P1 -
Cô ngẩn người một lúc, vốn không định đón nghe nhưng chuông điện thoại cứ tiếp tục reo mãi không ngừng, dứt một cuộc lại tiếp tục một cuộc khác.
Cuối cùng, Phạm Tuyết Chân ấn nút nhận điện, 'Alo...'
'Sally, tôi là Ken.' Đầu bên kia truyền đến một giọng nam xa lạ.
'Có chuyện gì?' Phạm Tuyết Chân hỏi bằng giọng khó hiểu.
Sao ông lại có số điện thoại của cô? Hơn nữa còn gọi đến làm gì?
'Bởi vì tạm thời tôi có việc cho nên ngày mai không thể đến tham dự hôn lễ của cháu được.'
'Không sao đâu.' Ông có tham dự hôn lễ của cô hay không đối với Phạm Tuyết Chân mà nói, không có ảnh hưởng gì lớn cả. Ông đến có lẽ cô còn không được tự nhiên hơn, càng đừng nói là hôn lễ của cô được tổ chức ở Trang viên Hoa Hồng, mẹ của cô được chôn ở đó, ông đi, thực ra không thích hợp cho lắm.
Nhưng nếu như Frank đã mời ông đến, cô cũng không tiện lên tiếng cự tuyệt, giờ nghe ông nói không có thời gian đến tham dự, thật không gì tốt bằng.
'Cháu có tiện ra ngoài một chuyến không? Tôi có một món quà nhỏ mốn tặng cho cháu nhân ngày kết hôn.'
Quà kết hôn? Lần trước lúc họ cùng nhau uống trà chiều, không phải ông đã tặng một phần quà rồi sao?
Tuy rằng cô không biết tờ giấy nhỏ đó đối với Frank mà nói có ý nghĩa thế nào nhưng xem ra anh ấy rất coi trọng nó, không đúng sao?
'Lần trước ông đã tặng rồi, cám ơn.'
'Lần trước là quà đính hôn, lần này là quà kết hôn, sao lại giống nhau được chứ? Tôi biết cháu không thiếu gì cả nhưng dù thế nào, đây cũng là một chút lòng thành của tôi. Tôi chỉ muốn đích thân đưa món quà đó cho cháu thôi. Chiều nay chúng tôi đã phải lên máy bay sang Mỹ rồi, sẽ không làm phiền cháu lâu đâu. Cứ coi như cho tôi cơ hội được gặp mặt cháu thêm lần nữa, có được không?' Nghe Ken nói chân thành tha thiết như vậy, Phạm Tuyết Chân cắn môi suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nhận lời ra ngoài gặp ông.
Cô ngồi xe đến địa điểm mà ông đã hẹn với mình, đến nơi cô bảo hai vệ sĩ canh giữ bên ngoài quán cà phê còn mình đẩy cửa bước vào.
Nhưng không ngờ là lúc cô vào đến chỗ ngồi đã đặt trước thì lại không thấy Ken đâu, chỉ có mỗi Linda ngồi đó chờ mình.
'Sally, cô đến rồi sao? Ngồi xuống trước đi.' Linda thấy cô thì vội đứng dậy, nhiệt tình mời cô ngồi.
Phạm Tuyết Chân không ngồi xuống mà nhìn một vòng rồi hỏi, 'Giáo sư Ken đâu?'
'Bởi vì đột xuất có một vị khách quan trọng đến tìm cho nên chậm trễ một chút thời gian, chắc chừng năm phút nữa ông ấy sẽ đến.' Linda nhìn đồng hồ rồi nói.
Chỉ năm phút thôi phải không? Vậy cô có thể đợi. Nhưng cô lại không muốn ngồi chung với Linda nên quyết định thật nhanh, 'Thực xin lỗi, tôi đi nhà vệ sinh một chút.'
Lúc cô ra chắc ông ấy đã đến rồi!
Ông không đến cô cũng sẽ không đợi nữa!
Phạm Tuyết Chân mỉm cười với Linda rồi xoay người đi về phía nhà vệ sinh.
Tiến vào, Phạm Tuyết Chân vừa mới mở vòi nước định rửa tay thì đã thấy một cô gái đi như chạy vào trong, cô gái vội vàng đẩy cửa một phòng vệ sinh rồi ôm bồn cầu nôn khan một trận.
'Cô à, cô không sao chứ?' Thấy cô gái như vậy, Phạm Tuyết Chân vội bước đến gần hỏi.
Cô gái nghe tiếng thì quay đầu lại, đây điển hình là một cô gái Anh tóc vàng mắt xanh, cô gái nở một nụ cười yếu ớt, 'Cô có thể đỡ tôi đứng dậy được không?'
Phạm Tuyết Chân đi đến bên cạnh cô gái đỡ cô đứng thẳng dậy, dìu cô đi đến một chiếc ghế ở bên ngoài, 'Nhìn cô hình như khó chịu lắm thì phải, có cần tôi gọi bác sĩ giúp cô hay không?'
'Cám ơn cô, tôi không sao. Tôi chỉ bị nôn nghén mà thôi.' Cô gái dường như đã hồi phục lại một chút thể lực, chỉ tay về phía chiếc túi xách đang nằm dưới sàn, 'Cô có thể giúp tôi nhặt chiếc túi xách kia lên không? Tôi cúi xuống không tiện.'
'Được.' Phạm Tuyết Chân nói rồi bước đến, vừa định nhặt chiếc túi xách lên thì nơi cổ đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhói, theo đó một chất lỏng lạnh như băng theo mũi kim chui vào dưới da.
Cô định đứng lên thì mới phát hiện toàn thân mềm yếu không có chút sức nào, ngay cả chuyện đơn giản là quay đầu lại lúc này cũng trở nên rất gian nan.
'Cô sao vậy?' Chừng như có giọng nói vang lên bên tai, cô muốn trả lời, mở miệng cố gắng lên tiếng nhưng lại không có cách nào thốt nên lời.
Cảm giác vô lực dần lan truyền khắp toàn thân, Phạm Tuyết Chân chỉ cảm giác được tứ chi không còn chút sức nào, đầu óc trống rỗng một mảnh tiếp theo đó, đôi mắt không tự chủ được khép chặt lại, ý thức tan rã, ngã ra sau ngất đi.
Ở bên ngoài quán cà phê, hai người vệ sĩ thấy Phạm Tuyết Chân vào nhà vệ sinh đã năm phút mà không thấy ra thì vội bật định vị tìm kiếm vị trí của cô, nào ngờ thiết bị định vị trên tay lại hoàn toàn mất đi tác dụng.
Một người vội xông vào quán cà phê còn người còn lại lập tức gọi điện thoại cho chủ nhân, 'Lạc phu nhân, Phạm tiểu thư mất tích rồi.' Vẻ ngưng trọng anh ta lên tiếng báo cáo.
***
Nhà họ Phạm
Gương mặt cương nghị của Tống Cẩn Hành lúc này như phủ một lớp băng sương.
Nghe hai người vệ sĩ báo cáo lại tình huống từ đầu đến cuối, hắn trầm mặc không nói một lời.
Phạm Trọng Nam ra hiệu cho hai người lui xuống trước rồi ngồi xuống đối diện với hắn, lẳng lặng quan sát.
Tống Cẩn Hành bị hắn nhìn đến toàn thân khó chịu, “soạt” một tiếng, từ sofa đứng bật dậy, thân hình cao lớn vươn về phía bên kia bà, trực tiếp nắm lấy cổ áo của Phạm Trọng Nam, nghiến răng nghiến lợi nói, 'Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi...'
Nói tới đây hắn chợt khựng lại, 'Sao hở? Lấy súng bắn chết tôi sao?'
'Cậu tưởng tôi không dám sao? Nếu như không phải tại cậu vì lấy được dự án đấu thầu của Huida mà cho phép hai người gặp mặt thì ông ta làm sao có cơ hội tiếp cận Chân Chân chứ?' Càng đừng nói là bắt cóc được cô.
'Cho dù không có tin tức mà ông ta đưa cho tôi, tôi vẫn có thể thắng được dự án đấu thầu đó như thường.' Phạm Trọng Nam không mặn không nhạt nói.
'Nhưng gặp mặt một lần có thể tiết kiệm được một trăm triệu tiền đầu tư, bài toán này quá dễ tính!'
'Tống Cẩn Hành, cậu lí trí một chút có được không? Cậu có dám đảm bảo người bắc cóc Chân Chân là vì muốn đối phó với tôi sao?' Tên này trước giờ toàn làm theo ý mình, người hắn đắc tội còn ít lắm sao?
Lúc này đây, một người vệ sĩ từ bên ngoài vội vàng tiến đến, thấy anh ta, Tống Cẩn Hành đứng thẳng dậy, 'Thế nào rồi?'
'Tống tiên sinh, Phạm tiên sinh, vừa mới lấy được tin tức xác thực, Phạm Tuyết Chân tiểu thư bị người của cục điều tra bắt đi.'
Chết tiệt! Tống Cẩn Hành rủa thầm một câu rồi bước nhanh ra ngoài.
Cái đám ăn no không biết làm gì kia, bắt không được hắn lại dám bày mưu tính kế với người phụ nữ của hắn!
'Cậu đi đâu vậy?'
'Cứu người.' Đầu không buồn ngoảnh lại, Tống Cẩn Hành đáp gọn.
'Đợi tôi đi cùng.' Phạm Trọng Nam vội đuổi theo hắn.
***
Từ trong giấc ngủ thật dài Phạm Tuyết Chân mơ màng tỉnh lại, cô ngáp một cái, chậm chạp mở đôi mắt mệt mỏi ra, đập vào mắt là một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ.
Đây là đâu?
Quần áo cô vẫn chỉnh tề nhưng cả người bị trói vào một chiếc ghế bằng inox lạnh lẽo vô cùng không thoải mái, xung quanh toàn là những thiết bị máy móc tinh xảo và tiên tiến, còn có thật nhiều đàn ông lẫn phụ nữ da trắng cao lớn đi đi lại lại, bộ dạng xem chừng rất bận rộn thì phải.
Phạm Tuyết Chân hít sâu một hơi, cố gắng cho mình tỉnh táo lại. Ở đây quy mô thật lớn nhưng cô quả thực không biết vì sao và bằng cách nào mà mình được đưa đến nơi này.
'Xin hỏi...' Cô gian nan thốt ra mấy tiếng bởi vì cổ họng khô rang.
'Con tin đã tỉnh.' Có người dùng một chiếc loa kiểu nhỏ truyền thông tin vào trong phòng.
Không lâu sau, một người phụ nữ tuổi trung niên vẻ mặt phấn khởi hăm hở bước về phía cô, cô ta có mái tóc ngắn màu nâu sẫm, bộ váy công sở màu đen cực kỳ vừa người cộng thêm đôi giày cao gót, cả người toát lên một vẻ linh lợi và giỏi giang, sau lưng cô là một cô gái trẻ tóc dài màu hạt dẻ.
'Còn nhớ tôi không?' Cô gái tươi cười đi đến bên cạnh Phạm Tuyết Chân, động tác thuần thục cho cô uống mấy hớp nước, 'Khát lắm phải không? Uống chút nước đi, sẽ đỡ hơn nhiều đấy.'
Phạm Tuyết Chân nhận ra được cô gái, cô ngập ngừng hỏi, 'Quán cà phê...'
Chuyện rốt cuộc là thế nào? Cô gái ở trong toilet ói đến nỗi phải nhờ cô đỡ dậy sao cũng có mặt ở đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...