Giang Tâm Đóa nhìn theo hướng tay chỉ của Đinh quản gia thì thấy một chiếc xe sang trọng màu đen không biết từ lúc nào đã đậu sẵn dưới một tán cây rậm rạp ven đường.
Ngồi vào khoang sau rộng rãi của chiếc limo sang trọng được đặt làm riêng, cô ôm túi xách có mấy quyển sách về phiên dịch vào lòng, đối diện với cô, là Phạm Nhân Kính.
Phạm Nhân Kính năm nay tuổi đã quá bảy mươi nhưng vẫn còn tinh anh, ông là người có vai vế lớn nhất trong gia tộc họ Phạm cũng là người có quyền hành lớn nhất ở tập đoàn Phạm thị, cá tính cường hãn, quyết đoán, tất cả chuyện công lẫn chuyện tư ở nhà họ Phạm từ trên xuống dưới đều do một mình ông quyết định, trước khi tiếp nhận tập đoàn Phạm thị, người cá tính mạnh mẽ như Phạm Trọng Nam cũng phải xem sắc mặt của ông bảy phần, nhường nhịn ba phần.
Mấy năm nay, tuy rằng đại đa số quyền quyết định liên quan đến việc kinh doanh của Phạm thị đều đã giao cho Phạm Trọng Nam nhưng ông đã nắm quyền mấy mươi năm, trên gương mặt nghiêm lạnh gần như là hà khắc của ông vẫn khiến người ta nhìn mà phát run.
'Ông nội...' Dù thế nào ông cũng là trưởng bối của nhà họ Phạm, cô không thể thất lễ được tuy rằng cô không hiểu vì sao Phạm Trọng Nam vừa mới rời khỏi Singapore thì ông đã vội tìm cô nói chuyện riêng.
Xem tình hình này, dường như ông cố tình tránh mặt Phạm Trọng Nam thì phải.
Một tiếng “ông nội” vừa thốt ra, gương mặt vốn nghiêm nghị của Phạm Nhân Kính chợt lộ chút ý cười sau đó tiếng cười của ông vang rõ trong khoang xe đóng kín.
Tiếng cười đó nghe không giống vui mừng mà ngược lại, khiến cho Giang Tâm Đóa cảm thấy có một tia trào phúng không thể lý giải được.
Cô gọi sai sao?
Rốt cuộc cũng đợi đến lúc Phạm Nhân Kính dứt tràng cười, Giang Tâm Đóa cắn môi, lấy hết can đảm hỏi, 'Cháu gọi sai sao?'
'Không, không gọi sai. Là ta quá thất thố.' Phạm Nhân Kính dù sao cũng là người tung hoành mấy mươi năm trên thương trường, đương nhiên có thể điều tiết cảm xúc một cách dễ dàng, dứt tràng cười ông đã khôi phục lại vẻ nghiêm lạnh như thường.
'Có biết vì sao ta muốn nói chuyện riêng với con không?' Phạm Nhân Kính hỏi.
'Không biết.' Giang Tâm Đóa thành thực trả lời.
'Hai người kết hôn cũng được mấy tháng rồi đúng không?'
Giang Tâm Đóa ngoan ngoãn gật đầu. Ông chắc không phải chạy từ nước Anh ngàn dặm xa xôi đến chỉ để hỏi cô vấn đề này chứ?
Quả nhiên, câu hỏi tiếp theo mới là mấu chốt...
'Vẫn chưa mang thai sao?'
Giang Tâm Đóa vụt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Phạm Nhân Kính sau đó dời mắt ra ngoài cửa sổ xe, 'Chưa.'
Từ sau khi ở Mỹ trở về, chu kỳ của cô đã đến hai lần, lần tiếp theo thì chưa đến, chắc cũng sắp rồi. Chu kỳ sinh lý của cô cũng không phải là cực kỳ chuẩn xác.
Nhưng từ sau khi trở về nước, khoảng thời gian này mỗi lần gần gũi họ đều không có dùng bất cứ biện pháp tránh thai nào, nói không chừng có rồi cũng nên.
Tuy rằng Giang Tâm Đóa phủ nhận nhưng Phạm Nhân Kính đương nhiên không bỏ qua sự do dự bất quyết không có cách nào xác định trên mặt cô.
'Nếu như đã không thể xác định, ngày mai chúng ta cùng đi đến bệnh viện làm kiểm tra. Nếu như chưa có, vậy thuận tiện để bác sĩ xem có vấn đề gì không.' Phạm Nhân Kính trước giờ đã quen quyết định mọi việc, đối với chuyện của Giang Tâm Đóa thái độ của ông vẫn như thế.
Giang Tâm Đóa kinh ngạc nhìn người đàn ông già nua vẻ mặt nghiêm lạnh trước mặt, ông nội của Phạm Trọng Nam.
Cô biết, sở dĩ cô và Phạm Trọng Nam kết hôn là vì anh ta muốn có con nhưng sau khi kết hôn, trước giờ anh ta chưa từng nhắc đến vấn đề này, cô đương nhiên cũng thuận theo tự nhiên.
Thật không ngờ, Phạm Trọng Nam không gấp nhưng ông nội hắn lại sốt ruột đến nối đích thân đến giục.
'Sức khỏe của con rất tốt, không cần làm kiểm tra.' Giang Tâm Đóa theo bản năng vội vàng cự tuyệt.
Lời nói và thái độ cường hãn có chút bức bách của ông khiến cô chợt nhớ lại lần trước ba muốn ép cô đến bệnh viện chứng minh sự trong sạch của mình...
Cách làm của ông bây giờ so với ba cô ngày đó có gì khác nhau đâu chứ?
'Tốt hay không không phải con nói là được.' Phạm Nhân Kính lạnh giọng nói, ngữ khí hoàn toàn không cho phép cự tuyệt.
Ông cho rằng Giang Tâm Đóa tính tình nhu mì, là loại phụ nữ không có chủ kiến, cũng cho rằng Phạm Trọng Nam cần người phụ nữ không biết phản bác như vậy, nhưng rõ ràng, ông đánh giá sai cô gái trước mặt rồi.
'Nếu như ông nội đến đây chỉ vì chuyện này, vậy con chỉ có thể khiến ông thất vọng thôi.' Sự cứng rắn và áp bức của Phạm Nhân Kính chỉ càng khiến cho cá tính quật cường của Giang Tâm Đóa trước giờ luôn ẩn giấu rất sâu lộ ra, 'Nếu như không có chuyện gì khác, con xin phép đi trước!'
Thấy Giang Tâm Đóa định xuống xe, Phạm Nhân Kính cũng không cản lại, ông chỉ lẳng lặng nhìn cô, ung dung nói, 'Hôm đó trong đám cưới, ta tin con cũng nhìn ra được quan hệ giữa ta với Trọng Nam không tốt.'
Quan hệ giữa hai ông cháu có tốt hay không thì liên quan gì đến việc cô có mang thai hay không?
Động tác nhỏm người của Giang Tâm Đóa chợt dừng lại, cô ngồi trở lại nhìn Phạm Nhân Kính, chờ câu nói tiếp theo của ông.
Dù sao cũng còn trẻ người non dạ lắm!!! Trong mắt Phạm Nhân Kính lóe lên một tia đắc ý, 'Đám cưới của hai đứa trước giờ ta chưa từng có ý kiến, ta tôn trọng sự lựa chọn của Trọng Nam...'
Nghe Phạm Nhân Kính nói vậy, đôi tay đang thả hai bên sườn của Giang Tâm Đóa chợt nắm chặt lại, nắm thật chặt mới có thể đè nén ý nghĩ muốn vạch trần sự giả dối của ông.
Ngày đám cưới, trong tòa lâu đài cổ đó, trong gian phòng nhỏ đó, chính tai cô nghe thấy những lời ông nói, hoài nghi về sự trong sạch của cô, thế mà hôm nay trước mặt cô ông lại làm ra vẻ nghiêm trang đàng hoàng như vậy, thật giả dối!
Có phải tất cả những người lăn lộn trong thương trường đều như vậy không? Trong ngoài bất nhất?
'Trọng Nam từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh ta nhưng nó lại không thân với ta. Chắc là nó chưa từng nói với con chuyện của ba mẹ nó chứ?'
Đừng nói là ba mẹ, ngay cả bạn bè và người thân trước giờ đều chưa từng nghe hắn nhắc đến, thậm chí khiến cô có cảm giác như hắn không muốn cho cô quen biết họ vậy. Nhưng hôm nay có người nhắc đến điều này ngay trước mặt, trong lòng Giang Tâm Đóa không khỏi có chút chua chát, khổ sở.
Người đàn ông chung chăn gối với cô, chồng của cô, đáng lý phải là người có quan hệ thân mật nhất, nhưng cô đối với hắn có thể nói là hoàn toàn không biết chút gì.
Sự trầm mặc của Giang Tâm Đóa đã chứng minh Phạm Trọng Nam trước giờ chưa từng nhắc với cô về những chuyện này, Phạm Nhân Kính đương nhiên hiểu rõ.
'Xem ra con hoàn toàn không biết gì về nó. Cho dù là sống ở nhà lớn họ Phạm, chắc là con cũng chưa từng đi vào Lục La Viên đúng không?'
Ông ta thế mà cũng biết Lục La Viên? Cũng đúng thôi, dù thế nào ông cũng là trưởng bối của nhà họ Phạm, nơi đó chẳng phải cũng là nhà của ông sao? Có gì mà ông không biết đâu chứ?
Mà cô, sống ở đó đã mấy tháng rồi nhưng đúng là chưa từng đi đến đó. Nhưng vậy thì thế nào chứ? Nơi đó có ẩn giấu bí mật gì không thể cho người ta biết sao?
Cô trước giờ không phải một cô gái tò mò, nhưng hôm nay nghe Phạm Nhân Kính nói như vậy, ngược lại lại dấy lên lòng hiếu kỳ nơi cô. Nhưng cô chỉ là có chút tò mò mà thôi, nếu như Phạm Trọng Nam không muốn cho cô biết, nếu cô cứ nhất quyết đi tìm hiểu, nói không chừng chỉ khiến bản thân khó xử mà thôi.
'Thực ra ta cũng chưa từng đi vào đó.' Phạm Nhân Kính cười một cách tự giễu.
Giang Tâm Đóa lần nữa kinh ngạc khi nghe câu này của Phạm Nhân Kính nhưng cô cũng không tìm hiểu quá nhiều, 'Rốt cuộc ông định nói gì với con?'
'Nếu như con đã hỏi thẳng, vậy ta cũng không cần phải quanh co. Cuộc hôn nhân giữa con với Trọng Nam, nói trắng ra là một cuộc giao dịch mà ai nấy đều được cái mình muốn, tin rằng chuyện này Trọng Nam cũng không giấu con. Nhưng người muốn con không phải là nó mà là ta! Trọng Nam cứng cáp rồi, có thể nói như vầy, giờ nó đã không còn nằm trong phạm vi ta có thể khống chế nữa rồi. Nhưng nó lại là huyết mạch duy nhất của Phạm Nhân Kính ta, chuyện ta ghét nhất trong đời mình chính là không thể nắm chắc! Nếu như nó đã muốn bay ra khỏi lòng bàn tay ta, vậy ta chỉ có thể tìm một người thừa kế khác. Cả tập đoàn Phạm thị khổng lồ của ta không thể nào trao vào tay một người không nghe lời.'
Giang Tâm Đóa kinh ngạc trừng mắt nhìn Phạm Nhân Kính, nội tâm phức tạp lộ rõ trong mắt không cách gì che dấu được.
Ông ta rốt cuộc là người như thế nào vậy? Có người ông nào lại nói về cháu của mình như thế đâu? Chẳng trách tính khí của Phạm Trọng Nam lại khác thường như vậy.
'Ta muốn làm một giao dịch với con.' Nói nhiều như vậy, giờ mới là lúc Phạm Nhân Kính lộ ra mục đích chính của mình.
'Con không hiểu ý của ông.' Giang Tâm Đóa mở to đôi mắt trong trẻo nhìn ông lão trước mặt chằm chằm.
'Nhanh chóng mang thai con của Trọng Nam, cho ta một đứa cháu cố. Chỉ cần sau khi con mang thai xác định chắc chắn là cháu trai, ta sẽ gửi một khoản tiền lớn gấp đôi số tiền mà Trọng Nam đã cho nhà họ Giang vào tài khoản riêng của con. Điều kiện là con phải nghe theo sự sắp đặt của ta rời khỏi Trọng Nam, cho đến khi sinh đứa bé ra mới thôi.'
Thì ra chẳng qua cũng chỉ là một người muốn lợi dụng cô như một công cụ sinh sản mà thôi! Nhưng cách làm này của ông so với Phạm Trọng Nam lúc đầu không biết ác liệt và ti tiện hơn bao nhiêu lần.
Phạm Trọng Nam từ đầu chí cuối cũng chưa từng nói xấu một lời về ông nhưng thân là trưởng bối ông lại ở trước mặt cô nói rõ muốn bỏ tiền để đổi lấy một người thừa kế ruột để thay thế đứa cháu nội không nghe lời của mình.
Rốt cuộc ông đặt Phạm Trọng Nam ở đâu? Xem Phạm Trọng Nam là gì đây?
Sống bên người thân không có chút tình thân nào...bao nhiêu năm qua chẳng lẽ hắn phải sống như vậy sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...