'Lạc Tư, con ra ngoài trước đi.' Lần này thái độ của bà cứng rắn hơn hẳn.
Cuối cùng Lạc Tư cũng đành rời đi, lúc này trong phòng khách chỉ còn lại hai vợ chồng, hai người trong cuộc.
'Làm lớn chuyện như vậy, đã đủ chưa?' Lạc Khải rít một hơi thuốc, ung dung hỏi.
'Không phải em cố tình gây sự. Hôm nay họ đến đây là để giúp chúng ta làm thủ tục li hôn. Giấy thỏa thuận li hôn cũng đã soạn xong rồi, anh xem đi, nếu không có ý kiến gì thì kí tên, những chuyện còn lại cứ giao cho luật sư làm là được.' Những ngón tay thon thả của Phạm Uyển Viện miết nhẹ lên vành tách trà, vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng.
Đôi mắt thâm trầm của Lạc Khải lóe lên sau lớp kính, 'Anh đồng ý li hôn với em bao giờ chứ?'
'Vậy cứ coi như em đơn phương đề xuất li hôn cũng được. Nếu như anh không ký tên vậy cứ để tòa án giải quyết, em đã có chứng cứ xác thực. Em không muốn lãng phí thời gian, cũng không muốn nhà họ Phạm vì chuyện của em mà mất mặt thêm nữa!'
'Irina vốn không có khả năng mang thai con của anh. Anh sẽ không bởi vì lí do vớ vẩn đó mà li hôn với em.' Lạc Khải dường như có chút tức giận, ông dúi mạnh điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn, nói một cách kiên quyết.
'Em muốn li hôn với anh, chuyện này không liên quan gì đến cô ta cả.' Hoặc có thể nói, Irina chẳng qua chỉ là một ngòi nổ, ngòi nổ này một khi bị châm, sẽ làm cho những oán giận tích tụ trong lòng bà hai mươi mấy năm qua bùng nổ.
'Vậy vì sao muốn li hôn?' Hai tay Lạc Khải đan vào nhau đặt trên bụng, lãnh đạm hỏi.
Hai người là vợ chồng đã hơn hai mươi năm, trước khi li hôn lại có thể nói chuyện với nhau bình tĩnh như thế, có phải rất nực cười hay không?
Trước đây nếu như không phải bà nổi tính tình tiểu thư trước mặt ông thì là ông nhìn bà nhưng vờ như không thấy.
Sau này, có phải tình huống như vậy sẽ không còn cơ hội phát sinh nữa hay không?
Phạm Uyển Viện đặt tách trà trên tay xuống, trầm ngâm giây lát mới lên tiếng, 'Em thấy rất mệt, em muốn nghỉ ngơi.' Cũng muốn làm chuyện mà mình muốn làm, nhưng câu này bà giữ lại cho mình, không nói.
'Vậy thì đi đâu đó nghỉ ngơi cho khuây khỏa.' Nếu như là ngày thường, Lạc Khải tuyệt đối không có khả năng nói những lời này với bà, bởi ông luôn cảm thấy bà làm vậy chỉ là do tính khí đại tiểu thư lại nổi lên, không có chuyện lại tìm chuyện gây sự.
'Lạc Khải...' Phạm Uyển Viện dịu giọng gọi tên chồng, dùng hết nhu tình mà hai mươi mấy năm qua chưa từng lộ ra trước mặt ông, 'Em thực sự muốn li hôn với anh. Cuộc sống của chúng ta tồn tại quá nhiều điều khác biệt không cách nào điều tiết được. Em sẽ không yêu cầu bất kỳ khoản tiền chu cấp nào, điều duy nhất em muốn là Lạc Tư có thể sống với em thôi.'
Cố ý bỏ qua những điều khác mà bà nói, Lạc Khải chau mày, 'Giữa chúng ta từ bao giờ thì xuất hiện “những điều khác biệt không cách nào điều tiết được” vậy?'
'Ngoại trừ Lạc Tư ra, cuộc hôn nhân của chúng ta căn bản là một sai lầm lớn.' Chuyện đã đến nước này, bà nhận thua.
Một sai lầm lớn?!
Gương mặt anh tuấn thành thục của Lạc Khải thoáng nhăn lại, nghiến răng nghiến lợi nói, 'Em nói lại lần nữa thử xem!'
'Nói bao nhiêu lần thì cũng vậy thôi. Cuộc hôn nhân của chúng ta không xuất phát từ tình yêu. Hai mươi mấy năm trước sở dĩ kết hôn là vì anh cần một bàn đạp cho sự nghiệp của mình, hai mươi mấy năm sau, anh đã thành công, đã là chỗ dựa cho người khác rồi.' Phạm Uyển Viện mệt mỏi vuốt mặt, 'Em không muốn tiếp tục như vậy nữa. Vậy không bằng trả tự do lại cho chúng ta thôi!'
'Đó là cảm nhận của em sao?' Giọng của Lạc Khải không còn bình tĩnh như nãy giờ, câu sau thậm chí còn có thêm một tia giễu cợt mà Phạm Uyển Viện đã nghe hai mươi mấy năm qua: 'Cuộc hôn nhân này trong mắt em chỉ là một sai lầm sao?'
Chẳng lẽ không phải sao? Phạm Uyển Viện không muốn tranh cãi vô ích với chồng nữa, nếu như đã quyết định con đường này, vậy thì cứ dứt khoát đi cho đến cùng đi!
Bà đẩy phần thỏa thuận li hôn mà các luật sư vừa nãy mới chuẩn bị xong đến trước mặt ông, 'Anh xem xem có cần bổ sung điều gì không?'
Thái độ lãnh đạm và kiên quyết của Phạm Uyển Viện đã triệt để chọc giận Lạc Khải, ông nhướng mày, chộp lấy phần thỏa thuận li hôn chướng mắt đến cực điểm kia, nâng cao nó lên, 'Phạm Uyển Viện, em có chắc chắn là muốn li hôn với anh không?'
'Chắc chắn.' Chắc chắn đến không thể chắc chắn hơn.
'Được!' Lạc Khải chỉ đơn giản buông một tiếng nhưng một tiếng đó như đá ném vào mặt nước, nặng nề đập thẳng vào lòng bà.
Tất cả rất nhanh sẽ kết thúc.
Nhưng Phạm Uyển Viện lại quên mất một điều, chồng mình Lạc Khải, người đã tung hoành thương trường, nơi mà người lừa ta gạt hai mươi mấy năm, sớm đã không còn là chàng thanh niên mặc kệ người khác tùy ý sắp đặt năm nào nữa rồi, cho dù là vợ mình cũng không được, ông cũng có nguyên tắc và giới hạn của riêng mình.
'Em muốn li hôn, được thôi. Nhưng anh cũng có luật sư của mình. Ba ngày sau anh sẽ bảo luật sư soạn lại một phần thỏa thuận li hôn khác đưa đến cho em. Đến lúc đó, bảo luật sư của em tự mình đàm phán với luật sư của anh.' Nói rồi Lạc Khải đứng dậy, ném lại phần thỏa thuận li hôn xuống bàn trà trước mặt Phạm Uyển Viện rồi xoay người rời đi.
'Lạc Khải...ý anh là sao?' Nhìn theo bóng lưng thẳng táp của ông, Phạm Uyển Viện ngẩn người mất mấy giây mới hoàn hồn lại, gọi với theo.
Nhưng Lạc Khải chẳng buồn quay đầu lại, giống hệt như mỗi lần họ có chuyện tranh cãi với nhau trước đây vậy, luôn xoay người rời đi một cách vô tình như vậy.
Đúng vậy, ông đương nhiên là có luật sư của riêng mình, hơn nữa, luật sư đó không ai khác hơn là người yêu đầu tiên của ông!
Bảo cô ta soạn thỏa thuận li hôn cho hai người, thuận tiện giải quyết luôn vụ án li hôn này thì đúng là không còn ai thích hợp hơn.
Phạm Uyển Viện cười một cách chua chát, nước mắt lại không khống chế được rào rạt tuôn trên đôi má vẫn còn xuân sắc của bà.
Một lần cuối cùng, Phạm Uyển Viện, một lần cuối cùng rơi lệ vì người đàn ông kia, sau này đừng nên ngu ngốc như vậy nữa...
***
Kết hôn bấy lâu, đây là lần đầu tiên Giang Tâm Đóa và Phạm Trọng Nam có dịp cùng nhau đi dạo mát.
Có điều là, đi dạo vườn hoa có thể coi như dạo mát không đây?!
Nhưng tâm tình của Giang Tâm Đóa lại không thoải mái được như vậy.
Bởi vì sở dĩ họ có cơ hội đi dạo là vì muốn né tránh một cuộc đại chiến li hôn sắp diễn ra ở bên trong phòng khách.
'Đừng suy nghĩ nhiều quá, họ đã từng ấy tuổi rồi, có thể xử lý tốt chuyện của mình.' Dừng lại sau một ngã rẽ, Phạm Trọng Nam nhíu mày nói.
Xem vẻ ưu tư lo lắng của cô kìa, đây cũng có phải chuyện của cô đâu, lo lắng nhiều như vậy để làm gì chứ? Hơn nữa tuổi của họ cũng gần gấp đôi tuổi của cô, muốn lo lắng cũng không đến lượt cô lo lắng.
'Không suy nghĩ gì, chỉ hơi buồn thôi.' Giang Tâm Đóa cúi đầu nhìn mũi giày đen sáng bóng của hắn, 'Sao anh quay về nhanh vậy? Là vì chuyện của họ sao?'
'Có thể coi là vậy.' Cho dù giữa Phạm Uyển Viện và Lạc Khải không xảy ra chuyện, hôm nay hắn cũng sẽ trở lại.
'Anh không thấy lo lắng hay buồn rầu vì họ sao? Cô ấy là người thân của anh mà.'
Đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt hắn nhắc đến người thân khác của hắn ngoài Phạm Nhân Kính, Giang Tâm Đóa cảm thấy sắc mặt hắn hơi có chút thay đổi nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh trở lại.
'Cũng không phải ai cũng giống như em!' Phạm Trọng Nam nhìn động tác có phần trẻ con của cô khi níu lấy tay áo hắn, đôi mắt thâm thúy thoáng qua một ý cười.
'Em thế nào?' Giang Tâm Đóa ngơ ngác hỏi lại.
Còn chưa kịp trả lời thì điện thoại trong túi Phạm Trọng Nam đã đổ chuông, hắn lấy ra xem, nhìn thấy người gọi đến là Lý Triết thì nhìn sang Giang Tâm Đóa, 'Anh nghe điện thoại!', rồi xoay người bước sang hướng khác mấy bước.
Sợ làm phiền hắn bàn công sự, Giang Tâm Đóa chầm chậm đi dạo men theo con đường lát đá nhỏ đi dạo tiếp.
'Chuyện gì?' Phạm Trọng Nam day nhẹ huyệt Thái dương, mấy ngày nay hành trình quá bận rộn khiến hắn cũng có chút mệt.
'Boss, lô nguyên vật liệu dự kiến ngày mai sẽ từ Singapore xuất phát, theo đường biển vận chuyển đến Moscow phải trễ hạn giao hàng đến cuối tháng.' Lý Triết dù dày dạn kinh nghiệm cũng phải run lên khi báo cáo lại sự cố này.
Nhà cung ứng nguyên liệu ở Singapore cho công trình bên Moscow chỉ có một, đó chính là công ty con của Giang thị kiến thiết, công ty của Giang Hán Sinh.
Giang Hán Sinh đang giở trò quỷ gì vậy?
'Chết tiệt...' Nghe nói công trình xây dựng thị trấn mà hắn coi trọng nhất không thể khởi động kịp thời, mà nguyên nhân chủ yếu lại chính vì cung cấp nguyên liệu trễ, Phạm Trọng Nam tức giận đến không thể không mắng mấy câu thô tục.
Lúc đầu ký hợp đồng không phải ông vỗ ngực thề thốt hết lời hay sao? Giờ lại dám gây cho hắn sự phiền toái lớn như vậy.
Trên thương trường quả nhiên không thể nói tình cảm! Hắn nhắm mắt, nhớ lại gương mặt đầy lo âu vừa nãy, câu ra lệnh cho Lý Triết đổi một nhà cung ứng nguyên vật liệu khác chợt nghẹn ở cổ họng.
'Tôi đã liên hệ với Giang Hán Sinh, là do phía cung ứng nguyên liệu chính cho công ty con của Giang Hán Sinh xảy ra vấn đề cho nên mới phải trễ hạn giao hàng.'
'Cậu bảo ông ta có bao nhiêu thì xuất hàng trước bấy nhiêu. Với lại, nhắc nhở ông ta một lần nữa, nếu tiếp tục trễ hạn giao hàng thì hãy chuẩn bị sẵn tinh thần trả tiền bồi thường vi phạm hợp đồng đi.' Phạm Trọng Nam bình tĩnh dặn dò.
Học sinh tiểu học còn biết, nếu không nộp bài tập đúng hạn thì phải chịu phạt, uổng công Giang Hán Sinh lăn lộn thương trường bấy nhiêu năm giờ lại dám hết lần này đến lần khác muốn bàn điều kiện với hắn.
Cơ hội trước giờ hắn không cho ai lần thứ hai, mà đối với Giang Hán Sinh, hắn đã phá lệ quá nhiều rồi, đây sẽ là cơ hội cuối cùng cho ông.
'Tôi biết rồi.' Lý Triết đáp rồi ngắt điện thoại. Bỏ điện thoại vào túi, Phạm Trọng Nam quay đầu tìm kiếm thì đã không thấy bóng dáng Giang Tâm Đóa đâu.
Chỉ nói điện thoại có mấy câu thôi, cô chạy đi đâu mất rồi?
Giang Tâm Đóa không ngờ mình chỉ tùy tiện đi dạo thế mà lại đến tận cuối vườn hoa, một nơi thanh tĩnh, mát mẻ mà trước giờ cô chưa từng bước chân đến.
Cô ngước lên nhìn, xuyên qua tán lá rậm rạp dầy đặc trên đầu mình, nhìn thấy một tòa nhà màu trắng hai tầng nằm ở một góc vườn.
Nơi đây chẳng lẽ là...
Lục La Viên?!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...