'Anh...' Giang Tâm Đóa thấy sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi thì im bặt, không nói thêm gì nữa.
Thấy ánh mắt có chút sợ hãi của cô, Phạm Trọng Nam thở dài một tiếng, cúi thấp đầu nói nhỏ bên tai cô, 'Nhớ kỹ lời tôi nói, sau này nếu không có chuyện gì đừng nên liên hệ nhiều với người nhà họ Giang.'
'Em biết rồi... nhưng mà...'
'Không có nhưng mà. Đừng cứ nói những chuyện vô bổ kia nữa.' Phạm Trọng Nam nhỏm dậy, ấn công tắc đèn, cả gian phòng nhất thời chìm trong bóng tối.
Hắn quay trở lại giường, lần nữa giam cầm cô dưới thân, 'Em thích tôi làm như thế nào?'
Nghe hắn hỏi vậy Giang Tâm Đóa liền biết hắn lại nhắc đến những vấn đề mà trưa nay cô với Dung Dung thảo luận nơi ban công.
Sao hắn còn nhớ hoài vậy?
Trong bóng tối, Giang Tâm Đóa xoay đầu, vùi mặt vào gối.
Cô không muốn trả lời những vấn đề này nữa mà!
'Đóa Đóa...' Hắn xoay mặt cô lại, nhẹ giọng thì thào tên cô, '...nói tôi nghe, em thích tôi làm như thế nào?'
Đây là lần đầu tiên hắn gọi cô bằng gọng dịu dàng như vậy khiến cả người Giang Tâm Đóa nhẹ run lên, 'Em...em không biết...'
Trước mặt hắn, đối với chuyện nam nữ, lúc chưa kết hôn cô ngờ nghệch như một tờ giấy trắng.
'Đóa Đóa, đừng sợ.' Hắn ôm siết lấy thân thể nhỏ nhắn đang khẽ run kia, những nụ hôn nhỏ vụn không ngừng rơi trên mắt, trên mũi, trên má, và cả môi cô.
'Anh... anh nhẹ chút...'
'Tôi sẽ cố...'
Cuối cùng, môi hắn dừng hẳn nơi môi cô, đêm, vẫn còn rất dài, rất dài...
Trong một đêm dài bất tận như vậy, có chút bịn rịn quyến luyên không nỡ rời, lại có chút...
***
'Mẹ, con như vậy về sau làm sao làm người?' Giang Tịnh Văn lại một lần dùng sức ném chai sữa tắm vào tấm gương trong phòng, dưới lực ném nặng nề, tấm gương nứt thành vô số những đường nứt nhỏ, khiến gương mặt còn đang bị băng kín chỉ chừa lại mắt, mũi và miệng của cô ta càng trở nên vặn vẹo khó coi.
Giang Tịnh Văn nhịn không được lại ném thêm mấy lần, cả tấm gương rốt cuộc vỡ thành từng mảnh nhỏ rớt xuống khỏi tường.
Tạ Lệ Á nghe tiếng động vội chạy vào, lúc đẩy cửa nhìn thấy mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy đất lại nhìn bàn tay không bị thương của con gái cầm chai sữa tắm cũng đã bị nứt, thoáng kinh hãi sau đó lo lắng chạy tới, 'Tịnh Văn, con đang làm gì vậy?'
'Mẹ, hủy rồi, mặt của con bị hủy rồi...' Giang Tịnh Văn không kìm được bổ nhào vào lòng mẹ, khóc một cách đau khổ.
'Tịnh Văn, con bình tĩnh lại đi.' Tạ Lệ Á vỗ nhẹ vai con gái, đau lòng an ủi, 'Bác sĩ nói miệng vết thương của con còn chưa khép lại, không thể kích động quá mức, sẽ ảnh hưởng đến quá trình chữa bệnh.'
Vết thương ở hai bên má của con gái bà đều rất sâu, người ra tay rõ ràng là không muốn cho vết thương hồi phục dễ dàng như vậy, cho dù là làm phẫu thuật thẩm mỹ cũng chưa chắc có thể khôi phục lại vẻ đẹp ban đầu.
Giang Tâm Đóa, sao cô lại có thể ác như vậy chứ?
'Mẹ bảo con bình tĩnh làm sao được? Mặt của con bị hủy rồi, sau này làm sao gặp người?' Giang Tịnh Văn không cách nào tưởng tượng sau này cô làm sao xuất hiện trong xã hội thượng lưu được chứ? Bao nhiêu người sẽ dè bỉu cô, muốn nhìn cô mất mặt!
'Tịnh Văn, con đừng lo, nghe mẹ nói nè.' Tạ Lệ Á đương nhiên sẽ không cam lòng nhìn cuộc đời con gái mình cứ thế bị hủy đi, nhất là khi Giang Hán Sinh đã hoàn toàn không để hai mẹ con bà vào mắt thì bà càng không cam lòng, 'Mẹ đã liên hệ với bác sĩ thẩm mỹ nổi tiếng nhất nước Mỹ, qua mấy ngày nữa chúng ta sẽ xuất ngoại, ông ta nhất định có cách chữa cho con trở lại như lúc ban đầu.'
'Mẹ, có thật là con có thể khôi phục lại như lúc ban đầu không?' Nghe mẹ mình nói vậy, tâm tình gần như cuồng loạn của Giang Tịnh Văn rốt cuộc bình tĩnh trở lại.
'Đương nhiên là được. Thậm chí có thể càng đẹp hơn nữa.' Bà Giang đảm bảo.
'Mẹ, vậy ngày mai chúng ta xuất viện, được không?' Giang Tịnh Văn có chút nôn nóng.
'Yên tâm, mẹ nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa cho con. Có mẹ ở đây, con sẽ không bị ủy khuất đâu.' Tạ Lệ Á ôm con dìu ra khỏi phòng tắm.
Ngày hôm sau Tạ Lệ Á đích thân đến Giang thị tìm Giang Hán Sinh, đề xuất ý kiến muốn đưa con gái ra nước ngoài làm phẫu thuật thẩm mỹ.
Giang Hán Sinh không có ý kiến, nhưng đối với yêu cầu đưa chi phiếu năm triệu của Tạ Lệ Á thì cự tuyệt thẳng thừng.
'Công ty vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, không rút ra được nhiều tiền như vậy để đưa cho bà đâu.' Cho dù phải phẫu thuật thẩm mỹ toàn thân thì cũng đâu cần phải tốn nhiều tiền như vậy. Giang Hán Sinh rút từ trong ngăn kéo ra một tấm thẻ, 'Trong này có một triệu, các người tự mà liệu lấy.'
Đây đã là số tiền nhiều nhất mà ông có thể cho họ.
Vì có thể giữ vững vị trí nhà cung cấp nguyên vật liệu của công trình xây dựng thị trấn, hiện giờ tất cả vốn liếng của ông đều dồn vào công ty vật liệu xây dựng, hy vọng nhân cơ hội này có thể kiếm được một khoản tiền lớn để ổn định lại tình huống của Giang thị kiến thiết.
Cho nên hai mẹ con họ muốn lấy năm triệu từ tay ông là chuyện không thể nào.
Sở dĩ Giang Hán Sinh chịu chi một triệu kia ra đương nhiên không phải là vì thương con gái mà vì hy vọng đứa con gái này sau khi chữa lành gương mặt lại vẫn còn có giá trị lợi dụng.
'Giang Hán Sinh, ông...' Tạ Lệ Á sớm đã hiểu rõ tính cách của chồng mình, cũng không muốn gây gổ với ông, đưa tay giật lấy tấm thẻ rồi xoay người rời đi.
Tranh cãi với ông nữa, nói không chừng một triệu kia cũng bị ông lấy lại.
Tạ Lệ Á nắm tay tắm cửa đang định mở ra thì Giang Hán Sinh gọi bà lại.
'Hai mẹ con bà ra nước ngoài tốt nhất là thành thực một chút, đừng chọc đến Đóa Đóa nữa.'
Lời nói của Giang Hán Sinh lần này mang đậm ý cảnh cáo, Tạ Lệ Á hiểu.
'Yên tâm, chúng tôi biết mình chọc không nổi.' Bà nói rồi rồi giẫm mạnh lên đôi giày cao gót rời đi.
Vừa tiến vào thang máy, bà lục trong túi xách ra điện thoại nhưng gọi thật lâu vẫn không có ai nghe. Ngay lúc bà tức giận gọi đến lần thứ ba thì mới nghe đầu bên kia truyền đến một giọng khàn khàn, 'Alo...'
'Mặt của Tịnh Văn bị thương rồi, ông chuyển một triệu vào tài khoản của tôi đi, tôi dẫn nó sang Mỹ làm phẫu thuật thẩm mỹ.' Tạ Lệ Á đi thẳng vào vấn đề.
Đầu bên kia người đàn ông đang buồn ngủ nghe câu này của Tạ Lệ Á nhất thời tỉnh táo lại không ít, 'Bà có lầm không vậy? Gần đây tôi cũng kẹt lắm, không có nhiều tiền như vậy đưa cho bà đâu. Nó họ Giang, bà cứ kêu Giang Hán Sinh đưa tiền là được.'
'Nếu như chiều mai tôi không nhận được tiền, ông biết tôi sẽ làm gì rồi đó.' Tạ Lệ Á ném lại một câu uy hiếp xong rồi trực tiếp ngắt điện thoại.
Hừ, bà nào có phải là người dễ bị bức hiếp đâu chứ!
***
Một tuần trôi qua, một tuần mới đầy bận rộn lại đến.
Sau khi tan học, Dương Dung Dung vội vàng rời đi để kịp giờ làm thêm công việc ngoài giờ duy nhất cô còn theo đuổi, Giang Tâm Đóa thì không vội về nhà mà đi đến thư viện trung tâm mượn mấy quyển sách liên quan đến dịch thuật tiếng Đức, chuẩn bị giúp một nhà xuất bản đã liên hệ với cô từ lâu phiên dịch một quyển tiểu thuyết tiếng Đức.
Đây là quyển tiểu thuyết đầu tiên cô dịch từ tiếng Đức sang tiếng Trung.
Trước đây cô chỉ nhận dịch những bản tiếng Anh nhưng biên tập chính của nhà xuất bản rất thích thái độ nghiêm túc và có trách nhiệm của cô khi nhận công việc, cộng thêm cô có cách dùng từ sinh động và xác đáng cho nên sau khi biết cô cũng có giấy chứng nhận phiên dịch tiếng Đức thì lập tức tìm cô.
Trước đây bởi vì phải kết hôn, cô đã từ chối biên tập một lần rồi.
Lần này sau khi biên tập biết cô về nước tiếp tục việc học thì lại liên lạc với cô, nói trước đây có nhờ một người khác phiên dịch nhưng bà rất không hài lòng với bản dịch của ba chương đầu tiên gửi đến, về sau này vẫn tiếp tục tìm nhưng không tìm được người thích hợp nên việc dịch quyển tiểu thuyết này tạm gác lại.
Giờ bà vẫn kiên trì muốn cô nhận công việc này.
Nếu như là trước đây Giang Tâm Đóa cũng không chắc là mình có nhận hay không nhưng sáng sớm hôm nay, Phạm Trọng Nam bởi vì đã rời tổng công ty quá lâu nên phải trở về Luân Đôn, sau đó có lẽ còn phải đi một vòng quanh các nước châu Âu giám sát tình hình kinh doanh cho nên có lẽ trong một khoảng thời gian dài anh ta sẽ không ở Singapore.
Anh ta không ở đây vậy thời gian của cô tương đối dễ sắp xếp, hơn nữa buổi tối cũng rảnh rỗi hơn cho nên cô mới đồng ý nhận việc phiên dịch này.
Lúc Giang Tâm Đóa từ thư viện bước ra thì đã là hoàng hôn.
Mặt trời chưa tắt hẳn, trong vườn trường từng nhóm sinh viên tụm năm tụm ba sóng bước bên nhau, vừa đi vừa cười nói hoặc cùng ngồi trên cỏ nói chuyện phiếm, khung cảnh thật yên bình.
Giang Tâm Đóa nhấc chiếc túi xách khá nặng của mình lên vai, vừa định bước xuống bậc thang cuối cùng thì một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt cô.
'Đinh quản gia?' Giang Tâm Đóa có chút kinh ngạc khi thấy người quản gia mẫn cán của nhà họ Phạm hôm nay lại đến trường tìm mình.
Chắc là không phải cố tình đến đón cô tan học đấy chứ?
'Thiếu phu nhân, lão thái gia vừa trở về nước, muốn gặp cô một chút.' Thái độ của Đinh quản gia vẫn cung kính lễ độ như thường ngày, 'Xin mời lên xe bên này.'
Lão thái gia? Vậy chẳng phải là ông nội của Phạm Trọng Nam, Phạm Nhân Kính hay sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...