Độc Gia Sủng Hôn

Đây là đoạn miêu tả nam nữ chính đang ở trong hồ bơi không kìm lòng được... cách dùng từ rất hay và chân thật, miêu tả tình cảnh cũng rất có cảm xúc khiến cho người trước giờ chưa từng đụng đến những loại tiểu thuyết lãng mạn chỉ có các cô gái trẻ thích đọc như hắn cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Cô vợ nhỏ trước giờ luôn cực thẹn thùng của hắn lại viết ra những câu chữ như vậy sao?!

'Cũng không phải là em viết. Em chỉ phiên dịch thôi...' Bị người ta hỏi thẳng thừng như vậy, Giang Tâm Đóa chỉ tiếc không thể đào một cái hố nhảy xuống trốn.

'Cho dù là dịch thì cách dùng từ cũng rất khá...'

Giọng hắn hơi khàn, đôi mắt thâm trầm nhìn cô gái đang thẹn thùng không biết trốn vào đâu kia, nhớ lại những lần hai người thân mật, lần nào cô cũng thẹn thùng trốn vào ngực hắn, sít sao siết lấy vai hắn, kiều mị nỉ non...

Thân thể bỗng dưng cuộn lên một luồng khí nóng, ánh mắt thâm trầm giờ trở nên nóng rực như lửa...

Hắn thế này là đang thảo luận chuyện dùng từ trong bản dịch với cô sao? Hình như không phải...

Giang Tâm Đóa lại không phải đồ ngốc, cho dù phần lớn thời gian họ bên nhau đều ở trong bóng tối nhưng mỗi lần bắt đầu, ánh mắt của hắn đều trở nên ái muội và nóng rực như thế này, chuyện này cô rõ hơn ai hết.

'Đóng lại, không cho xem, không cho xem...' Cô bối rối đẩy tay hắn ra, định đóng file lại.

'Viết ra không phải để người ta đọc sao?' Hắn cười như không cười nhìn cô chằm chằm.

'Phạm Trọng Nam...' Đôi mắt long lanh nhìn hắn, giọng nhỏ như muỗi kêu, 'Đừng đọc mà. Lúc đầu em nhận dịch cũng không biết quyển tiểu thuyết này viết những tình tiết như vậy. Nhưng gì đã nhận làm, em mới... Anh đừng đọc nữa, được không?'

'Không sao cả, vừa khéo là anh cũng chưa từng đọc những quyển sách thế này, thêm chút kiến thức cũng là nên thôi.

'Đừng mà...'

Hai người đang kỳ kèo thì điện thoại của Phạm Trọng Nam lại đổ chuông, vừa khéo giải nguy cho Giang Tâm Đóa.


Thấy Phạm Trọng Nam bước ra ngoài nghe điện thoại, cô bối rối đóng file lại rồi tắt máy, trong lòng thầm thề, sau này lúc có mặt hắn, cô tuyệt đối sẽ không mở file này ra nữa.

Rất nhanh Phạm Trọng Nam đã quay trở lại, đi đến bên cạnh cô gái mặt vẫn còn nét ngượng ngùng lẫn áo não kia, 'Giận sao?'

Giang Tâm Đóa ngoảnh mặt làm ngơ.

Phạm Trọng Nam đưa tay xoay mặt cô lại, trong mắt ý cười càng sâu: 'Có muốn đi chơi không?'

***

Cái mà Phạm Trọng Nam gọi là “đi chơi”, chính là dẫn cô đến spa của khách sạn.

Bên ngoài trời rét căm căm, thật thích hợp để ngâm nước nóng, chỉ tiếc là không thích hợp với bà bầu Giang Tâm Đóa, cô chỉ có thể xem như đến tham quan mà thôi.

Nhưng Phạm Trọng Nam chịu dẫn cô ra ngoài, vẫn là chuyện đáng vui đáng mừng.

Thời tiết Singapore cả năm đều oi bức cho nên trước giờ cô cũng chưa từng đến một nơi như vậy.

Nghe nói trung tâm thủy liệu pháp của khách sạn này cần phải đặt trước khá lâu mới có cơ hội vào, nhưng Phạm Trọng Nam chỉ mới đến cửa, báo danh thì lập tức đã có nhân viên phục vụ dẫn đường, đến phòng VIP cao cấp nhất nằm sâu bên trong.

Dẫn hai người vào phòng rồi người quản lý cúi chào rồi lui xuống.

Đây là một gian phòng mang đậm hơi thở cổ điển, vách được ốp đá và gốm, những bức phù điêu khổng lồ và đồ gỗ trong phòng đều được làm bằng loại gỗ thượng hạng, tron nét cổ điển mang theo sự ưu nhã, chỉ mới vào đến đây đã thấy toàn thân được thả lỏng, thư thái như quay trở lại với một La Mã xưa cũ.

Giang Tâm Đóa tò mò nhìn ao nước nóng đang không ngừng bốc lên hơi nước, thật lòng rất muốn xuống ngâm mình thử.


Nghe nói nước ở đây được dẫn về từ một suối nước nóng thiên nhiên, pha chế thêm một số dược liệu đặc chế cùng nước của biển Chết theo một tỷ lệ nhất định, có tác dụng chữa bệnh và hồi phục sức khỏe cùng chăm sóc sắc đẹp rất tốt, không biết có thật như vậy không.

'Sau này có cơ hội dẫn em đến đây thử.' Phạm Trọng Nam ôm cô vào trong.

Bên trong đèn một màu vàng nhạt thật dịu mắt, Phạm Trọng Nam chỉ tay ra hiệu cho cô ngồi xuống chiếc sofa gần đó, vừa ngồi xuống thì cánh cửa kéo bên trong đã bị đẩy ra rồi một người đàn ông cao lớn mặc áo choàng tắm bước ra.

Giang Tâm Đóa thấy người lạ thì không khỏi giật mình, cô không ngờ nơi đây còn có người khác xuất hiện, hơn nữa còn là một người đàn ông xa lạ.

Người đàn ông nhìn Phạm Trọng Nam, lên tiếng trước, 'Frank, đã lâu không gặp.'

'Ừ, cũng lâu rồi.' Phạm Trọng Nam gật đầu liếc sang Giang Tâm Đóa rồi nói, 'Vợ tôi!'

'Tôi là Đường Nhĩ Ngôn.' Người đàn ông nhìn Giang Tâm Đóa, tự giới thiệu.

'Tôi là Giang Tâm Đóa.' Giang Tâm Đóa có chút ngạc nhiên nhưng vẫn theo phép lịch sự đáp. Đây là lần đầu tiên Phạm Trọng Nam giới thiệu bạn hắn với cô.

Có thể xuất hiện ở một nơi riêng tư như vậy, quan hệ giữa họ chắc là bạn bè khá thân, đúng không?

Người đàn ông cao lớn ngồi xuống sofa đối diện với Phạm Trọng Nam, Giang Tâm Đóa lúc này mới nhìn rõ tướng mạo của anh ta.

Tuổi tác chắc là không cách biệt với Phạm Trọng Nam là mấy, ngũ quan anh tuấn, đường hoàng, trong mắt lộ ra một vẻ sắc bén và cường thế thường thấy ở những người đàn ông thành đạt.

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, quả nhiên là không sai. Người này cùng Phạm Trọng Nam tuyệt đối là một đẳng cấp.


Ngồi xuống rồi, người đàn ông đưa tay định cầm lấy hộp thuốc trên bàn thì Phạm Trọng Nam đã ngăn lại, 'Nhĩ Ngôn...'

Đường Nhĩ Ngôn nhìn Phạm Trọng Nam sau đó rụt tay về, nhìn Giang Tâm Đóa mấy lần mới nhếch môi, 'Chúc mừng.'

'Cám ơn.' Phạm Trọng Nam nói rồi nhìn sang Giang Tâm Đóa, 'Anh với Nhĩ Ngôn ra ngoài bàn chút chuyện, em ở đây đợi anh một lát. Có mệt thì cứ ngủ một giấc nhé.'

Thì ra Phạm Trọng Nam tới nơi này là vì công việc! Giang Tâm Đóa nhẹ gật đầu đáp, 'Vậy em ở đây đợi anh.'

Nếu như không phải còn có người ngoài ở đây, hắn nghĩ hắn nhất định sẽ kéo cô lại hung hăng chà đạp một phen, bộ dạng ngoan hiền này của cô quả thực quá chọc người trìu mến...

Đường Nhĩ Ngôn nhướng đôi mày kiếm, có chút kinh ngạc khi nhìn thấy người trước giờ khinh thường qua lại với bất kỳ cô gái nào như Phạm Trọng Nam lại đối với vợ mình chu đáo ân cần như vậy.

Anh ta đứng dậy, hướng về cánh cửa vừa nãy mình bước ra thấp giọng nói, 'Sở Tư Nhan, ra đây.'

Ở đây còn có người khác nữa sao? Giang Tâm Đóa nhìn Phạm Trọng Nam bằng ánh mắt nghi hoặc. Phạm Trọng Nam cúi xuống nói nhỏ bên tai cô, 'Người của hắn, em ở đây với cô ấy một lát.'

Nghe Phạm Trọng Nam nói là người phụ nữ của Đường Nhĩ Ngôn, Giang Tâm Đóa thoáng sửng sốt, sau đó nhẹ gật đầu.

Nhưng đợi một hồi vẫn không thấy người đâu.

Đường Nhĩ Ngôn cũng không phải là một người quá kiên nhẫn, lần thứ hai lên tiếng gọi cô gái kia, trong giọng nói đã có thêm một chút bực dọc.

Lần này cánh cửa gỗ mở ra, người bước ra là một cô gái tóc dài xõa vai, đầu cúi thấp không nhìn rõ mặt.

'Em ở đây nói chuyện với khách một chút. Lát nữa anh quay lại.'

Dặn dò xong, cũng không đợi cô gái trả lời, Đường Nhĩ Ngôn đã rời đi, Phạm Trọng Nam cũng bước theo chân hắn.

Căn phòng ấm áp giờ chỉ còn lại hai cô gái xa lạ, một người đứng, một người ngồi.


Lúc cô gái đang đứng ngước mặt lên nhìn Giang Tâm Đóa, rõ ràng là cả hai bị đối phương làm cho kinh ngạc đến giật nảy mình.

'Bạn là Giang Tâm Đóa?' Cô gái bước đến gần, gọi thẳng tên của Giang Tâm Đóa.

Giang Tâm Đóa cũng đứng bật dậy, nhìn thẳng gương mặt xinh xắn của cô gái, 'Bạn là Sở Tư Nhan?'

Duyên phận thật sự là một điều rất kỳ diệu.

Trước giờ Giang Tâm Đóa chưa từng nghĩ mình sẽ ở nơi đất khách quê người, vào một đêm rét căm căm như thế này, ở trong hoàn cảnh này gặp lại người bạn thời trung học.

Tính ra, hai người đã gần tám năm không gặp rồi, nhưng bởi vẻ ngoài của cả hai đều không thay đổi mấy nên chỉ nhìn một cái là đã nhận ra nhau ngay.

Thực ra cô với Sở Tư Nhan cũng không phải là bạn thân, bởi vì sau khi lên trung học cô với Dương Dung Dung suốt ngày cặp kè bên nhau nên đối với những bạn học khác, đương nhiên là hơi xa cách.

Nhưng Sở Tư Nhan lúc đó cũng không phải là một cô gái thích nói chuyện cho lắm, mỗi ngày đến trường, tan học đều rất vội vàng, cản là không có bao nhiêu thời gian thừa để cùng các bạn học khác bồi dưỡng tình cảm, huống gì năm đó cô chỉ mới học một năm rồi sau đó đã chuyển sang trường khác.

Thời gian tám năm không phải là ngắn, bọn họ đều đã từ những thiếu nữ ngây thơ trở thành những cô gái xinh đẹp, duyên dáng.

'Không ngờ là bạn kết hôn sớm như vậy.' Sở Tư Nhan ôm một chiếc gối tựa nói có chút cảm thán. Hơn nữa là kết hôn với người có thân phận kinh người như Phạm Trọng Nam.

'Có rất nhiều chuyện, có lẽ là do số trời rồi.' Cô cũng chưa từng nghĩ là mình sẽ kết hôn sớm như vậy. Giang Tâm Đóa chống cằm nhìn bạn, 'Còn bạn thì sao, có phải cũng chuẩn bị kết hôn không?'

Cô đoán, quan hệ giữa Tư Nhan với người đàn ông kia nhất định là không tầm thường, bằng không cũng sẽ không cùng nhau xuất hiện ở một nơi riêng tư như ở đây.

Kết hôn? Đời này Sở Tư Nhan cô còn có cơ hội đạt được mơ ước xa vời kia không? Sở Tư Nhan vùi mặt vào gối che dấu đi vẻ bi thương trong đáy mắt, 'Không biết nữa, chắc là không sớm như vậy đâu.'

'Tuổi này kết hôn đích thực là hơi sớm.' Nếu như không phải bởi nhà họ Giang xảy ra chuyện, cô chắc cũng sẽ không kết hôn khi còn chưa tốt nghiệp đại học, thậm chí giờ còn mang thai nữa.

Tuổi trẻ như vậy đã làm mẹ rồi, không biết cô có làm được tốt hay không nữa? Giang Tâm Đóa nhớ tới cục cưng hôm nay rất ngoan ngoãn không hành hạ cô mấy, một tay theo bản năng xoa nhẹ lên bụng, môi không khỏi mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui