Độc Gia Sủng Thê


Chương 135: Oan gia ngõ hẹp (3)
Cho nên, hiện trường rất nhanh bị giải tán hết, nhân viên bán hàng cùng người quản lý bao gồm cả nhân viên bảo an đều bị buộc rời đi, cửa hàng đóng cửa treo bảng tạm ngưn kinh doanh, giờ chỉ còn lại năm người.
Sầm Tĩnh Di cúi đầu nhìn hai bàn tay mình, Quan Mẫn Mẫn đứng bên cạnh boss, tay kéo kéo tay áo hắn một cách nhàm chán.
'Xảy ra chuyện gì vậy?' Sầm Húc Sâm thế nào cũng là người lớn nhất trong số 5 người, cả tuổi tác lẫn vai vế, tuy rằng trên đường đến đây ông đã hiểu rõ sự việc xảy ra thế nào nhưng vẫn lên tiếng hỏi.
'Vậy thì phải hỏi người phụ trách của cửa hàng này.' Sầm Chí Quyền nhàn nhạt lên tiếng.

Người phụ trách cửa hàng này là ai chỉ có hai người họ mới biết mà thôi.
Đối với chuyện ba hắn xuất hiện cùng một cô gái, hắn đã hoàn toàn chai sạn, không hề cảm thấy kinh ngạc chút nào.
Tần Khiết cô gái này có dã tâm, làm sao cam lòng cả đời làm tình nhân không thể lộ mặt chứ? Nhưng sự tinh minh trước giờ của ba đi đâu mất rồi? Sao lại cam lòng để một cô gái như vậy bám riết không buông chứ? Hay là sau khi li hôn với mẹ, ông còn định tiếp tục cuộc sống hỗn loạn như trước đây?
Ông muốn như vậy, không ai cản được ông nhưng cùng với cô gái họ Tần kia...
'Thực xin lỗi, là do tôi quản lý không nghiêm dẫn tới chuyện hôm nay.' Tần Khiết không thể không đứng ra thừa nhận sai lầm trước.
Mà trên thực tế cũng là họ làm sai kia mà! Cô đã hoàn toàn không có mặt mũi gì đáng nói.
'Tuy tiện vu oan cho khách hàng rồi chỉ một câu quản lý không nghiêm thì xong chuyện sao?' Muốn trở mặt, Sầm Tĩnh Di trước giờ không sợ thua ai, 'Bà chủ như cô làm cũng dễ quá nhỉ.'
Nếu như hôm nay gặp tình huống này không phải là bọn họ mà là khách hàng khác, liệu có phải đã bị cửa hàng bắt chẹt rồi không? Nghĩ lại mà thấy giận!

'Tôi không có nói chỉ bằng một câu quản lý không nghiêm là xong việc.

Chuyện xử lý nhân viên ngày mai tôi nhất định sẽ làm, đối với chuyện xảy ra, tôi thật sự rất áy náy và xin lỗi, vậy tôi phải làm thế nào để cô nguôi giận, cô nói tôi nhất định sẽ làm.'
Tần Khiết lời thề son sắt nói.
Cô nói như vậy, nếu như bọn họ còn tiếp tục tranh chấp, ngược lại là họ ngang ngược vô lý.

'Là cô nói đó, chỉ cần tôi nguôi giận, bất kể tôi đề xuất yêu cầu gì cũng được, đúng không?' Sầm Tĩnh Di gật đầu, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi.
'Phải đó.' Tần Khiết lập tức trả lời.
'Được, vậy giờ tôi gọi điện thoại cho các tờ báo và tạp chí, cô ở trước mặt họ xin lỗi là được rồi, thế nào?' Sầm Tĩnh Di nhìn sắc mặt càng lúc càng khó coi của Tần Khiết thì trong lòng càng vui vẻ.
'Bậy bạ.' Sầm Húc Sâm lên tiếng chặn lại Sầm Tĩnh Di, 'Loại chuyện này làm sao có thể lên báo?' Truyền ra ngoài không phải làm trò cười cho người ta sao? Thật là đứa con bất hiếu, chỉ biết bắt chẹt người nhà.
'Ba, chuyện của con thì bậy bạ, vậy vị Tần tiểu thư này của ba lên báo thì không bậy bạ sao?' Sầm Tĩnh Di không chút che dấu đem chuyện này nói ra khiến Sầm Húc Sâm tái cả mặt...
'Sầm Tĩnh Di, đây là cách con nói chuyện với người lớn đó sao?' Giọng điệu đã nặng hơn mấy phần, rõ ràng bắt đầu tức giận.
'Con không biết cái gì mới gọi là nên nói không nên nói.


Nhưng ba, con khuyên ba, loại phụ nữ này nên sớm một tí bỏ đi thì hay hơn!' Sầm Tĩnh Di hoàn toàn không sợ người cha này tức giận, đương nhiên nếu có thể thấy cô gái không biết xấu hổ này tức giận mà chết luôn thì cô càng vui vẻ.
Nhân viên của cô ta dám làm nhục cô, dám khiến cô mất mặt, vậy cô phải đem hết mấy phần sỉ nhục, mất mặt này trả lại cho chủ của họ.
'Sầm tiểu thư, tôi biết cô không thích tôi.' Trước giờ cũng không phải dễ bắt nạt, Tần Khiết cũng nhịn hết nổi nhưng ngoài mặt vẫn là một vẻ yếu ớt đáng thương, giọng điệu đương nhiên cũng không cường ngạnh như Sầm Tĩnh Di mà đầy ủy khuất, 'Nhưng tôi với ba cô ở bên nhau đã là chuyện không thể phủ nhận rồi.'
Cái gì gọi là chuyện không thể phủ nhận? Ánh mắt Sầm Tĩnh Di, Sầm Chí Quyền và cả Quan Mẫn Mẫn đều hướng về phía Sầm Húc Sâm.
Dù sao chuyện cũng đã nói ra rồi, Sầm Húc Sâm tuy rằng rất buồn bực vì mất mặt trước mặt vãn bối, nhưng lúc này cũng không có gì không thể nói, bọn họ có biết cũng chẳng sao cả.
Ông làm chuyện gì cũng có lý do của mình nhưng không cần phải nói cho người khác biết, nhất là lớp vãn bối.

Bản thân ông biết mình làm gì là được rồi.
'Ba đã quyết định đăng ký kết hôn với Tần Khiết.

Qua vài ngày nữa sẽ chính thức thông báo với người nhà.'
Lời này vừa nói ra cũng như tảng đá lớn ném xuống mặt hồ, quả nhiên gây chấn động không nhỏ, vẻ khó coi của Tần Khiết đã khôi phục lại thành đắc ý.
Cho dù thế nào, cô ở trước mặt bọn họ cũng là trưởng bối.
Nhất là khi nghĩ tới Sầm Chí Quyền còn phải kêu mình một tiếng "mẹ", trong lòng thế nào cũng không khống chế nổi cảm giác vui vẻ có chút biến thái kia.

'Thời buổi này, bồ nhí cũng có thể lên ngôi chính thất, không biết là thế đạo gì nữa? Con thật không hiểu, mẹ có điểm nào không mạnh hơn cô ta? Nếu nói tuổi trẻ, còn một đống cô gái tuổi trẻ xinh đẹp hơn cô ta nhiều, bằng thân phận của ba, cưới một cô gái mười tám đôi mươi còn tốt hơn kia mà?'
Sầm Tĩnh Di quả nhiên bị Tần Khiết chọc tức không nhẹ, lời nào cũng có thể nói ra được, hơn nữa nói rất sảng khoái.
Cô thế mà có một người mẹ kế chỉ lớn hơn mình bốn năm tuổi sao? Còn là một người như vậy nữa? Là cố tình khiến cô chán ghét đúng không? Thật không thể chịu nổi.
Nãy giờ vểnh tai nghe mà không nói tiếng nào, Quan Mẫn Mẫn cũng bị dọa đến trợn mắt há miệng, không chỉ vì chuyện của Tần Khiết và Sầm Húc Sâm mà còn bởi vì câu nói không chút cố kỵ mặt mũi trưởng bối của Sầm Tĩnh Di...
Cô biết cá tính của Sầm Tĩnh Di cá tính trước giờ đều như vậy, có gì thì nói nấy, không sợ đắc tội bất kỳ ai nhưng ở trước mặt ba mình mà nói những lời như vậy thật sự có chút...
'Con im miệng cho ba.' Sầm Húc Sâm tiến lên một bước, 'Ba biết mấy đứa không thích nghe chuyện này nhưng xin hãy tôn trọng quyết định của ba.'
Đây rõ ràng là từ xử lý chuyện công chuyển sang xử lý chuyện nhà rồi, thực ra khi người một nhà đồng thời xuất hiện thì đã không còn là chuyện công nữa rồi.
Sầm Tĩnh Di còn đang định nói gì thì đã bị Sầm Chí Quyền quát ngăn lại, 'Đừng nói gì hết nữa.' Hắn dời mắt về phía ba mình, nhìn thẳng vào ông, 'OK, bọn con tôn trọng quyết định của ba, hy vọng sau này ba không cần phải hối hận.

Chuyện này đến đây thôi, bọn con đi trước.'
Nói rồi nắm tay Quan Mẫn Mẫn ngang qua hai người thẳng ra ngoài.
Đại boss đi rồi, tuy rằng cô ở lại cũng sẽ không chịu thiệt nhưng cô hoàn toàn không muốn nói chuyện với cô gái này, thế là nhìn Tần Khiết khinh thường cười lạnh một tiếng rồi cũng theo chân hai người kia.
Cả cửa hàng châu báu rộng lớn trong chớp mắt chỉ còn lại hai người, sự trầm mặc là thứ còn lại duy nhất giữa họ.
Không biết qua bao lâu, Tần Khiết rốt cuộc phá vỡ sự trầm mặc, 'Húc Sâm, xin lỗi, khiến anh phải khó xử.'
Sầm Húc Sâm nhìn vẻ ủy khuất của cô, cuối cùng không nói gì thêm, 'Thôi bỏ đi, đi thôi.'
Nhẫn kết hôn gì đó nào còn tâm tư xem? Đi với cô vốn chỉ chiều ý cô một chút thôi.

Tần Khiết nhìn theo bóng lưng của người đàn ông, sự ủy khuất xen lẫn phẫn nộ cố gắng mấy cũng không đè nén nổi nữa.
Giờ người ở thế yếu là cô! Nhưng đợi khi cô thực sự lên ngôi Sầm phu nhân rồi, xem ai còn dám khinh thường cô! Cho nên bất kể xảy ra chuyện gì, người khác nghĩ cô thế nào, cô đều phải nhịn, xem ai có thể cười được đến cuối cùng!
****
Sầm Tĩnh Di ngồi xe của Sầm Chí Quyền cùng về, vốn cô không muốn trở về nhà lớn họ Sầm nhưng một câu nói của boss, 'Đã lâu rồi em không về, về ở một đêm thì thế nào?', thì bị áp tải trở về.
Suốt trên đường, hai anh em đều tràm mặc không nói, rõ ràng là bị chuyện vừa nãy khiến cho chẳng còn chút tâm tình nào.
Người trước giờ thích nói chuyện là Quan tiểu thư cũng không dám lên tiếng, bây giờ cô vẫn còn trong cơn chấn động bởi chuyện vừa nãy chưa hoàn hồn lại.
Tần Khiết đó đã từng có mối quan hệ với cả Sầm Chí Quyền và Liên Chính Tắc, bây giờ lại gả cho Sầm Húc Sâm, cũng chính là ba chồng tương lai của cô, sự thực này thật khiến cô không cách nào tiếp nhận nổi.
Quá sức chịu đựng!
Tuổi của cô ta xem ra còn nhỏ hơn Sầm Chí Quyền mà giờ lại làm mẹ kế của hắn, không cần đề cập chuyện xưng hô thế nào, về sau người nhà thế nào cũng phải gặp mặt, vừa nghĩ tới tình cảnh đó...
Cô cảm thấy buồn bực vô cùng...
Xe chậm rãi lái vào cổng chính nhà lớn họ Sầm, ngồi ở băng sau Sầm Tĩnh Di vẻ mặt đáng thương nói, 'Anh hai, em có thể qua biệt thự của anh ở một đêm được không?'
Trong nhà chính đương nhiên có phòng riêng của cô nhưng cô không biết đã bao lâu không trở lại rồi, cho dù người làm ngày nào cũng dọn dẹp nhưng bảo cô một mình trở về căn nhà lớn rộng thênh thang không có ai kia, cô không có can đảm, cũng không muốn.
Nhưng bảo cô đến khu biệt thự của lão gia tử cô càng không muốn! Nói không chừng lại cãi nhau một trận, khiến cho ai nấy đều không vui, cần gì chứ?
Cho nên chỉ đành cầu xin anh hai khai ân cho cô ở nhờ một đêm, ai bảo anh ấy cứng rắn ép cô trở về làm gì? Đương nhiên có trách nhiệm thu xếp chuyện ăn ở cho cô rồi.
Sầm Chí Quyền không trả lời nhưng xe không dừng lại ở khu nhà chín, xem như là ngầm đồng ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui