P2 –
Long lão gia tử đi rồi, phòng bệnh an tĩnh trở lại, Sở Tư Nhan thân thể thực ra vẫn còn rất suy yếu nhưng cô nằm trên giường thật lâu vẫn không có cách nào ngủ được.
Hai tay cô đặt lên vùng bụng bằng phẳng của mình, lần nữa nghĩ đến đứa bé đã ở trong bụng mình một tháng mà mình không hề hay biết gì, hoặc có lẽ cũng không thể gọi là đứa bé mà mới chỉ là một phôi thai nhỏ rất nhỏ nhưng sự thực là nó đã từng tồn tại trong cơ thể cô.
Cô làm mẹ một tháng rồi... Lúc cô không hay không biết hơn nữa lại còn nhỏ tuổi như vậy.
Nhĩ Ngôn nói, sau này đứa bé sẽ lại có, là thật sao?
Mỗi lần cô với hắn gần gũi hình như đều có tránh thai, cho dù ngẫu nhiên quên mất, hắn cũng sẽ chọn cách khác để tránh thai, đứa bé này có được thật sự là thần kỳ.
Vậy...không biết người “bạn gái cũ” đang mang thai con của hắn bị hắn bắt buộc đến bệnh viện phá thai kia, hiện giờ ra sao rồi?
Trong một buổi chiều an tĩnh như vậy, Sở Tư Nhan bất chợt nhớ đến người bạn gái cũ của hắn và một đứa bé khác.
Chính bởi vì chuyện này mà cô thất hồn lạc phách rời khỏi bãi biển đông người rồi mới bị lão già háo sắc Đường Mân kia bắt cóc đi.
Hôm đó hắn mới vừa sáng sớm đã rời đi, là bận rộn đi xử lý chuyện của cô gái kia hay xử lý Đường Mân?
Sở Tư Nhan thật sự không muốn bắt bản thân suy nghĩ lung tung nhưng cô thật sự không có biện pháp nào khống chế đầu óc mình.
Trải qua một trường kiếp nạn như vậy khiến cô như trưởng thành hơn một bậc, nhận thức đối với sinh mệnh cũng sâu sắc hơn một phần. Trên đời này chắc không có người mẹ nào không yêu con mình đâu nhỉ?
Cho dù mẹ năm đó không cần cô, sau này cũng không bảo vệ cô nhưng chắc là mẹ cũng có chỗ khó xử của mình đúng không? Vậy còn đứa bé mà cô gái kia có với hắn, Nhĩ Ngôn thật sự đành lòng để nó cứ thế lẳng lặng ra đi sao?
Trước giờ hắn chưa bao giờ ở trước mặt cô nhắc đến những cô gái khác, nhưng điều đó không có nghĩa là không có, tuy rằng trước đây cô chưa từng gặp qua mà hắn cũng chưa từng để cô tận mắt chứng kiến những trường hợp như vậy.
Đương nhiên, sự dịu dàng và ân cần hắn dành cho cô, cô cảm nhận được.
Nhưng chính bởi vì cảm nhận được điều đó cho nên bây giờ lòng cô mới đau dữ dội như vậy.
Cô không muốn bất kỳ người phụ nữ nào có con với hắn, bởi vì chỉ cần nghĩ tới quá trình tạo nhân giữa hắn và một cô gái khác, trái tim cô cũng đã tan nát mất rồi...
Nhưng bản thân mất đi đứa nhỏ dù là một tai nạn mà đã khiến cô đau buồn đến mức này, vậy cô gái kia làm sao đành lòng rứt đi một khối thịt trên người mình chứ?
Suốt ngày hôm đó, Sở Tư Nhan rúc mình trong chăn khóc thật lâu rồi mơ màng ngủ mất. Giờ cơm trưa, vẫn người phụ nữ trung niên ở nhà Long lão gia tử đưa cháo nóng đến cho cô cô mới nén cơn đau buồn ngồi dậy nhưng cũng không ăn được mấy miếng lại thôi.
Buổi chiều, Sở Tư Nhan vẫn mê mê man man nằm thiếp ở trên giường, khóc mệt đến ngủ mất rồi mà dường như trong giấc mơ cô vẫn không nhịn được mà rơi lệ.
Cô nhớ hắn, muốn có hắn bên cạnh mình, muốn hỏi hắn có phải hắn thật sự có con với người khác không, có thật sự bắt buộc cô gái đó phải đi bỏ đứa nhỏ hay không?
Người hộ lý thấy Sở Tư Nhan suốt cả ngày tâm tình dường như cực kỳ xuống thấp, lo lắng cô xảy ra chuyện vì vậy gọi điện thoại cho Đường Nhĩ Ngôn.
Ba giờ chiều, trong phòng họp nằm trong phòng tổng thống của một khách sạn thuộc danh nghĩa của Đường thị, Đường Nhĩ Ngôn đang chăm chú nhìn lên ba màn hình tinh thể lỏng lớn, nơi thể hiện các giao dịch chứng khoán đang diễn ra ở thị trường chứng khoán Sidney thì nhận được điện thoại của bệnh viện, nghe đầu bên kia báo cáo lại tình huốn của Sở Tư Nhan, sắc mặt hắn không giấu được lo lắng.
Cuối cùng, Đường Nhĩ Ngôn gọi điện thoại cho Sầm Chí Quyền.
'Sao hở?' Cũng giống như hắn, Sầm Chí Quyền đang ở Singapore vừa theo dõi tình hình giá cổ phiếu của Hoằng Đạt lên xuống thế nào ở thị trường chứng khoán Sidney vừa nhàn nhã hút thuốc, tất cả đang rất thuận lợi theo đúng dự liệu của bọn họ.
Hắn ra tay quyết đoán, thủ đoạn dứt khoát, Hoằng Đạt muốn trụ vững căn bản là chuyện không thể nào, qua chừng không đến một tiếng nữa thôi, Đường thị đã có thể quét giá cổ phiếu của bọn họ xuống đến đáy.
'Lát nữa cậu giúp tôi nhìn kỹ tình huống một chút, tôi có chuyện phải đi trước.' Hắn trực tiếp đi vào chính đề.
'Chuyện gì mà quan trọng đến vậy?' Lúc này Sầm Chí Quyền cũng không khỏi có chút tò mò. Đối với một người đàn ông trước giờ luôn đặt sự nghiệp lên hàng đầu như tên kia mà nói, còn có chuyện gì quan trọng hơn là tập trung tinh thần quăng một mẻ lưới cuối, triệt để đưa công ty của đối thủ xuống đến đáy chứ?
Phụ nữ? Bằng sự hiểu biết của hắn đối với Đường Nhĩ Ngôn mà nói, chuyện này căn bản là không có khả năng, nhưng...
'Chuyện riêng.' Đường Nhĩ Ngôn chỉ cho hắn một câu trả lời như vậy.
'Phí dụng tăng mười phần trăm.' Sầm Chí Quyền ung dung nhả ra một vòng khói. Đường thiếu gia đã không quan tâm đến thời khắc thắng lợi cuối cùng, hiển nhiên, chuyện riêng này của hắn quan trọng hơn chuyện công rất nhiều, nếu hắn không nhân cơ hội này vắt thêm hắn một chút thì thực có lỗi với bản thân.
Dù sao thủ đoạn ác liệt có chút ti bỉ là quét giá cổ phiếu của người ta tới đáy trước giờ không phải là chuyện mà Sầm Chí Quyền hắn thường làm, hắn trước giờ luôn thích hưởng thụ quá trình đùa bỡn đối phương, chơi chán rồi mới cho đối phương một đòn trí mạng hơn.
Trả lời Sầm đại thiếu gia là tiếng dập máy không chút tình cảm của Đường đại thiếu gia, cái tên thừa nước đục thả câu đáng ghét này...
***
Lúc Sở Tư Nhan mơ mơ màng màng tỉnh lại thì đã hơn ba giờ chiều.
Căn phòng bệnh hạng sang thật an tĩnh, cô mở đôi mắt bởi vì chảy quá nhiều nước mắt mà vừa đỏ vừa sưng của mình lên, theo thói quen nhìn về vị trí của người hộ lý mới nhận ra nó trống không. Cô chậm rãi chống tay ngồi dậy, lúc này ngoài cửa truyền đến mấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, vốn tưởng rằng cô hộ lý quay lại, lơ đễnh quay đầu nhìn lại, thật không ngờ lại bắt gặp gương mặt quen thuộc của người đàn ông.
Ủy khuất...
Rất ủy khuất...
Ngoại trừ ủy khuất cũng chỉ còn ủy khuất...
'Nhĩ Ngôn...' Sở Tư Nhan trước giờ không biết thì ra mình có nhiều nước mắt như vậy, giống như trong khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy hắn, đôi mắt vốn đã khóc rất nhiều lại bắt đầu mông lung phủ một tầng sương mù.
Suốt cả một ngày bối rối, buồn khổ, ủy khuất, mờ mịt vô thố, tại khoảnh khắc rốt cuộc nhìn thấy được hắn kia, toàn bộ hóa thành nước mắt.
'Sao vậy?' Đường Nhĩ Ngôn bước vội đến bên giường ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nâng niu như ôm một bảo vật quý giá. Hắn ngầm thở dài một tiếng, không ngừng hôn lên đỉnh đầu, lên trán cô, tay vỗ nhẹ lưng cô như trấn an. Thân hình cường tráng của người đàn ông cùng thân thể mảnh mai của cô gái dán sát vào nhau ngược lại tạo nên một cảm giác hài hòa cực điểm.
Nước mắt của cô, lần đầu tiên gặp mặt hắn đã nhìn thấy rồi nhưng lúc đó hắn không để tâm bởi vì giữa hắn và cô không hề có chút tình cảm nào.
Sự yếu ớt của cô, trong khoảng thời gian gần ba năm chung đụng hắn cũng đã từng chứng kiến vô số lần nhưng hắn cũng không phải rất để tâm bởi vì hắn chưa thực sự động tâm...
Nhưng bây giờ...
Nghe hộ lý báo lại cô một mình trùm chăn ở trong phòng khóc suốt một ngày, lòng hắn cũng đau đớn theo, công việc cũng bất chấp mà buông xuống hết chạy về tìm cô, chỉ sợ cô còn tiếp tục khóc thế này nữa đôi mắt về sau chắc không cần dùng đến nữa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...