P1 -
Ngay cả quần áo cũng không kịp mặc, cô mở cửa phòng thay quần áo xông ra ngoài, rút chiếc chăn mỏng quấn lấy người, dự định chạy qua phòng con gái tránh nạn.
Chỉ tiếc là Phạm tiên sinh sau khi cơn đau giảm đôi chút thì cũng vội vàng đuổi theo, trước khi Giang Tâm Đóa kịp chạy ra ngoài thì đã bị người nào đó hung hăng kéo lại, trực tiếp áp xuống tấm thảm sàn dày...
'Đáng ghét!' Cô mở to đôi mắt đẹp trừng hắn.
'Thật sự là nhẫn tâm vậy sao? Đá mạnh như vậy, cũng không biết còn có thể sử dụng bình thường được hay không nữa?' Hắn cũng nhìn cô, vẻ mặt đường hoàng nhưng trong giọng nói đầy vẻ bỡn cợt.
Giang Tâm Đóa cắn môi nhìn hắn, trầm mặc không nói một lời nhưng trong lòng có chút bất an, có chút cắn rứt, chắc sẽ không...sẽ không thật sự bị cô đá hỏng rồi đấy chứ?
Ánh mắt của cô, suy nghĩ của cô, Phạm tiên sinh làm sao không nhìn ra được chứ?
Trong lòng hắn không khỏi mừng thầm, thực ra vừa nãy chỉ hơi dau một chút thôi nhưng nếu như dùng khổ nhục kế có thể đổi lấy sự áy náy của cô, vậy cũng đáng giá lắm.
'Thật sự là rất đau mà!' Phạm tiên sinh có chút đáng thương lên tiếng.
'Có muốn đi khám bác sĩ không?' Cuối cùng, Phạm phu nhân cắn răng lên tiếng.
'Khám bác sĩ thì không cần thiết. Thử trước xem còn có thể dùng được hay không hẵng tính sau.' Phạm tiên sinh đề nghị một cách rất nghiêm chỉnh, hai tay bắt đầu làm càn bóc chiếc chăn mỏng trên người cô ra.
Lại mắc bẫy lần nữa rồi!
'Phạm Trọng Nam...'
Tiếng thét thất thanh của Phạm phu nhân rất nhanh đã bị một kẻ lưu manh nào đó chặn lại.
Phạm tiên sinh rất vui sướng dùng hành động thể nghiệm thử xem vũ khí của mình liệu còn có thể sử dụng một cách bình thường hay không...
Chỉ tội nghiệp cho vị khách đang ở dưới lầu chờ hơn một tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy chủ nhân xuống gặp...
Khi Melina lần thứ ba trong vòng hai tiếng đồng hồ lên gõ cửa phòng chủ nhân của mình, nam chủ nhân đang ôm thân hình mềm nhũn vô lực của nữ chủ nhân ngồi trên sofa đút thức ăn, tình cảnh này, không cần phải nghi ngờ gì, Phạm tiên sinh đúng là xem Phạm phu nhân như con gái để dưỡng rồi.
Nghe tiếng gõ cửa của quản gia bên ngoài nhưng Phạm Trọng Nam căn bản là không thèm để ý, vẫn tiếp tục cầm ly sữa cẩn thận đưa đến bên môi cô, 'Uống một chút nhé?'
Phạm phu nhân một mực lắc đầu tỏ ý không muốn.
'Sữa này ngọt, không phải mặn, uống đi.'
Chết tiệt sữa mặn của anh! Phạm phu nhân trong lòng một trận dỗi hờn nữa.
Nữ chủ nhân dù có yếu ớt đến mấy thì vẫn đủ sức đánh đổ ly sữa trên tay nam chủ nhân, sữa lập tức bắn ra tung tóe rồi rất nhanh thấm vào tấm thảm dày.
***
Nửa tiếng sau, Phạm Trọng Nam thong thả xuống lầu, ở đó, vị khách tên Ken đã đợi đến mỏi mòn.
'Ngài Ken, thực xin lỗi để ông đợi lâu.' Phạm Trọng Nam tinh thần sáng láng bước đến đứng đối diện với ông Ken, tuy ngoài miệng nói xin lỗi nhưng biểu tình trên mặt hoàn toàn chẳng có một chút hối lỗi nào cả.
'Phạm tổng tài, rất vinh hạnh được gặp ngài.' Ông Ken tuy rằng tuổi đã ngoài năm mươi mà khí chất văn nhã của một người suốt đời theo đuổi học thuật toát ra từ ông khiến khó ai mà chán ghét được, hơn nữa lại còn chủ động đưa tay ra bắt, cộng thêm cách nói chuyện từ tốn lịch thiệp, thật sự không ai cự tuyệt cho được.
'Xin mời ngồi.' Bắt tay chào hỏi nhau xong, Phạm Trọng Nam ngồi xuống sofa trước, 'Không biết ngài Kem hôm nay đến đây là vì chuyện gì?' Vẻ mặt, cử chỉ và giọng nói của Phạm Trọng Nam hoàn toàn là bàn công sự chứ không phải việc riêng.
'Tôi cố tình đến đây là để cảm ơn người nhà họ Phạm bao nhiêu năm qua đã chăm sóc cho Sally.' Ông ta nói bằng giọng rất thành khẩn.
'Sally là em gái tôi, chăm sóc tốt cho con bé là trách nhiệm của tôi, ngài Ken cũng không cần nói cảm ơn.'
'Tôi biết con bé là em gái ngài.' Ông Ken thở dài một tiếng, 'Nhưng cũng không thể phủ nhận, con bé cũng là con gái của tôi. Bao nhiêu năm qua tôi không hề biết đến sự tồn tại của con bé, điều này khiến tôi tiếc nuối thật nhiều vì đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, tôi hy vọng...'
Lời của ông còn chưa nói hết thì đã bị Phạm Trọng Nam cứng rắn chặn lại.
'Không có ai thừa nhận con bé là con gái của ông, ông Ken. Nếu như ông đã bỏ lỡ sự tồn tại của Sally hai mươi mấy năm qua vậy ông có thể tiếp tục bỏ lỡ. Điều này đối với ai cũng là chuyện tốt.'
Thân phận của Chân Chân một khi được công khai ra ngoài, đối với nhà họ Phạm, đối với gia tộc Jones đều không phải là một chuyện vẻ vang gì, càng đừng nói sẽ gây cho con bé những tổn thương lớn đến đâu.
Nếu như không phải ông ta đột ngột đến nhận máu mủ, Chân Chân tuyệt đối sẽ không biết về thân thế của mình. Hắn biết, sự thật này đối với người đơn thuần như Chân Chân sẽ có sức đả kích lớn đến đâu.
Nhưng, điều khiến Phạm Trọng Nam tò mò hơn cả đó chính là, tại sao sau hai mươi mấy năm ông mới tìm đến để nhận lại máu mủ?
Là ai tiết lộ tin tức này cho ông?
'Phạm tổng tài, ngài cũng biết đó, đời này tôi không kết hôn, ngoài Sally tôi không còn đứa con nào nữa, tôi chỉ muốn nhận lại Sally, tuyệt đối sẽ không gây bất kỳ khó khăn nào cho hai gia tộc.' Điều quan trọng nhất mà ông không nói chính là, bởi vì con bé là con gái của Diệp Minh Châu.
Năm đó ông thật lòng yêu người phụ nữ xứng với câu “hồng nhan bạc phận” đó, chỉ tiếc là một đoạn nhân duyên sai lầm ấy kết cuộc vẫn là chia lìa.
Ông của năm đó một lòng muốn thoát khỏi sức ảnh hưởng của gia đình, chỉ muốn ra ngoài tự lập, theo đuổi ước mơ làm bác sĩ, sống cuộc đời đơn giản không tranh đua của mình. Sau khi chuyện giữa ông và Diệp Minh Châu bị phát hiện, Diệp Minh Châu thì gần như bị nhà họ Phạm giam lỏng mà ông, căn bản là không có năng lực đối kháng với nhà họ Phạm.
Hơn nữa, cho dù ông có lòng, bằng vào loại quan hệ không thể ra ánh sáng này của hai người, nếu càng làm lớn chuyện thì chỉ càng làm cho hai gia tộc phải chịu thêm dèm pha mà thôi.
Lại sau đó nữa, Phạm Cát Ân qua đời, ông cũng không có cách nào gặp mặt bà lần nào nữa, cứ mơ hồ sống như vậy qua vài năm sau đó ông quyết định rời khỏi Luân Đôn sang Mỹ tiếp tục nghiên cứu y học, hai tháng trước mới được trường đại học Queen Mary mời về giảng dạy ở đây. Điều mà ông không ngờ đến là, sau gần hai mươi năm, trở lại Luân Đôn lại nghe được một tin tức kinh người như vậy.
'Thực xin lỗi, ngài Kem. Tôi không cho rằng giữa hai người có quan hệ huyết thống. Chuyện này đến đây là chấm dứt.' Phạm Trọng Nam vẫn lạnh nhạt cự tuyệt, 'Nếu như hôm nay ngài đến chính là vì muốn nói với tôi về chuyện này, vậy rất tiếc, tôi không có gì để nói. Tôi còn chuyện phải làm, thất lễ không thể tiếp ngài được.' Hắn nói rồi đứng lên, tỏ ý muốn tiễn khách.
'Phạm tổng tài, ngài biết là tôi có quyền giành lại con bé về mình mà.' Ken cũng đứng lên, trong giọng nói đã có thêm một tia cứng rắn.
'Nếu như ông thật sự muốn cùng nhà họ Phạm công khai trở mặt, đến lúc đó nếu như có hậu quả gì không thể thu thập cũng là chuyện của gia tộc Jones của ông. Muốn thưa kiện, tôi không ngại nhưng tốt nhất ông phải suy nghĩ cho kỹ, hoặc có thể trở về cùng người có quyền quyết định trong gia tộc của ông xong rồi hãy đến nói chuyện với tôi.'
Gia tộc Jones để ý nhất là mặt mũi, làm sao có thể để ông làm ra những chuyện mất mặt như vậy được?
Hơn nữa, nếu như ông muốn nhận về đứa con gái này, những người khác trong gia tộc nhất định sẽ phản đối đến cùng, theo những gì hắn được biết, người đàn ông tên Ken Jones này tuy rằng không để tâm nhiều đến sự nghiệp của gia tộc, rất nhiều năm cũng không ở lại Luân Đôn nhưng trên tay ông nắm giữ không ít hơn 10% cổ phần của gia nghiệp họ Jones.
Cả đời ông không kết hôn sinh con, bây giờ đây lại từ trên trời rơi xuống một cô con gái, không phải là vì muốn tranh đoạt tài sản hay sao? Có ai chịu để yên cho điều đó xảy ra đâu chứ?
Nghe giọng điệu quyết tuyệt, không để chút thương lượng của Phạm Trọng Nam, Ken Jones thở ra một hơi thật dài, người bên ngoài đồn đãi Phạm Trọng Nam trước giờ làm việc cường thế độc đoán, hôm nay xem như ông được tận mắt chứng kiến rồi, quả nhiên, đúng là con của Phạm Nhân Kính, không lẫn vào đâu được!
Tuy tuổi của ông lớn hơn Phạm Trọng Nam hai mươi mấy tuổi nhưng đứng trước mặt hắn, ông vẫn cảm thấy khí thế của mình thấp hơn mấy phần.
'Tôi muốn bàn một giao dịch với ngài, như vậy được chứ?' Ông nói một cách bất đắc dĩ.
Phạm Trọng Nam im lặng chờ nghe xem ông nghĩ như thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...