P2 –
Sở Tư Nhan hít sâu một hơi rồi gật nhẹ đầu. Cô thấy những người xung quanh ai nấy đều đang nhìn mình và hắn, chỉ đành cố gắng trấn tĩnh, đôi môi anh đào nhẹ câu lên một nụ cười gượng gạo, 'Phải, chúng tôi là bạn bè. Đường tiên sinh, cám ơn anh đã giúp tôi, giờ đã không sao rồi, anh...'
'Nếu như đã muốn báo đáp ân cứu giúp của anh, chi bằng giúp anh vẽ một bức tranh, em thấy sao?' Muốn phủi sạch quan hệ sao? Muốn dùng vài câu đơn giản như vậy đuổi hắn đi sao? Sở Tư Nhan, em thật sự nghĩ đơn giản quá rồi. Hơn nữa yêu cầu của hắn như vậy, trong mắt những người chứng kiến cũng không thể coi như quá làm khó người khác, đúng không?
Hắn, Đường Nhĩ Ngôn, muốn cô giúp hắn vẽ tranh sao?
Đôi mắt đẹp của Sở Tư Nhan ngơ ngác nhìn hắn, đôi mắt trong trẻo như dòng nước đó là thứ mà mấy năm qua ngay cả trong giấc mộng hắn cũng muốn được nhìn thấy.
Đường Nhĩ Ngôn thâm tình nhìn gương mặt thanh lệ của cô gái trước mặt.
Nhìn dung nhan tú lệ đó, sự quyết tâm mà hắn đã đặt ra càng thêm kiên định không hề dao động, lần này, bất kể cô có đồng ý hay không hắn đều phải mang cô trở về bên cạnh mình, cho dù phải trói cô, nhốt cô một đời cô cũng đừng hòng rời khỏi hắn một bước.
Bởi vì, trong lòng hắn cô là duy nhất.
'Sở tiểu thư không muốn giúp tôi vẽ tranh sao?' Thấy cô chỉ dùng đôi mắt quật cường nhìn mình, Đường Nhĩ Ngôn lần nữa lên tiếng.
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của hắn khiến cả người Sở Tư Nhan khẽ run lên, bàn tay gần như không giữ nổi bút vẽ.
Cô không ngờ là sẽ gặp lại hắn, nhất là gặp ở thành phố Melbourne này, trên quảng trường tràn ngập không khí náo nhiệt và phấn khởi của lễ Giáng sinh, sau khi hắn giúp cô đuổi đi kẻ quấy rối rồi lại như không có việc gì đi đến trước mặt cô, hỏi cô liệu có thể giúp mình vẽ một bức tranh không...
Cô tưởng rằng, qua nhiều năm như vậy mới gặp lại cô chắc là có thể lòng không gợn sóng đối mặt với hắn, nhưng khi nhìn vào đôi mắt thâm thúy như đầm sâu không thấy đáy kia, kiến thức được sự cường thế như cơn sóng triều chực chờ cuốn người ta vào trong đó kia, cô bắt đầu thấy sợ...
Cây bút vẽ trong tay đột nhiên rơi xuống đất, Sở Tư Nhan cũng không có tâm tư để quản, cô bắt đầu cuồng chân chạy, liều mạng muốn chạy trốn giống như đang có tử thần truy đuổi sau lưng mình.
Đúng vậy! Nếu như cô lần nữa rơi vào trong tay Đường Nhĩ Ngôn, có lẽ là đời này và ngàn đời sau cũng khó mà thoát thân!
Bất kể là đã qua bao lâu, nỗi đau mà cô từng nếm trải đó vẫn còn nguyên vẹn, đôi khi nhớ lại vẫn cảm thấy đau đến ngay cả hô hấp cũng cảm thấy rất khó khăn.
Cô sợ! Cực kỳ sợ! Cô không muốn bị hắn bắt lại lần nữa, không muốn quay về bên cạnh hắn.
Bởi vì, cho dù là đời này hay đời sau, sau sau nữa cô vĩnh viễn cũng sẽ không cùng bất kỳ người phụ nữ nào có chung một người đàn ông!
Chuyện này đối với cô mà nói thật sự quá khó quá khó... Đời này tuyệt đối là không thể nào làm được bằng không làm sao có chuyện cô hết lần này đến lần khác muốn trốn chạy?
Hai người họ đã phân cách hơn năm năm, vậy đứa bé mà người phụ nữ kia sinh cho hắn chắc cũng đã gần sáu tuổi rồi...
Nếu là như vậy, vì sao còn muốn xuất hiện trước mặt cô lần nữa?
Nếu như có thể, đời này Sở Tư Nhan chẳng thà không biết đến Đường Nhĩ Ngôn, chẳng thà chưa từng nếm trải thứ tình cảm khiến cô mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy đau đớn như xé toang lồng ngực kia.
Nhưng, từ mùa xuân ánh mặt trời rực rỡ chiếu khắp đất trời năm đó, khi cô bước chân vào mảnh vườn uất kim hương rực rỡ muôn màu đó, họ cũng đã bước vào đời nhau...
Từ cái đêm mưa to gió lớn mà hắn cứu cô đó, đời này số phận đã định sẵn họ vĩnh viễn sẽ dây dưa không dứt.
***
Tháng mười năm đó Sở Tư Nhan mười lăm tuổi. Tháng mười, thời tiết ở Singapore vẫn còn rất oi bức nhưng trong lòng cô lại lạnh giá như mùa đông bởi vì người cha yêu dấu, nơi nương tựa của cô trong suốt mười lăm năm qua đã qua đời chỉ để lại một công ty mậu dịch không lớn không nhỏ nghe nói là đã lâm vào tình cảnh nợ nần chồng chất. Trong tang lễ của ba, chú họ của cô vẻ mặt khó xử nói chỉ có thể giúp cô trông coi công ty một thời gian ngắn, nếu như vẫn không được thì tốt nhất là nên bán nó đi.
Mười lăm tuổi, Sở Tư Nhan trước giờ chưa từng để ý đến chuyện của công ty, trước giờ mỗi lần ba về nhà đều không bàn chuyện công sự với cô, ba chỉ muốn cô làm những chuyện mà cô thích, còn nói đợi đến năm cô mười sáu tuổi sẽ đưa cô ra nước ngoài, vào một trường mỹ thuật chuyên nghiệp học vẽ tranh.
Nhưng lúc đó cô không nỡ rời xa nhà, không nỡ rời xa ba nên nũng nịu nói đợi đến năm mười tám tuổi hẵng ra nước ngoài. Lúc đó cô làm sao có thể ngờ được, ba còn chưa cùng cô đón sinh nhật mười sáu tuổi thì đã vĩnh viễn rời xa.
Hai tháng sau khi ba từ trần, Sở Tư Nhan sống có chút mơ mơ màng màng, căn bản là không có tâm tư quan tâm xem trong nhà xảy ra chuyện gì, mãi cho đến một hôm, khi cô tan học về nhà nhìn thấy cổng chính đã bị người ta niêm phong mà người chú họ vẫn luôn một mực đứng chờ cô ở bên ngoài báo cho cô biết, công ty của ba cô chú không có bản lĩnh cứu lại nên đã xin phá sản mà căn nhà mà cô và ba đã sống mười mấy năm nay cũng đã bị tòa án niêm phong. Mà chú thì không đủ năng lực chăm sóc cho cô nên đưa cho cô một tờ chi phiếu, một chiếc vé máy bay và một tờ giấy ghi địa chỉ và số điện thoại cho cô, nói với cô đây là điện thoại và địa chỉ của mẹ cô ở Melbourne, bảo cô sang đó tìm bà.
Mẹ --- cái danh xưng thân thiết mà xa lạ làm sao!
Từ sau khi Sở Tư Nhan lên bốn tuổi cô đã không có cơ hội kêu lại danh xưng ấy, cũng chưa từng gặp lại người mà cô nên kêu là mẹ đó, giờ chú họ lại bảo cô đi tìm bà?
Sở Tư Nhan cầm chiếc vé máy bay trong tay, trong mắt chỉ có mờ mịt cùng hoang mang không biết làm sao. Cô nhắm mắt lại, cố gắng bắt chính mình nhớ lại gương mặt của người kia nhưng cố gắng thế nào cũng không thể nhớ ra.
Cô không thể nhớ ra mẹ mình, không biết mẹ có còn nhớ đến cô không? Có nhớ mình đã từng sinh ra một đứa bé, người duy nhất có quan hệ máu mủ với mình trên đời này hay không?
Nhưng ngoại trừ đi tìm mẹ ra, cô còn có thể làm gì được đây?
Buổi chiều hôm đó, Sở Tư Nhan ngồi một mình trước căn nhà đã bị tòa án niêm phong kia thật lâu, trong lòng ôm một túi hành lý đơn giản mà chú họ đã kịp lấy ra cho cô trước khi bị niêm phong và một phong bì đựng giấy tờ tùy thân đựng cùng một ít tiền, nước mắt nóng hổi tuôn rơi suốt một buổi chiều, cô độc, yếu đuối, sợ hãi, mãi đến khi trời tối cũng không có ai đến nói cho cô biết cô nên làm thế nào.
Cuối cùng, cô cầm lấy chiếc điện thoại mà trước khi ba qua đời mua cho mình gọi điện thoại cho người phụ nữ kia, giọng nói xa lạ của một người phụ nữ truyền đến từ đầu bên kia khiến cổ họng cô như bị ai bóp chặt, thật lâu không thốt được một lời nào, cuối cùng, trước khi người kia mất kiên nhẫn mà ngắt điện thoại, Sở Tư Nhan mới nghẹn ngào nói ra tên mình...
Hoặc có lẽ là vì tình mẫu tử trời sinh, người phụ nữ đã rời hai cha con cô đi hơn mười năm nay bảo cô đến Melbourne tìm bà.
Buổi tối hôm đó, lòng đầy quyến luyến và bi thương cô vừa đi vừa không ngừng ngoái đầu lại nhìn căn nhà chứa đầy kỷ niệm của mình và ba, đến khách sạn ngủ tạm một đêm, sáng hôm sau một người ngồi máy bay đi Melbourne, đi tìm mẹ của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...