Tối hôm trước ngủ thật ngon nên sáng hôm sau lúc thức giấc, tinh thần của Giang Tâm Đóa thật tốt.
Cô khoác túi xách lên vai xuống tầng trệt, vừa định đi về phía phòng ăn thì đã thấy quản gia vẻ mặt khó xử đứng nơi cầu thang chờ sẵn, 'Thiếu phu nhân...'
'Đinh quản gia, có chuyện gì?' Lần đầu tiên Giang Tâm Đóa nhìn thấy Đinh quản gia có vẻ mặt khó xử như vậy, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Chẳng lẽ trong nhà này còn có chuyện gì ông không xử lý được hay sao?
'Chuyện này, tôi muốn làm phiền cô một chút.' Thân là một quản gia, xử lý chuyện không tốt lại phải phiền đến chủ mình ra mặt đúng không phải là một chuyện vẻ vang gì nhưng tình hình hiện giờ khiến ông cảm thấy khó xử cực kỳ.
'Tôi giúp được gì sao?' Giang Tâm Đóa nhẹ nhàng hỏi.
Cô gả cho Phạm Trọng Nam bấy lâu, Đinh quản gia luôn sắp xếp cuộc sống cho cô thật thỏa đáng và chu đáo, cô vẫn luôn cảm kích ông nhưng nếu như trực tiếp nói cám ơn thì lại không phù hợp với thân phận, hơn nữa ông cũng không dám nhận.
Giờ nếu như có chuyện gì cô có thể giúp được ông, Giang Tâm Đóa đương nhiên rất vui vẻ mà làm.
'Chuyện này...phiền cô giúp tôi đưa điện thoại cho đại tiểu thư, nói Lạc tiên sinh có chuyện quan trọng muốn nói với cô ấy.' Đinh quản gia vẻ mặt bất đắc dĩ đưa điện thoại còn chưa treo trên tay đến trước mặt Giang Tâm Đóa.
Tính tình của đại tiểu thư nhà họ Phạm mười mấy năm không thay đổi, hôm nay lại là chuyện liên quan đến cô gia, vậy càng là thêm dầu vào lửa.
'Sara vẫn chưa dậy sao? Tôi cầm lên lầu cho cô ấy.' Nếu như không phải là chuyện quan trọng, Đinh quản gia chắc sẽ không nhờ cậy cô với vẻ khó xử thế này.
Tối qua thấy Sara đối với cô rất khách sáo, cô cầm lên cho cô ấy chắc là không có vấy đề gì lớn chứ?
Trước ánh mắt cảm kích của Đinh quản gia, Giang Tâm Đóa bước lên lầu trở lại.
Chỉ là, cô đánh giá quá thấp tính tình của đại tiểu thư Sara!
Vừa mới gõ hai tiếng lên cửa thì cửa đã mở rộng ra, còn chưa kịp lên tiếng thì một chiếc gối đầu trắng tinh đã ném thẳng vào người sau đó là một tràng tiếng quát mắng khiến người ta vuốt mặt không kịp.
'Muốn tôi nói bao nhiêu lần thì ông mới hiểu đây? Chỉ cần là điện thoại của người họ Lạc kia, toàn bộ tôi đều không nghe. Các người rốt cuộc có đầu óc hay không chứ? Không có đầu óc thì xin nghỉ việc về nhà cho rồi, đừng ở lại nhà họ Phạm làm gì cho phí cơm gạo!'
Một tay đưa lên chặn lấy “vật thể lạ” đang tấn công mình, một tay cầm lấy điện thoại, Giang Tâm Đóa sững sờ đứng ngoài cửa, thật sự không dám tưởng tượng người có ngoại hình xinh đẹp nhã nhặn như Sara lại có công phu mắng người lợi hại như vậy.
'Sara, điện thoại của cô...' Vẫn đứng ở ngoài cửa, Giang Tâm Đóa nói vọng vào phòng.
Thì ra quản gia không dám cầm điện thoại lên là bởi vì sợ tính tình này của cô! Xem ra người gọi cú điện thoại đích thực chọc giận Sara không nhẹ.
Nhưng nếu như đã cầm lên, vậy thì cứ đưa điện thoại cho cô ấy thôi.
Nhận ra tiếng của Giang Tâm Đóa, sắc mặt Phạm Uyển Viện thoáng lộ vẻ sửng sốt, cô không ngờ người cầm điện thoại lên lại là cô. Tận lực điều tiết cảm xúc khiến cho vẻ mặt mình hòa hoãn trở lại rồi Phạm Uyển Viện bước ra mở cửa, trên môi nụ cười hòa nhã đúng tiêu chuẩn của một tiểu thư danh giá đã trở lại, 'Đóa Đóa, xin lỗi nha. Mỗi sáng thức dậy tâm tình tôi hơi nóng nảy một tí, tưởng rằng đây là nhà mình, không cẩn thận...'
'Không sao đâu, điện thoại của cô.' Giang Tâm Đóa cười, tay nâng cả gối lẫn điện thoại đưa cho Sara sau đó nói, 'Tôi phải đi học, không làm phiền cô.'
Giang Tâm Đóa nói rồi xoay người rời đi, trả lại cho Phạm Uyển Viện một không gian yên tĩnh. Nhưng cô vừa mới rời đi thì sau lưng đã truyền đến một giọng cực cao decibel lanh lảnh vang lên mang theo một nỗi tức giận không hề che dấu, 'Họ Lạc, tôi muốn ở đâu, ở bao lâu không có liên quan gì đến anh. Xin anh đừng gọi điện thoại đến làm phiền nhà họ Phạm nữa. Cứ như vậy đi!'
Tiếng nói đến đây thì dừng lại, sau đó là một tiếng sập cửa thật mạnh.
Vị Sara tiểu thư này tính tình thật không phải đơn giản, chắc là cãi nhau với vị Lạc tiên sinh kia cho nên mới tức giận đến bỏ nhà ra đi chứ gì?
Nhưng cô ấy rõ ràng không phải người không hiểu chuyện, không biết vị Lạc tiên sinh kia làm gì chọc cô giận đến nỗi bỏ nhà ra đi, thậm chí không thèm nghe điện thoại, lớn tiếng mắng người, lại còn sập cửa mạnh như vậy.
Những quy tắc của quý bà quý cô thượng lưu chắc là cô ấy đã quên sạch cả rồi!
Giang Tâm Đóa có chút tức cười nghĩ.
***
Phạm Trọng Nam trở về Luân Đôn đã một tuần rồi.
Một tuần lễ này Giang Tâm Đóa qua tương đối nhàn nhã, ban ngày đến trường, lúc không có giờ học thì tranh thủ phiên dịch tiếng Đức nhưng sau khi phiên dịch mới được mấy chương Giang Tâm Đóa mới phát hiện đây là một quyển tiểu thuyết tình cảm nhưng tác giả miêu tả nhiều cảnh quá mức trần trụi, khiến người đã kết hôn như cô đọc đến cũng phải mặt đỏ tim đập.
Trước khi nhận công việc này cô đã biết đây là một quyển tiểu thuyết tình cảm, nhưng chỉ nghĩ nhận dịch nó như một cách để tích lũy thêm kinh nghiệm bởi vì trước đây cô chưa từng phiên dịch những quyển sách như thế này bao giờ, hơn nữa bình thường cũng rất ít khi đọc những sách viết về phương diện này cho nên sự hiểu biết của cô tương đối cạn.
Giờ hối hận thì cũng đã không kịp nữa rồi, cũng may là quyển tiểu thuyết này ngoại trừ một số cảnh giường chiếu tương đối trần trụi ra, phần lớn nội dung còn lại khá ổn. Cô đã dịch được ba vạn chữ, chỉ gặp phải phần khó dịch kia một lần.
Cũng chỉ mong trong phần dịch hai mươi mấy vạn chữ còn lại không còn gặp lại những cảnh đó lần nào thì tốt nhát, bằng không cô thực sự là có chút ăn không tiêu!
Mấy ngày nay Sara vẫn ở nhà họ Phạm nhưng cơ hội Giang Tâm Đóa tiếp xúc với bà không nhiều, buổi sáng lúc cô đi học thì bà chưa dậy, buổi tối lúc cô về đến nhà thì nghe quản gia nói bà ra ngoài chưa về.
Tuy rằng cô không biết bà bận chuyện gì nhưng đã không ít lần cô tình cờ nghe được tiếng mắng người từ phòng của Sara truyền đến.
Cô cũng không quá tò mò đi tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Còn về phần Phạm Trọng Nam, lần xuất ngoại này hoàn toàn không giống những lần trước, mỗi ngày trước khi cô đi ngủ đều gọi điện thoại cho cô.
Hai người cũng không nói gì nhiều, hắn dường như chỉ muốn xác nhận xem cô có đang ở nhà, bình yên vô sự hay không vậy thôi.
Nhưng bởi vì mỗi ngày, vào cùng một thời điểm hắn đều sẽ gọi điện thoại về nhà khiến Giang Tâm Đóa bắt đầu có thói quen, một khi đến giờ đó liền ngừng công việc trên tay lại, nhìn chằm chằm điện thoại xem hắn có gọi đến hay không.
Thói quen đôi khi thật đáng sợ, chỉ một tuần ngắn ngủi thôi đã đủ cho cô bắt đầu quen với một chuyện gì đó, không biết đây là điềm tốt hay điềm xấu đây.
Thời gian qua thật nhanh, qua tuần sau là bắt đầu thi cuối học kỳ, tiếp đó là một kỳ nghỉ dài nữa.
Học kỳ này cô xin nghỉ quá nhiều, cũng may là cô chỉ chọn ba học phần thôi, tuần này thi một môn, tuần sau còn hai môn phải thi, nếu theo kết quả học tập và thành tích thi cử của cô trước giờ mà nói, muốn lấy được điểm A+ chắc là không có vấn đề gì.
Như vậy cô chỉ cần học thêm hai môn ngoại khóa tùy chọn nữa, hoàn thành chúng trước cuối năm thì học kỳ sau cô chỉ cần chuẩn bị luận văn tốt nghiệp mà thôi.
Với thành tích của cô, bằng xuất sắc chuyên ngành về tiếng Trung và tiếng Anh cô đã có rồi, còn tiếng Đức và mỹ thuật cũng là những môn cô rất thích và rất có khả năng, trước đây Giang Tâm Đóa không thể tưởng tượng, hai môn ngoại khóa mà cô rất thích này lại chính là cần câu cơm của cô trong những ngày sống tách ra khỏi nhà họ Giang.
Trước đây sở dĩ cô chủ động đi học nhiều thứ như vậy cũng chính là vì chuẩn bị cho cuộc sống không phụ thuộc vào nhà họ Giang, nhưng sau này dường như nó đã thâm nhập vào máu, trở thành sở thích của cô. Nhưng có lẽ sau này không thể xem chúng là thú vui được nữa rồi.
Bởi vì, tháng này chu kỳ của cô vẫn chưa đến.
Nếu như cô đoán không sai, chắc là thật sự có cục cưng rồi. Cũng không uổng công Phạm Trọng Nam khoảng thời gian trước đây chăm chỉ cày cấy như vậy.
Hy vọng là cô có thể hoàn thành tất cả những học phần trước khi bụng lớn lên, cục cưng, con ráng đợi đến khi mẹ tốt nghiệp được không?
Vui vẻ đi dưới hàng cây râm mát trong vườn trường, hai tay cô bất giác xoa nhẹ vùng bụng còn bằng phẳng của mình, đối với sinh mạng nhỏ này, cô dường như có thêm một phần vui sướng và chờ mong.
Chỉ mới hai mươi mốt tuổi đã có cục cưng, liệu có sớm quá không? Cô có thể làm một người mẹ tốt hay không?
'Một mình ở đây cười ngây ngô làm gì? Trúng thưởng rồi sao?' Tay cầm sách giáo khoa từ ký túc xá vội vàng chạy đến hội họp với Giang Tâm Đóa, Dương Dung Dung từ sau lưng chạy đến vỗ nhẹ lên vai bạn tốt, trêu.
Có lẽ cô thật sự trúng giải thưởng lớn rồi, nhưng trước khi chứng thực chuyện này, cô không muốn nói cho ai biết cả, cho dù là Dung Dung cũng vậy.
'Đang nghĩ tới học hết tuần sau thì có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian dài nên vui thôi.' Giang Tâm Đóa chủ động nắm tay bạn tốt, thân thiết nói.
'Là được nghỉ học nên cảm thấy vui hay là bởi vì được nghỉ học, có thể bay đến Luân Đôn đoàn tụ với vị Phạm tiên sinh kia nên mới vui chứ?' Dương Dung Dung liếc nhìn gương mặt tràn đầy ý xuân của bạn tốt, cũng không phải là ngày đầu quen biết Đóa Đóa, trước đây nào có thấy bạn tốt của cô bởi vì được nghỉ học mà vui đến như vậy đâu.
'Không thèm nói với bạn.' Giang Tâm Đóa cự tuyệt trả lời câu hỏi của bạn tốt. Cô đúng là chưa nghĩ đến nghỉ học sẽ bay đến nước Anh. Công việc của Phạm Trọng Nam bận như vậy, cho dù bay qua đó, chẳng lẽ cả ngày cô vẫn chỉ có một mình mốc meo trong căn nhà xa hoa lộng lẫy kia hay sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...