Nhà hàng Equinox Complex nằm trên tầng 70 của khách sạn Stanford chuyên cung cấp các món ăn Pháp thượng hạng. Khách đến đây vừa có thể thưởng thức các món ăn ngon vừa thưởng thức cảnh đẹp tuyệt vời khiến người ta không dám thở mạnh của eo biển Marina.
Trước đây khi cô còn là đại tiểu thư của nhà họ Dương, loại nhà hàng cao cấp này muốn đi lúc nào thì đi lúc đó, nhưng từ khi dọn ra ngoài sống tự lập, đã rất lâu cô chưa từng đến.
Nếu như đã có người mời khách thì sao lại không đi chứ?
Dù sao quan hệ giữa anh chàng đẹp trai này với nhà họ Phạm xem ra cũng không phải đơn giản, mặc kệ là quan hệ gì, nếu bóc lột được thì cứ bóc lột trước đã.
'Dung Dung, không được đâu.' Giang Tâm Đóa thấy vẻ mặt của bạn tốt dường như không phải nói đùa nên kinh hoảng kéo tay bạn lại.
'Có gì mà không được chứ?' Dương Dung Dung khoác vai Giang Tâm Đóa không cho cô trốn, cười híp mắt nhìn Lạc Tư, 'Sao hở? Không có đủ tiền sao?'
'Không vấn đề gì.' Trên mặt Lạc Tư lộ ra nụ cười sáng láng, 'Các cô nói đi đâu thì cứ đi đó đi.'
'Tôi rất thích tính sảng khoái này của anh.' Nếu như không phải đang bận giữ Giang Tâm Đóa không cho cô trốn, Dương Dung Dung nhất định sẽ đến vỗ vai Lạc Tư, nhận hắn là anh em rồi. 'Nhưng đi đến đó ăn cơm phải đặt chỗ trước nha. Đại thiếu gia, số điện thoại cho anh, tự gọi đi...'
Dương Dung Dung nói rồi đọc một dãy số cho hắn. Nếu như vào lúc này hắn có thể đặt được chỗ, vậy có thể chứng minh thân phận của hắn không tầm thường.
'Tôi lập tức đặt chỗ. Các cô ở đây đợi tôi, tôi đi lấy xe.' Lạc Tư gật đầu sau đó xoay người rời đi lấy xe.
'Dung Dung, bạn làm gì vậy? Nếu đi bạn tự mình đi đi, mình về nhà trước.' Giang Tâm Đóa dùng sức rũ tay bạn tốt ra, có chút giận dỗi xoay người rời đi.
Lần trước Phạm Trọng Nam đã nhắc cô là hắn không muốn cô tiếp xúc quá nhiều với Lạc Tư. Nếu như hắn biết họ còn cùng nhau đi ăn cơm, nhất định sẽ rất tức giận.
Hai người thật không dễ dàng gì mới sống bên nhau một cách bình lặng như vậy, cô thật sự không muốn chọc giận hắn.
'Đóa Đóa, chỉ đi ăn một bữa cơm thôi mà, làm gì tức giận vậy?' Dương Dung Dung thật không ngờ người bạn tốt tính tình luôn nhu mì của mình lại tức giận đến xoay người rời đi, xem ra là giận thật rồi!
Nhìn theo bóng lưng mảnh mai của Giang Tâm Đóa lại nhìn về phía Lạc Tư rời đi, Dương Dung Dung cuối cùng vẫn quyết định đuổi theo dỗ dành bạn tốt trước đã. Còn về bữa ăn Pháp thịnh soạn của anh chàng đẹp trai kia...haizz, dẹp qua một bên tính sau!
Hai người lôi lôi kéo kéo nhau đang định đi ra khỏi cổng trường thì một chiếc limo sang trọng đã chạy đến, dừng lại bên cạnh hai người, logo thiên thần đang tung cánh của Rolls-Royce lóe sáng dưới ánh nắng chiều.
Lúc Giang Tâm Đóa vừa nhìn thấy chiếc xe cả người lập tức ngớ ra, cửa kiếng của khoang sau lúc này đã chậm rãi hạ xuống lộ ra gương mặt với ngũ quan như điêu khắc của Phạm Trọng Nam.
Lúc Phạm Trọng Nam nhìn thấy Dương Dung Dung thân mật khoác tay Giang Tâm Đóa, đôi mày râm không khỏi chau lại. Hừm, hai cô gái này sao cứ thích thân mật kiểu này ở nơi công cộng thế nhỉ?
Giang Tâm Đóa rũ tay Dương Dung Dung ra tiến lên mấy bước, đến gần cửa xe đang hạ xuống, nhìn gương mặt hơi cau lại, có vẻ không vui mấy kia, dè dặt hỏi, 'Anh đến đây có việc sao?'
Đương nhiên Giang Tâm Đóa không thể tưởng tượng nổi hắn cố tình đến đây đón cô đi ăn cơm!
Buổi trưa hôm đó cô đến tìm hắn cùng đi ăn trưa nhưng hắn không có thời gian ra ngoài cùng cô nên Phạm Trọng Nam quyết định hôm nay kết thúc công việc sớm một chút, đến thẳng trường đón cô đi ăn tối.
'Lên xe trước đã.' Phạm Trọng Nam nói ngắn gọn.
Mà lúc này tài xế cũng đã mở sẵn cửa phía bên kia cho cô, 'Phu nhân, mời lên xe.'
Giang Tâm Đóa quay đầu định chào tạm biệt Dương Dung Dung thì thấy cô đã đi đến sau lưng minh, tay chủ động khoác lên vai cô cười híp mắt chào hỏi người đàn ông trong xe, 'Hello Phạm Trọng Nam, đã lâu không gặp!'
Phạm Trọng Nam lạnh lùng nhìn bàn tay đang đáp lên bờ vai mảnh khảnh của Giang Tâm Đóa, chỉ hận không thể chặt nó xuống, thật là... càng nhìn càng chướng mắt...
'Mình về trước đây, bye.' Không có thời gian tìm hiểu xem bạn tốt vì sao lại nhiệt tình như vậy, Giang Tâm Đóa lần nữa rũ tay cô ra đi về phía cửa xe đang mở kia.
'Phạm Trọng Nam, hai người định đi đâu vậy?' Dương Dung Dung không hề sợ vẻ mặt lạnh lùng của Phạm Trọng Nam, vẫn cười híp mắt hỏi.
Nói giỡn sao, thật không dễ dàng mới gặp được Phạm đại Boss một lần, không nhân cơ hội này thỉnh giáo mấy chiêu sao được chứ?
'Ăn cơm.' Phạm Trọng Nam lạnh lùng thốt hai chữ rồi ấn nút đóng cửa kiếng xe, không muốn nói nhiều với cô gái kia làm gì.
Thấy cửa xe chậm rãi đóng lại còn bên kia Giang Tâm Đóa cũng đã ngồi vào xe, Dương Dung Dung lập tức quyết định, tuyệt đối không để cho hai người đi dễ dàng như vậy được!
Vội vàng xoay người phóng như bay đến chỗ ghế phụ lái rồi nhanh nhẹn mở cửa, chui vào xe trước ánh mắt kinh ngạc của tài xế sau đó quay đầu nhìn hai người ngồi ở khoang sau cũng đang kinh ngạc không kém kia, vẫy tay, 'Hihi, thật ngại quá, hai người nếu đi ăn cơm thì tiện cho tôi theo với. Đóa Đóa, được không? Mình bảo đảm sẽ không quấy rầy hai người âu yếm đâu!'
'Dương Dung Dung, sao bạn lại có thể quá đáng như vậy chứ?' Nếu như không phải đang ở trước mặt Phạm Trọng Nam, Giang Tâm Đóa nhất định sẽ lấy túi xách ném bạn tốt lần nữa.
Muốn lên xe thì cứ lên đi, còn nói cái gì “không quấy rầy hai người âu yếm chứ”? Nói cứ như hai người họ thật sự sẽ ở trên xe làm chuyện gì không thích hợp vậy! Trời ạ, bạn cô không xấu hổ nhưng da mặt cô thì không dày như vậy!
'Mình nào có quá đáng gì đâu...Vừa nãy anh chàng đẹp trai kia mời chúng ta đi ăn món Pháp thì bạn trốn mất, giờ bạn phải đền lại cho mình chứ. Thêm một người cùng ăn cơm thì có sao đâu?'
Giang Tâm Đóa vừa nghe bạn nhắc đến Lạc Tư thì khẩn trương quay lại nhìn Phạm Trọng Nam một cái. Quả nhiên, sắc mặt của anh ta đã tối hơn mấy phần, 'Dương Dung Dung, bạn đủ rồi nha!'
'Không muốn bị ném xuống xe thì im miệng!' Phạm Trọng Nam lạnh lùng quát đồng thời tay cũng đã ấn nút đóng vách ngăn bằng kiếng giữa khoang trước và khoang sau, ngăn tiếng ồn đến chết người kia lại.
Xe im lặng trở lại, ở khoang trước, Dương Dung Dung đã làm quen với tài xế và thoải mái nói chuyện phiếm với ông nhưng ở khoang sau...
'Em hẹn người khác đi ăn cơm rồi sao? Ai?' Giọng Phạm Trọng Nam thật lạnh, hắn thật muốn nghe thử xem, là tên nào cả gan dám theo đuổi vợ mình!
Giang Tâm Đóa cắn môi lén liếc nhìn gương mặt ngưng trọng kia lần nữa, cô biết chắc hắn đã nghe được câu nói vừa nãy của Dương Dung Dung. Chần chừ hồi lâu rốt cuộc cô cũng lên tiếng, 'Em không có hẹn đi ăn cơm. Chuyện đó... em nói, anh không được giận đấy!'
Nói không có hẹn, rồi lại nói hắn không được giận??!!
Phạm Trọng Nam nheo mắt một cách đầy nguy hiểm, 'Nói!'
'Là Lạc Tư!' Giang Tâm Đóa nói rồi vội giải thích thêm, 'Bọn em chỉ tình cờ gặp ở trong trường thôi, là Dung Dung hẹn anh ta đi ăn cơm.'
Lại là Dương Dung Dung! Phạm Trọng Nam có chút hối hận vừa nãy không lập tức ném cô gái hay gây sự này xuống xe!
Thấy hắn không nói gì, Giang Tâm Đóa có chút rầu rĩ, 'Anh đừng tức giận mà!'
Cô cũng biết hắn sẽ tức giận sao? Tuy rằng bụng đầy lửa giận nhưng thấy vẻ nhu thuận của cô, cơn tức trong lòng hắn cũng đã giảm nhiệt không ít.
'Sợ tôi tức giận?' Đôi mắt đen càng thêm thâm trầm, thấp giọng hỏi.
Sợ! Đương nhiên là sợ! Sợ đến khiếp hồn ấy chứ! Giang Tâm Đóa gật đầu.
'Ngồi dịch sang đây!' Hắn lại ra lệnh.
'Ân.' Thế là... Phạm phu nhân bắt đầu dịch về phía Phạm tiên sinh.
Dường như thấy động tác của cô quá chậm, hắn vươn tay, kéo cả người cô về phía mình...
Phạm Trọng Nam chỉ cần dùng một tay đã có thể nhấc cô lên, để cô ngồi nghiêng trên đùi mình, một tay siết lấy vòng eo thon của cô, một tay xuyên qua những sợi tóc dài óng ả của cô rồi giữ lấy sau gáy, để cô đối mặt với hắn, gần trong gang tấc...
Người đàn ông không làm gì cả, chỉ dùng ánh mắt thâm trầm mà nóng bỏng như đuốc ấy nhìn cô chằm chằm sau đó chầm chậm dời xuống, đôi môi mang theo một tia xâm lược lướt qua đôi mày thanh tú, chóp mũi xinh xắn, sau cùng, dừng lại trên đôi môi không son phấn cũng hồng nhuận kia, triền miên hôn...
Không biết hắn muốn làm gì, Giang Tâm Đóa bị ánh mắt nóng bỏng ấy khiến cho toàn thân như nổi gai, theo bản năng hé chiếc miệng nhỏ định nói gì đó...
Thấy đôi môi anh đào hé mở, hô hấp người đàn ông càng thêm thô ráp, yết hầu càng thêm nhấp nhô...
Hai người cứ thế nhìn nhau ở khoảng cách thật gần, trong một không gian hoàn toàn đóng kín, chỉ có tiếng thở của hai người quấn quýt lấy nhau...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...