'Cũng sắp rồi!' Dương Dung Dung trả lời có chút qua loa, vẫn đề vẫn tiếp tục xoay quanh hai vợ chồng Phạm tiên sinh, 'Nói mau, vóc dáng của Phạm Trọng Nam chắc là không tệ, lúc được anh ta ôm có phải đặc biệt có cảm giác?'
Câu hỏi về hôn nhau cô còn chưa trả lời thì đã chuyển ngay sang một vấn đề ghê gớm hơn nữa.
Giang Tâm Đóa thực sự hết lời để nói rồi, người mới hỏi những câu hỏi này thực sự là bạn tốt của cô sao? Từ bao giờ mà Dung Dung bắt đầu quan tâm những vấn đề này rồi? Lần trước lúc về nước, những câu hỏi của cô đâu có đến nỗi lộ liễu như vậy chứ?
Mấy ngày nay rốt cuộc bạn tốt đã đi đâu chứ? Vừa xuất hiện đã như biến thành một người khác vậy.
'Đóa Đóa, bạn có biết không, mấy bạn khác trong ký túc xá thường lén lút thảo luận chuyện đó...' Dương Dung Dung ngừng lại một lúc, không nói tiếp mà cứ nhìn chằm chằm gương mặt xinh xắn của Giang Tâm Đóa không rời.
'Chuyện gì?' Giang Tâm Đóa tò mò hỏi.
'Chuyện... size của đàn ông đó...' Dương Dung Dung cắn môi, '...rốt cuộc là lớn đến đâu?'
Trời ạ, bọn họ còn phải tiếp tục nói về chuyện này nữa sao? Gương mặt xinh xắn của Giang Tâm Đóa thoáng chốc đỏ ửng, vừa thẹn vừa giận, 'Dương Dung Dung, bạn trúng tà rồi sao? Hôm nay vừa đến liền hỏi mình những vấn đề nhàm chán này, mình mặc kệ bạn.'
Bọn họ là bạn bè biết nhau nhiều năm, thân nhau còn hơn chị em, hai người chưa từng có chuyện gì không thể nói với nhau, nhưng về chuyện nam nữ, trước giờ chưa từng thảo luận chi tiết đến mức này.
Thấy Giang Tâm Đóa có vẻ giận thật sự, Dương Dung Dung xụ mặt, 'Đóa Đóa, bạn không thể nói cho mình biết sao?'
'Nếu như bạn đổi một chủ đề khác, đương nhiên là được.' Cứ hỏi mãi những vấn đề như lúc nãy, cô thật sự không lớn mật đến mức trả lời bạn tốt được.
'Nếu như, mình dùng một bí mật của mình để trao đổi, bạn có chịu trả lời không?' Dương Dung Dung mở to đôi mắt hạnh, nghiêm túc nói.
'Bạn còn có bí mật gì mà mình chưa biết chứ?' Giang Tâm Đóa mỉm cười.
Dương Dung Dung hắng giọng, suy nghĩ một hồi rồi nói, 'Đóa Đóa, mình sẽ nói cho bạn nghe một chuyện, bạn biết rồi tuyệt đối đừng quá kinh ngạc. Nếu như bạn vì chuyện đó mà muốn mắng mình, mình cũng không trách bạn đâu. Bạn là bạn thân nhất của mình, mình cũng không muốn giấu...'
Khó được một lần bạn tốt nói chuyện nghiêm túc như vậy, Giang Tâm Đóa yên lặng nhìn bạn, 'Nói đi. Mặc kệ chuyện gì xảy ra mình cũng không mắng bạn, cũng sẽ đứng về phía bạn, ủng hộ bạn đến cùng.'
'Vậy mình nói nha...' Dương Dung Dung cắn môi, 'Mình qua đêm với một người đàn ông. Tình một đêm!'
'Cái gì?' Giang Tâm Đóa vì câu nói của bạn mà run cả tay, đánh đổ cả tách trà, nước trà chảy lênh láng trên mặt bàn.
Cô biết rằng với cá tính của bạn tốt, tuy rằng những chuyện phạm tội như giết người cướp của cô không dám làm, cũng không có khả năng làm nhưng những chuyện khác bạn cô chắc là không ngần ngại thử. Nhưng bí mật này của Dung Dung đối với Giang Tâm Đóa mà nói còn đáng sợ hơn cả giết người cướp của.
Bạn cô thế mà dám cùng một người đàn ông khác chơi trò tình một đêm?
'Không phải bảo bạn đừng có ngạc nhiên như thế rồi sao?' Dương Dung Dung rút vội mấy tờ khăn giấy lau vết nước trên bàn.
Cô biết Đóa Đóa nghe chuyện này nhất định sẽ sợ hết hồn thế nên trước khi nói cô cũng đã báo trước rồi, không ngờ vẫn vậy...
'Thế nên mấy hôm nay bạn mới trốn biệt tăm sao?' Hai tay Giang Tâm Đóa ôm lấy ngực, cố gắng áp chế sự kinh ngạc và khó tin trong lòng, 'Người đàn ông kia là ai?'
Thời buổi này, tình một đêm đã không còn là chuyện gì mới mẻ nhưng khi nó xry ra trên người bạn tốt, nhất thời cô vẫn không có cách nào tiếp nhận.
Bởi vì cô quá hiểu Dung Dung, cô biết bạn mình không phải là một cô gái tùy tiện.
'Ai mà biết anh ta là ai chứ.' Dương Dung Dung nói một cách dứt khoát.
'Nhưng đêm đó không phải Lý Triết đưa bạn về sao?' Tối hôm đó sau khi ăn cơm xong, cô đã uống say đến chân nam đá chân chiêu, không có khả năng đi đến nơi nào khác, 'Bạn với anh ta...'
Giang Tâm Đóa có chút không thể tin được nhưng dường như cũng chỉ có thể có khả năng này. Nhưng ngày hôm sau Dung Dung không đến trường, cô có gọi điện thoại cho Lý Triết hỏi xem anh ta có đưa Dung Dung về hay không, nghe giọng nói của anh ta không có điểm nào là không thỏa đáng cả.
'Bạn đừng có lôi mình với người đàn ông nhỏ mọn kia vào với nhau có được không?' Dương Dung Dung trở mặt ngay, 'Hôm đó anh ta chỉ đưa mình đến cổng trường liền đi ngay. Mình theo một người đàn ông xa lạ đến khách sạn...'
'Dung Dung, sao bạn lại có thể hồ đồ như vậy chứ?' Nghe bạn tốt nói cùng một người đàn ông xa lạ đến khách sạn thuê phòng, trong lòng Giang Tâm Đóa vừa buồn vừa áy náy, nếu hôm đó cô đích thân đưa bạn về trường học thì sẽ không xảy ra chuyện này rồi...'
'Được rồi mà, mình nói ra không phải để khiến bạn áy náy đâu.' Dương Dung Dung xua tay, một vẻ không quan tâm, dù sao phụ nữ ai mà chẳng trải qua chuyện ấy một lần, cô chỉ tiếc là, hôm đó cô say đến mờ mịt, lần đầu tiên đau, lần thứ hai vẫn đau, nhưng có thêm một cảm giác không thể tả bằng lời... Sáng hôm sau thức giấc, dưới sự cố tình khiêu khích của cô, người đàn ông kia thế nhưng thật sự đủ tinh lực giằng co thêm một lần nữa...
Khiến cô mệt đến căn bản là không cảm nhận được cảm giác hoan ái gì cả cho nên mới phải hỏi người đã có chồng như Đóa Đóa! Kinh nghiệm của bạn chắc chắn là nhiều hơn cô mới đúng.
'Vậy bạn làm thế nào?' Bàn tay Giang Tâm Đóa nắm chặt lại, nhỏ giọng nói.
'Xảy ra thì đã xảy ra rồi, không thế nào cả.' Đối mặt với chuyện này Dương Dung Dung thật sự rất phóng khoáng, 'Mình đã nói bí mật của mình cho bạn rồi, vậy giờ bạn có thể trả lời câu hỏi vừa nãy của mình chưa?'
'Rốt cuộc bạn muốn biết cái gì?' Bởi vì đối với bạn tốt có thêm một phần áy náy, cuối cùng Giang Tâm Đóa không né tránh nữa nhưng cô cũng không thể hứa chắc mình có thể nói nhiều bao nhiêu.
Dù sao, da mặt vẫn rất mỏng mà.
Dương Dung Dung nghiêm túc hỏi, 'Lúc hai người làm chuyện đó, có phải có cảm giác sung sướng lắm không?'
Còn “sung sướng”?! Giang Tâm Đóa mặt đỏ ửng không nói.
'Xem bộ dạng của bạn thì chắc là có rồi.' Dương Dung Dung tự kết luận, 'Vậy thông thường hai người làm tư thế nào?'
Giang Tâm Đóa thật sự muốn đâm đầu vào tường!
Những vấn đề của Dung Dung quả thực quá kinh người.
Thế là hai cô gái bắt đầu cuộc thảo luận đầu tiên thâm nhập vào vấn đề nam nữ đầy nhạy cảm này.
'Thảo luận xong chưa?'
Chính đang lúc nói chuyện hăng say, một giọng nam bất chợt vang lên sau lưng khiến hai cô đồng thời giật nảy mình.
Lúc Giang Tâm Đóa nhìn thấy bóng người cao ngất không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở ban công thì mặt đỏ như tôm luộc vội vàng cúi thấp đầu còn Dương Dung Dung thì ngượng ngùng cười, 'Hi, Phạm Trọng Nam...'
Mặt Phạm Trọng Nam vẫn một vẻ lạnh lùng không để ý đến Dương Dung Dung, ánh mắt sít sao khóa chặt nơi cô gái đang cúi gằm đầu không nói kia.
Có can đảm cùng bạn tốt thảo luận những vấn đề nhạy cảm này ở đây mà lại không có can đảm nhìn hắn sao?
Hừm, xem vừa nãy hắn nghe được những gì?
... 'Lúc dùng sức, cảm giác như bạn muốn bay lên trời vậy, phải không?'
'Bạn suy nghĩ nhiều quá rồi!'
'Lúc hôn nhau, rất dễ chịu, phải không?'
'Không có chút nào...'
'Lúc mạnh một chút, có cảm thấy rất hưng phấn không?'
'Là rất đau...'
...
Dương Dung Dung cô gái này, hắn phải suy nghĩ xem liệu có nên tiếp tục cho cô ta vào nhà nữa không.
Thấy vẻ mặt không vui của Phạm Trọng Nam, Dương Dung Dung cũng không muốn chọc giận hắn cho nên đứng dậy, 'Đóa Đóa, mình về trước đây. Thứ hai tuần sau vào trường chúng ta nói chuyện tiếp.'
'Mình tiễn bạn.' Giang Tâm Đóa đứng lên nói, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không dám nhìn thẳng hắn. Cô không dám ở một mình cùng hắn, ngoại trừ cuộc chiến tranh lạnh khiến cô thấy có chút không tự nhiên ra, quan trọng nhất là vừa nãy những vấn đề mà cô và Dung Dung thảo luận quả thực quá “open“. Khi mà chưa xách định được hắn đã nghe được bao nhiêu, cô thật sự không có can đảm đối mặt với hắn.
'Haizz, không cần đâu, mình cũng đâu phải không biết đường. Hai người từ từ nói chuyện đi. Mình không làm phiền nữa.' Dương Dung Dung nháy mắt với cô một cách tinh nghịch rồi xoay người rời đi.
Tiêu rồi! Dung Dung này thực sự là... sao lại bỏ cô một mình với Phạm Trọng Nam chứ? Đầu Giang Tâm Đóa cúi thấp đến không thể thấp hơn, mãi đến khi mũi của đôi giày tây màu đen xuất hiện trong tầm mắt cô thì cô mới lấy hết can đảm ngẩng đầu lên.
Phạm Trọng Nam lúc này đã đứng trước mặt cô, đôi mắt đen thẳm mang đầy tính xâm lược như một con báo đang nhìn con mồi.
Nhìn vẻ ngượng ngùng lẫn vô tội của cô, cổ họng Phạm Trọng Nam khô rang, hắn vươn ta, nới lỏng cà vạt ra.
Thấy hắn nới lỏng cà vạt, Giang Tâm Đóa càng thêm khẩn trương, chỉ sợ tiếp theo hắn sẽ cởi luôn y phục. Tuy rằng nơi đây là ban công, tuy rằng lúc này là thanh thiên bạch nhật nhưng vì an toàn, cô vẫn muốn trốn nhanh một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...