.
Tối qua giằng co cô quá hung, lúc chiều cô còn không biết chết sống trêu chọc hắn, nhưng hắn cũng đã rất khống chế không giằng co quá thảm, cô còn mệt đến thế này.
Đối với những chuyện nam hoan nữ ái này, trước giờ hắn không cảm thấy bản thân có lúc trầm mê trong đó như vậy.
Nhưng dục vọng thứ này, lúc chưa có, có thể không sao cả nhưng một khi có được rồi thì sẽ trở nên tham lam hơn, sẽ rất dễ dàng đắm chìm trong đó.
Nhất là cô nàng này, đối với chuyện đó tò mò lại nhiệt tình cực kỳ, chỉ đáng tiếc là thể lực quá kém, vậy mà suốt ngày cứ thích chọc hỏa.
Khoảng thời gian này, cả hai đều trầm mê trong nhiệt tình của nhau, không mệt mỏi tìm tòi, hắn thích dạy cô những thứ mà cô tò mò, hắn cũng hưởng thụ mà cô cũng học rất nghiêm túc, rất triệt để.
Cho nên, khi hai người đơn độc ở bên nhau sẽ luôn xảy ra một số tình huống khống chế không nổi, cũng không muốn khống chế.
Cũng giống như chiều nay ở văn phòng vậy...
Quan Mẫn Mẫn thực sự rất mệt, mệt đến không muốn nói chuyện, chỉ nhắm mắt gật đầu.
'Mẫn Mẫn...' Tuy rằng biết cô rất mệt nhưng hắn có chuyện quan trọng muốn nói với cô, bằng không đợi cô ngủ rồi, muốn lay cô tỉnh càng khó hơn, cho dù tỉnh rồi cũng chưa chắc nghe được hắn nói gì.
'Gì?' Lần này cô trả lời một tiếng.
'Sáng mai anh phải ra nước ngoài một chuyến, vốn định ngày mốt đến nhà em nhưng chắc phải dời lại mấy ngày, em nói với ba em một tiếng, OK?'
Lần đi công tác này cũng là lâm thời mới quyết định, vẫn chưa kịp nói với cô.
Chuyện đính hôn tuy rằng có người phụ trách nhưng thân là chú rể tương lai, đến thăm nhà vợ một chuyến vẫn phải đích thân làm.
Hôm trước vốn còn định mời cả nhà họ Quan ăn cơm, giải tỏa một chút thù hận giữa đôi bên nhưng kế hoạch đó sớm đã phá sản.
Lần này hắn lại vì công sự mà đi công tác, làm trễ nãi thời gian đến nhà vợ thăm hỏi, không biết người ba vợ tương lai của hắn liệu có vì chuyện này mà thêm phản cảm với hắn không nữa.
Nhưng bất kể ông cảm thấy thế nào, chuyện đính hôn kết hôn vẫn sẽ không thể có bất kỳ thay đổi gì.
'Anh lại phải ra nước ngoài sao?' Quan Mẫn Mẫn hé mí mắt nặng trịch hỏi, cô là trợ lý của hắn, sao lại không hề biết đến chuyến đi này vậy chứ?
'Ừ, mới quyết định thôi.
Mấy ngày này nếu em mệt thì cứ ở nhà nghỉ ngơi, nếu nhàm chán thì đến công ty giúp Giai Di cũng được.' Hắn tỉ mỉ dặn dò.
'Nhưng trợ lý không phải phải theo anh đi công tác sao?'
'Lần này không cần.' Vốn hắn định đưa cô theo nhưng nghĩ lại gần đây cô đủ mệt rồi, muốn theo hắn bôn ba khắp nơi chắc chắn ăn không tiêu, chi bằng để cô nhân dịp này nghỉ ngơi cho tốt còn hay hơn.
'Nhưng em cũng muốn đi làm sao bây giờ?'
'Lần sau cho em cùng đi.' Nhìn ánh mắt tội nghiệp của cô suýt nữa là mềm lòng rồi, 'Nếu như dẫn em theo, vậy anh không cần làm chính sự rồi.
Cho nên, cứ ở nhà đợi anh về.'
Cái gì gọi là dẫn cô theo thì không thể làm chính sự? Boss, tự mình không thể khống chế phản ứng của bản thân còn dám trách cô sao?
'Rõ ràng là anh không chống cự nổi dụ hoặc, nhớ nha, ra ngoài không được trêu chọc mấy hồ li tinh đấy.' Lúc này Quan tiểu thư cảm thấy không cần ngủ nữa, cảnh cáo hắn trước tương đối cần hơn.
'Trong nhà có một hồ li tinh đã khiến anh ăn không tiêu rồi, không có bụng dạ đâu mà ăn ngoài đường.'
Quan tiểu trư lại không biết chết sống vuốt râu hùm, 'Boss, chỉ có chút xíu đó thôi mà đã ăn không tiêu rồi sao?'
Đại boss lườm cô một cái, 'Mấy ngày nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đợi anh về sẽ từ từ trừng trị em.'
'Lần sau chúng ta chơi thử một lần cái gì chấn có được không?'
Quan tiểu trư biết hắn hôm nay sẽ không đụng đến cô nữa cho nên cực kỳ hào hứng đề nghị.
Lần trước trò gì cũng chơi không được, bù lại một lần cũng nên thôi.
'Nếu em đã muốn như vậy, được, anh nhất định thỏa mãn ước nguyện của em.'
Đây...coi như là ước định đúng không?
****
Chín giờ tối, ở nhà ngủ suốt một ngày, Sầm Tĩnh Di mặc một chiếc quần jean ngắn và áo thun, chân mang dép lê lết ra ngoài ăn cơm tối.
Sau khi từ Melbourne về, cô sống những ngày thật nhàm chán vô vị, muốn tìm tiểu Quan tiên sinh chơi nhưng lại không muốn về nhà lớn họ Sầm cho nên căn bản chỉ rúc ở nhà chơi điện tử suốt ngày, cả người nhìn kém sắc cực kỳ.
Cầm chìa khóa xe lên, chậm rãi bước về phía chỗ để xe của mình, vừa mới ấn điều khiển từ xa mở khóa thì cánh tay đã bị người từ phía sau túm lấy, mới vừa định rũ ra thì giọng nói quen thuộc kia đã vang lên bên tai...
'Tĩnh Di...' Ôn Nhã Húc bấp chấp sự giãy dụa của cô, cánh tay hơi hơi dùng sức kéo cô vào lòng, 'Đừng trốn anh nữa có được không?'
Gương mặt dán ở ngực hắn, từng hơi thở đều là khí tức dễ ngửi của hắn, bên tai là tiếng tim đập quen thuộc của hắn, không thể không thừa nhận, cô không nỡ rời ra cho nên, giãy dụa chỉ là làm màu một chút sau đó thì để mặc hắn ôm.
Đêm ở bãi đỗ xe ánh đèn mờ tối, tĩnh mịch đến nỗi có thể nghe được tiếng thở của nhau.
Hai người gần như rất hưởng thụ cái ôm ấp áp trong giờ phút tĩnh lặng này, thật lâu không ai lên tiếng trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...