P2 –
Lần đầu tiên trong đời Sở Tư Nhan nghe người ta gọi mình là Đường phu nhân, nhất thời ngượng ngùng đến đỏ mặt tía tai, đang định lên tiếng nói không phải thì Đường Nhĩ Ngôn đã nhàn nhạt lên tiếng, 'Đường phu nhân, còn không mau thử giày? Lát nữa chúng ta còn phải đi rất nhiều nơi đấy.'
Sở Tư Nhan ngạc nhiên nhìn người đàn ông đối diện, mà hắn cũng đang nhìn cô mỉm cười, trong mắt không giấu được vô hạn sủng nịch.
Hắn, hắn đây là...
Hắn gọi cô là Đường phu nhân? Cô đã đồng ý đâu chứ?
Nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, cô không tiện cũng không thể tranh biện với hắn. Thế là, dưới sự thúc hối của con gái, Sở Tư Nhan trong ngọt ngào mang theo chút thẹn thùng ngồi xuống để người khác phục vụ. Thử mang hết đôi này đến đôi khác, sau khi chọn được vài đôi, lại thử thêm những kiểu áo mới nhất ở cửa hàng, mỗi một kiểu cô thử, chỉ cần hắn thấy hài lòng liền gật đầu để nhân viên cửa hàng đóng gói còn Đường Tâm, mỗi lần thấy mẹ thử một bộ trang phục mới bước ra đều hớn hở reo lên, 'Mẹ thật đẹp! Mẹ thật đẹp!'
Mà quản lý cửa hàng thì sớm đã cười đến không khép miệng lại được.
Túi xách cũng vậy, gần như tất cả các kiểu túi xách mới nhất đều được nhân viên cửa hàng đóng gói lại, sau khi điên cuồng mua sắm hơn một tiếng đồng hồ thì nhà thiết kế chủ đạo của Prada bất ngờ xuất hiện trong cửa hàng, vừa nhìn thấy Đường Nhĩ Ngôn thì lập tức tiến lại, cho hắn một cái ôm thật nồng nhiệt.
Lần này ông ta vừa khéo đến Melbourne nghỉ phép, biết được chuyện này, Đường Nhĩ Ngôn gọi điện thoại cho ông, báo cho ông mình muốn đưa hai người phụ nữ mình yêu nhất đến cửa hàng chuyên doanh của Prada để mua sắm nên ông thuận tiện mang đến mấy bộ y phục mà bản thân tâm đắc, giữ gìn đã lâu đến đây.
Những bộ trang phục này có thể nói là những thiết kế hoàn hảo nhất, tinh xảo nhất của ông, tuyệt đối không công khai rao bán, chỉ có những vị khách thuộc hạng thượng khách hoặc rất thân quen mới có cơ hội mua một, hai bộ mà thôi.
Nhà thiết kế sau khi chào hỏi Đường Nhĩ Ngôn đôi câu thì bắt đầu đích thân giúp Sở Tư Nhan và Đường Tâm đo kích thước để sau khi trở về sẽ giúp hai mẹ con thiết kế một loạt những bộ trang phục dành cho mẹ con độc đáo nhất trên đời.
Khi tất cả đã xong ông ta còn nhiệt tình mời Sở Tư Nhan nếu có cơ hội đến Milan một chuyến để tham quan bộ sưu tập những tác phẩm mà bản thân tâm đắc nhất mà ông cất giữ trong phòng làm việc riêng của mình.
Đường Nhĩ Ngôn uyển chuyển đáp lời rằng có cơ hội nhất định sẽ đến rồi mới rời đi dưới sự cung kính hành lễ của tất cả nhân viên.
Đương nhiên, tất cả thứ mà họ chọn sẽ có nhân viên giúp đưa tới căn biệt thự của họ ở khu ngoại ô Đông Nam kia.
'Đường Nhĩ Ngôn, sao anh lại quen với nhà thiết kế đó?' Sở Tư Nhan tò mò nhìn người đàn ông đang đi bên cạnh mình.
'Trước đây vì công việc nên anh thường sang Ý, tình cờ gặp mặt vài lần nên quen biết thôi.' Đường Nhĩ Ngôn trả lời ngắn gọn.
Chuyện hắn không nói chính là, nhà thiết kế nổi tiếng này là người của gia tộc cầm đầu trong ngành hàng không vận chuyển của Ý, tập đoàn hàng không mà Đường Nhĩ Ngôn đã từng sở hữu ba mươi phần trăm cổ quyền trong đó, đương nhiên là họ quen biết nhau.
Tuy rằng sau đó số cổ quyền kia hắn đã hai tay nhường lại cho đại vương tử của nước Z ở châu Phi nhưng giao tình giữa giữa họ cũng chưa từng vì thế mà phai nhạt.
'Mẹ, bác ấy nói sẽ thiết kế cho hai mẹ con mình những bộ trang phục dành cho mẹ con đẹp nhất, con thật sốt ruột muốn nhanh chút được mặc chúng.' Đường Tâm ngọt ngào lắc lắc tay mẹ, trong mắt tràn đầy chờ mong.
'Nhanh lắm, nhanh lắm!' Sở Tư Nhan âu yếm sờ đầu con.
'Hai người đẹp, nhanh đi thôi, còn rất nhiều nơi chúng ta chưa đi, bọn họ đều đang đợi mình đấy. Đương nhiên là có cả cửa hàng trang phục dành cho mẹ con mà cô công chúa nhỏ của ba muốn đi nhất.' Hắn mỉm cười thúc giục.
'Ba, con muốn ba người chúng ta cùng đi với nhau.'
'Ý của anh là, anh còn bao cả những cửa hàng khác nữa, họ cũng giống như cửa hàng này chờ phục vụ riêng chúng ta sao?' Cô không khỏi ngạc nhiên hỏi lại.
'Đi thôi hai người đẹp, đừng để người ta đợi lâu.' Không để cô lãng phí thời gian với những câu hỏi mà câu trả lời đã quá rõ ràng, hắn vừa giục thêm lần nữa vừa kéo cô và con gái đi vào một cửa hàng khác, tiếp theo đó lại là một hồi điên cuồng mua sắm gần như không cần lý trí khác.
Đi dạo bảy tám cửa hàng xong, hắn quẹt thẻ bao nhiêu tiền cô đã không còn sức để quan tâm nữa rồi, không chỉ cô mệt, cô công chúa nhỏ nhà họ cũng đã mệt lắm rồi, cô bé nằm rạp trên vai ba mình không nhấc đầu lên nổi chứ đừng nói là đi đường.
Sở Tư Nhan không muốn tiếp tục sự nghiệp tán tài của mình nữa, trực tiếp nhìn hắn xin tha, năn nỉ hắn đưa hai mẹ con về nhà, ngay cả Đường Tâm cũng nũng nịu kêu đói bụng, đòi ba mẹ đưa đi ăn.
Nhưng lần này Đường Nhĩ Ngôn lại không thỏa hiệp, hắn một tay ôm con gái, một tay nắm tay Sở Tư Nhan kéo cô vào cửa hàng chuyên doanh của BVLGARI. Lúc này Sở Tư Nhan đã mệt đến nỗi vừa vào liền nhắm ngay hàng ghế dành cho khách VIP ngồi phịch xuống còn cô công chúa nhỏ thì nép vào trong ngực mẹ, không buồn để mắt đến những món trang sức quý giá đang bày biện trong những tủ kính kia.
Đối với cô, những thứ châu báu quá rêu rao này, lựa tới lựa lui cũng không có gì khác biệt, chẳng có chút ý nghĩa nào.
Nhưng Đường Nhĩ Ngôn lại có vẻ rất quan tâm, hắn rất kiên nhẫn xem xét kỹ lưỡng đủ các loại trang sức mà nhân viên cửa hàng cẩn thận mang ra giới thiệu cho mình, nhất là đối với nhẫn thì càng thể hiện là có hứng thú, từng chiếc từng chiếc một đưa lên xem xét, lựa chọn rất nghiêm túc. Tỉ mỉ xem xét hơn nửa tiếng sau, hắn mới xoay người lại đưa tay về phía cô.
Ai nói mua sắm là thế mạnh và bản năng mà phụ nữ vừa sinh ra đời đã có chứ? Sự thật đã chứng minh, ít ra sự kiên nhẫn và tỉ mỉ mà vị đại boss trước mắt cô đây thể hiện ra lúc mua thứ gì đó có thể nói là mạnh hơn cô gấp trăm lần, chỉ xem hắn có chịu làm như vậy hay không mà thôi.
Sở Tư Nhan bất đắc dĩ chìa tay cho hắn, nếu như hắn vẫn cảm thấy chưa mua đủ, vậy cứ tùy tiện hắn vậy...
Chiếc nhẫn mà hắn chọn là một chiếc nhẫn được làm bằng thủ công tinh xảo, phía trên đính một viên kim cương chừng khoảng ba ca ra thật chói mắt, tạo hình của chiếc nhẫn đơn giản nhưng quý phái, là phong cách mà trước giờ Đường Nhĩ Ngôn luôn rất yêu thích, cũng không thể phủ nhận là nó cực kỳ thích hợp với Sở Tư Nhan. Đường Nhĩ Ngôn trịnh trọng đeo chiếc nhẫn lên tay cô.
Thấy ba đeo chiếc nhẫn xinh đẹp như vậy vào tay mẹ, cô bé Đường Tâm ngay lập tức quên hết mệt mỏi, từ trong ngực mẹ bật dậy, 'Mẹ, chiếc nhẫn này đẹp quá.'
'Đúng là rất đẹp, hơn nữa kích cỡ thật vừa vặn.' Đường Nhĩ Ngôn cực kỳ hài lòng với thành quả của mình.
Nhìn vẻ mặt vui vẻ của hai cha con, Sở Tư Nhan rụt tay về, đưa lên trước mắt ngắm nghía, 'Đúng là rất đẹp.'
Đôi mắt đen to tròn của cô lóe lên một tia vui thích ngắm nghía chiếc nhẫn thêm một lúc nữa, thật sự không thể không khen ánh mắt hắn thật tốt.
'Thích chiếc nhẫn này chứ?' Hắn hơi khom người ánh mắt thâm thúy khóa chặt trên gương mặt đang lộ rõ vẻ yêu thích và đôi mắt sáng long lanh của cô.
'Thích lắm.' Tuy rằng trước giờ cô không mấy quen với việc đeo các loại trang sức trên người nhưng chiếc nhẫn hôm nay hắn chọn cô thực sự rất thích.
'Thích là tốt rồi.' Đôi môi với những đường nét rõ ràng của người đàn ông cũng nhẹ câu lên một nụ cười, ánh mắt ngầm liếc về phía người quản lý cửa hàng, ông ta lập tức hiểu ý, hai tay vỗ nhẹ vào nhau mấy tiếng.
Trong chớp mắt, tất cả đèn trong cửa hàng vụt tắt...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...