'Bạn có em bé rồi sao?' Sở Tư Nhan không bỏ qua chút động tác nhỏ của Giang Tâm Đóa, có chút ngạc nhiên hỏi.
'Ừ, nhưng chỉ mới sáu tuần thôi.'
Thời gian trước, lúc nghi ngờ mình mang thai cô đã lên mạng tra rất nhiều thông tin về quá trình mang thai, em bé sáu tuần tuổi lúc này chỉ nhỏ như một hạt đậu thôi.
'Mình muốn sờ thử xem, được không?' Sở Tư Nhan buông chiếc gối đang ôm trong lòng xuống, có chút kích động nài nỉ.
'Hả?' Giang Tâm Đóa có chút kinh ngạc khi nghe yêu cầu của bạn, cô còn chưa lộ bụng mấy, có thể sờ được sao?
'Mình chỉ sờ qua áo bạn thôi, chỉ một chút thôi, được không?'
Không cự tuyệt được ánh mắt đầy chờ mong kia, Giang Tâm Đóa nhẹ gật đầu.
Trong khách sạn nhiệt độ được điều chỉnh ấm áp vừa phải cho nên khi họ từ trong phòng bước ra không mặc áo khoác cũng không lạnh, Sở Tư Nhan ngồi bên cạnh Giang Tâm Đóa, bàn tay nhỏ bé với những ngón thon dài xinh xắn chậm rãi đặt lên vùng bụng bằng phẳng của Giang Tâm Đóa, cách một lớp áo len dày sờ lên bụng cô.
Động tác của Sở Tư Nhan rất nhẹ rất nhẹ nhưng ánh mắt thật chuyên chú dường như thật sự đang cảm nhận được một sinh mệnh đang lớn lên...
Không biết qua bao lâu, Giang Tâm Đóa đang định hỏi cô xem có thật là có thể cảm nhận được gì đó không thì một giọt nước mắt chợt trượt xuống bàn tay cô...
'Tư Nhan, bạn sao vậy?' Giang Tâm Đóa lo lắng mà không biết làm sao khi nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt của Sở Tư Nhan.
'Xin lỗi, mình... mình...' Sở Tư Nhan có chút không khống chế được cảm xúc vội đứng bật dậy, nước mắt vẫn không ngừng rơi trên má, cô không thể tiếp tục ở đây được nữa, 'Tâm Đóa, mình đi rửa mặt trước đã.'
Sở Tư Nhan đi như chạy vào cánh cửa vừa nãy mình bước ra.
Không yên tâm, Giang Tâm Đóa cũng vội bước theo, cô nghe thấy trong toillet truyền ra tiếng khóc thật thê lương, tiếng khóc đó, mang theo nồng đậm bi thương, từng tiếng khóc như những quả chùy đập vào tim Giang Tâm Đóa, khiến cô thật lo lắng, thật khổ sở nhưng không biết phải làm sao để an ủi bạn mình.
'Tư Nhan, Tư Nhan...' Giang Tâm Đóa chỉ đành ở ngoài gọi vọng vào, 'Đừng khóc nữa, được không?'
'Đóa Đóa, mình không sao. Chỉ vì nhớ tới một vài chuyện buồn nên mới...Mình không sao đâu...'
Tuy là ngoài miệng Sở Tư Nhan nói mình không sao nhưng những tiếng khóc thê lương vẫn không ngừng vọng ra.
Giang Tâm Đóa sợ cô xảy ra chuyện, định đẩy cửa vào nhưng lại sợ mình sức yếu, cũng sợ có lẽ Sở Tư Nhan sẽ không muốn bộ dạng chật vật của mình lộ trước mặt cô.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô xoay người bước ra ngoài.
'Phạm Trọng Nam, Phạm Trọng Nam...' Cô đi đến bên cạnh hồ nước nóng đang không ngừng tỏa nhiệt kia, nhưng ở đó nào thấy bóng dáng ai, có chút sốt ruột gọi liền mấy tiếng...
Lời của cô còn chưa dứt đã thấy Phạm Trọng Nam và Đường Nhĩ Ngôn một trước một sau từ một cánh cửa ẩn mật khác bước ra.
'Sao vậy?' Phạm Trọng Nam bước vội đến gần, ôm lấy cô vợ nhỏ vẻ mặt hoảng hốt của mình vào lòng, vừa lo lắng hỏi vừa từ trên xuống dưới nhìn cô một lượt.
Giang Tâm Đóa lại không nhìn hắn mà nhìn sang Đường Nhĩ Ngôn nói, 'Tư Nhan cứ khóc mãi, anh vào xem cô ấy đi.'
Đôi mày kiếm của Đường Nhĩ Ngôn thoáng chau lại sau đó không nói tiếng náo xoay người đi về phía phòng nghỉ.
Mãi cho đến khi bóng Đường Nhĩ Ngôn khuất sau cánh cửa, Phạm Trọng Nam mới lên tiếng, 'Tìm anh gấp như vậy chính là vì cô ấy khóc sao?'
Một người mới quen thôi mà cô đã lo lắng đến vậy sao?
'Tư Nhan đột nhiên khóc rất thê thảm, em không biết bạn ấy xảy ra chuyện gì nên rất lo lắng.'
'Không có chuyện gì đâu, chúng ta về trước đi.' Phạm Trọng Nam ôm cô đi ra ngoài.
'Em...' Cô còn có chút lo lắng về Tư Nhan. Mới lúc nãy còn bình thường, chẳng qua chỉ sờ bụng cô một chút thôi thì đã khóc thê thảm như vậy rồi.
'Sao lo cho cô ấy vậy? Em thân với cô ấy lắm sao?' Hắn nghi hoặc hỏi.
'Bạn ấy là bạn học thời trung học của em.' Tuy rằng chỉ học cùng một năm, nếu nói tình cảm, đương nhiên không thể sâu như tình bạn giữa cô với Dung Dung.
Nhưng giữa cô với Tư Nhan cũng không có gì không vui, thấy cô khóc như vậy, làm sao mà không lo được chứ?
Hơn nữa, coi như bạn ấy vì cô mới như vậy!
Không biết có phải vì làm mẹ nên cô rất dễ xúc động hay không nữa!
Thì ra là bạn học!
'Có Nhĩ Ngôn ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu. Yên tâm.'
Họ ở đây cũng chẳng giúp được gì.
Rời khỏi trung tâm thủy liệu pháp, hai người quay lại gian phòng Hoàng gia ở tầng bảy, lúc này là tám giờ tối giờ Moscow.
'Tối nay chúng ta không trở về sao?' Giang Tâm Đóa nằm trên chiếc giường êm ái tay ôm gối nhìn người đàn ông đang cởi áo vest hỏi.
'Em muốn về sao?'
Phạm Trọng Nam đi đến bên giường ngồi xuống, Giang Tâm Đóa buông gối ngồi dậy, rất tự nhiên giúp hắn tháo cà vạt nhưng bởi vì không rành cho lắm nên mất một lúc mới tháo xuống được.
'Tiếp theo...' Đang định ngồi dịch ra thì hai tay Phạm Trọng Nam đã ôm chặt eo cô không buông.
Hắn cúi xuống, trán tì lên trán cô, hai người dựa nhau quá gần, hai luồng hô hấp thân mật quấn lấy nhau, tim Giang Tâm Đóa đập càng lúc càng nhanh...
Thấy mặt cô thoáng hồng, ngồi yên không nhúc nhích, đôi môi đang cách môi cô không đến một centimeter kia lần nữa mấp máy, '...giúp anh cởi áo...'
Bầu không khí chợt trở nên khác thường, gian phòng vốn đang ấm áp nhiệt độ chợt cao thêm mấy phần.
Đôi tay cô khẽ run chạm vào nút áo sơ mi trên cùng của hắn định cởi ra, rõ ràng đây là một chuyện hết sức đơn giản thế mà cô làm thật lâu cũng chưa xong, tốn thời gian gần gấp đôi so với lúc nãy giúp hắn tháo cà vạt xuống mới cởi được chiếc nút đầu tiên, để lộ hầu kết nhấp nhô và một phần xương quai xanh của người đàn ông...
Nút thứ hai, nút thứ ba dường như trở nên dễ hơn, không lâu sau, cả lồng ngực tinh tráng của người đàn ông đã lộ ra trước mắt cô.
'Xong rồi...' Giọng hơi run cô nói, 'Đi tắm đi thôi!'
'Đợi lát nữa tắm sau...'
Cùng với câu nói, cằm của cô đã bị người nâng lên, đôi môi nóng rực chiếm lĩnh môi cô, đoạt hết những lời cô muốn nói, cánh tay rắn rỏi giữ chặt lấy vùng eo mảnh khảnh của cô, rất nhanh, từng món y phục trên người cô đã bị bóc sạch...
'Đóa Đóa...' Người đàn ông thì thầm gọi tên cô nhưng nụ hôn thì càng lúc càng sâu, hơi thở cũng càng lúc càng dồn dập...
Thân mật giao triền...
Bá đạo chiếm lĩnh...
Nhiệt tình đòi hỏi...
Giang Tâm Đóa có cảm giác mình sắp không thở nổi, cô khẩn trương gọi, 'Phạm Trọng Nam...'
Dù làm vợ người đã lâu nhưng cô vợ nhỏ của hắn vẫn luôn ngây ngô đến khiến người ta trìu mến, mỗi lần hôn nhau đều khiến cô sống dở chết dở, thấy cô gian nan hô hấp, Phạm Trọng Nam thả lỏng tay, cắn nhẹ đôi môi hồng nhuận như hoa đào của cô, 'Gọi anh là gì?'
'Phạm Trọng Nam...' Cô hít sâu một hơi, ngực bởi vì động tác quá mạnh mà không ngừng phập phù, một lần lại một lần cọ nhẹ vào ngực hắn...
Dưới ánh đèn sáng, hai người bằng bộ dạng nguyên thủy nhất gặp nhau, nửa nằm nửa ngồi trên giường, tình cảnh này thật quá ái muội. Giang Tâm Đóa thẹn đến nỗi nhắm chặt mắt không dám tiếp tục nhìn.
Thấy cô không đáp, Phạm Trọng Nam lần nữa cúi đầu ngậm lấy môi cô, cắn nhẹ nó như trừng phạt, 'Gọi anh là gì?'
'Đau, đừng cắn em, ngày mai em làm sao ra ngoài gặp người chứ?'
'Vậy thì đừng ra.' Hắn lại cắn thêm phát nữa, 'Ngoan, đổi cách xưng hô khác...'
Bị cử chỉ bá đạo của hắn làm cho mặt vừa đỏ vừa nóng, hơn nữa thấy vẻ mặt hắn như nếu cô không đổi một cách gọi khiến hắn vừa lòng thì sẽ không tha cho cô, cuối cùng Giang Tâm Đóa chỉ đành rũ mi, giọng nhỏ như muỗi kêu, 'Trọng Nam...'
'Lại đổi.' Quả nhiên người đàn ông vẫn chưa hài lòng.
Thật không dễ dàng gì mới dám gọi thẳng tên hắn, thế mà còn chưa bằng lòng hay sao?
'Em không biết.'
'Suy nghĩ thử xem!'
Bị hắn ép đến không còn cách nào, cuối cùng đành phải gọi, 'Ông xã...'
Cô vẫn cho rằng, “ông xã”, cách xưng hô này chỉ dành cho những đôi vợ chồng âu yếm nhất dùng mà thôi.
Từ lúc kết hôn đến giờ cô chưa từng gọi hắn như vậy, hắn cũng chưa từng có ý kiến.
Nhưng hôm nay hắn gần như ép cô xưng hô như vậy...
Giang Tâm Đóa chưa từng bao giờ hối hận rằng mình đã gọi như vậy như lúc này bởi vì... nghe thấy hai chữ đó, người nào đó như phát điên vậy, cuồng nhiệt hôn cô...
Nếu như không phải lo lắng cho cục cưng, cô nghĩ mình nhất định sẽ bị hắn giằng co đến ba ngày ba đêm không xuống nổi giường.
Lưu lại thành phố Moscow hai người, khó được một lần Phạm Trọng Nam tạm gác công việc trong tay dẫn cô đi chơi khắp vùng đất băng tuyết Moscow.
Hai người đến sông Volga, cùng ngồi tàu đệm khí lướt trên dòng sông đã hoàn toàn đóng băng kia, cảm thụ thế giới băng tuyết trắng xóa trước mặt mình.
Cô rất muốn xuống tàu nghịch tuyết nhưng bởi vì thời tiết quá lạnh, Phạm Trọng Nam không cho cô xuống. Thế là cô chỉ có thể ngồi trong tàu đệm khí, tay cầm chiếc máy ảnh kỹ thuật số say sưa thưởng thức và lưu lại cảnh đẹp trước mắt...
Những hàng bạch dương trải dài như vô tận trắng xóa trong tuyết, thỉnh thoảng lướt qua tầm mắt là những mái nhà nhỏ xíu của một ngôi làng nằm ở xa xa cùng nóc hình tròn rất đặc biệt của nhà thờ Kazan...
Dòng sông Volga cổ xưa chở theo quá nhiều chuyện xưa, trong tuyết trắng, qua ống kính của chiếc máy ảnh, cô dường như có thể nhìn thấy lại những cảnh đẹp chỉ có thể xuất hiện trong những tuyệt tác hội họa...
Trời đã về chiều Giang Tâm Đóa vẫn luyến tiếc không nỡ rời đi, cuộc hành trình ngắn ngủi trong ba giờ thực ra chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, không đủ để thưởng thức hết cái đẹp của sông Volga và những công trình kiến trúc bên bờ sông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...