P1 -
Ngày hôm sau, Đóa Đóa nói tuần sau cô phải đi với Frank đến Đức công tác một chuyến, không an tâm để cô công chúa nhỏ ở nhà cho bảo mẫu trông coi nên bảo cô xin phép ở nhà cùng với cô bé.
Phạm Tuyết Chân gật đầu đồng ý.
Chắc là Đóa Đóa không biết thực ra cô đã từ miệng người đàn ông kia biết được tất cả những chuyện mà mọi người không muốn cho cô biết.
Nhưng thực ra trong lòng cô vẫn còn chút sợ hãi nên không dám chứng thực với họ mà thôi.
Trong lòng có thật nhiều sợ hãi và bất an khiến cô chỉ muốn tránh né!
Nhưng, cô còn có thể đi đâu được đây?
Hai ngày cuối tuần Phạm Tuyết Chân vẫn luôn ở trong nhà nhưng trên mặt không dấu được tâm sự trùng trùng.
Sáng sớm hôm sau đó Đóa Đóa và Frank như lời họ nói, cùng đi sang Đức để lại cô ở nhà với cô công chúa nhỏ của họ. Nếu như là trước đây, cô nghĩ mình nhất định rất vui vẻ nhưng hiện giờ, lòng đầy tâm sự khiến cô đứng ngồi không yên.
Mỗi lần nghĩ tới bản thân không phải là người nhà họ Phạm, lòng cô lại như bị ai bóp chặt, thật khó chịu.
Cô hưởng thụ sự chăm sóc và yêu thương của người nhà họ Phạm trong bao nhiêu năm qua một cách đương nhiên, thật đáng buồn, đến cuối cùng lại để cô biết được, bản thân thật ra chỉ là tu hú ở nhờ tổ người khác.
Từ miệng người đàn ông đó nghe được những chuyện mà cô không thể nào tiếp nhận nổi càng khiến trong lòng Phạm Tuyết Chân khó chịu đến cực điểm.
Nhưng Đóa Đóa và Frank làm như vậy, rõ ràng là có ý không muốn cho cô biết bất kỳ chuyện gì, xem như không có gì xảy ra.
Mọi người càng như vậy càng khiến cô cảm thấy khổ sở và ray rứt.
Nếu như cô có thể giống như người kia, tự do tự tại, muốn đi đâu thì đi đó, vậy thì tốt biết mấy!
Tầm mắt đang dõi theo màn mưa mông lung ngoài cửa sổ của Phạm Tuyết Chân chợt thu lại, rơi trên quyển tạp chí cạnh bên mình...
Thoáng chau mày, nhặt quyển tạp chí lên đặt trên đùi, tầm mắt cô đăm đắm nhìn bức ảnh của Tống Cẩn Hành in trên đó...
Đây là một bức ảnh chụp toàn thân, bối cảnh là một vùng sa mạc hoang liêu, mênh mông chỉ thấy cát vàng. Tống Cẩn Hành trên người là bộ đồ lính bằng vải thô, hơn nửa mặt bị che bởi chiếc kính quân dụng màu đen, mái tóc được cắt thật ngắn, trên tay là một khẩu súng trường, chân đứng xoạc bằng vai một cách vững vàng, khóe môi gắn một điếu thuốc, trên gương mặt bị ánh nắng mặt trời sa mạc chiếu đến rám đen tản mát ra một vẻ kiêu ngạo và càn rỡ không dấu vào đâu được.
Đối với những người không biết nhiều về Tống Cẩn Hành mà nói, hắn là một người xấu.
Hắn là một trong số ít những người chế tạo, buôn bán vũ khí có thế lực trên toàn thế giới, người của cả hắc đạo lẫn bạch đạo đều xưng tụng hắn là “vua vũ khí”, tất cả súng ống đạn dược đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi không đáng để vào mắt.
Đối với những cô gái đến với hắn như thiêu thân không tiếc thân lao đầu vào lửa kia, hắn đích thực là một tình nhân tốt, ra tay rộng rãi, không câu nệ tiểu tiết hơn nữa thể lực hảo đến không được, ngoại trừ cấm kỵ tuyệt đối chuyện muốn trói buộc hắn ra, hắn nhất định đảm bảo cho đối phương sự thỏa mãn lớn nhất, bất kể là về vật chất hay ở trên giường...
Đương nhiên, câu sau là do Bách đại thiếu gia thường nói bên tai cô.
Bát kể trong mắt người khác Tống Cẩn Hành là một nhân vật như thế nào, đối với Phạm Tuyết Chân mà nói, bắt đầu từ lần đầu tiên hắn xuất hiện trước mặt cô ở Lục La Viên, khí chất thuần dương cương của hắn, sức sống mãnh liệt toát ra từ con người hắn giống như ánh mặt trời soi rọi vào thế giới cô tịch và nhàm chán của cô.
Hắn thương cô, chìu chuộng cô, dạy cô bắn súng, dạy cô các kỹ năng sống sót, dạy cô kỹ thuật máy tính, giảng giải cho cô hiểu những bản thiết kế phức tạp, mở cho cô thấy một thế giới đầy màu sắc, hoàn toàn khác với thế giới đơn thuần và vô vị của cô trước giờ.
Khí chất dương cương, hormone nam tính toát ra từ hắn vẫn luôn thu hút cô, khiến cô từ lúc gặp mặt cho đến bây giờ, chưa lúc nào thôi trầm mê không thể tự thoát ra được.
Nhưng, cho dù cả thế giới đều biết cô thích Tống Cẩn Hành, hắn vẫn chỉ xem cô là một cô em gái, một cô gái nhỏ vĩnh viễn không lớn lên, không biết được nỗi khổ nhân gian.
Theo thời gian, cô càng lớn lên thì hắn càng xa cách, không còn giống như trước đây mỗi lần gặp mặt đều thích sờ đầu cô, nắm tay cô, hai người không còn nói chuyện vui vẻ như trước, thậm chí, hắn rất ít khi trở lại Luân Đôn.
Mà trưa hôm nay, cô không cẩn thận nghe được Frank nói chuyện điện thoại với Tống Cẩn Hành mới biết hắn vừa mới về Luân Đôn không lâu.
Mà cô, rất muốn rất muốn đi tìm hắn.
Mười giờ tối, mỗi một góc nhỏ của gian biệt thự rộng lớn đều an tĩnh vô cùng.
Phạm Tuyết Chân lưu lại một mảnh giấy nhỏ nhắn lại rồi xốc chiếc ba lô nhỏ lên vai lặng lẽ mở cửa phòng, nhìn một vòng xung quanh dãy hành lang vắng lặng sau đó rón rén bước xuống lầu.
Cô có ngờ đâu, trong gian thư phòng vẫn còn sáng đèn kia có người vẫn luôn dõi theo nhất cử nhất động của cô mãi cho đến khi bóng dáng nhỏ nhắn của Phạm Tuyết Chân và hai người vệ sĩ được phái đi theo bảo vệ cho cô mất hút trong màn đêm.
'Để Chân Chân nửa đêm nửa hôm một mình rời nhà đi như vậy hình như không tốt lắm thì phải?' Giang Tâm Đóa lo lắng nhìn theo bóng dáng đã mất hút trong màn đêm.
'Con bé lớn rồi, có cách nghĩ riêng của mình, người khác có muốn cũng không can thiệp vào được.' Trái với sự lo lắng của vợ, Phạm Trọng Nam bình thản nói. Hắn vòng tay qua vòng eo nhỏ nhắn của cô, gác cằm lên vai cô, thỉnh thoảng hôn trộm một cái.
Trên đời này làm gì có bí mật nào giữ được tuyệt đối đâu? Hắn chỉ không ngờ là người đàn ông đó lại biết được sự tồn tại của Chân Chân, mà đối với một người không có con cái như ông, có thể tưởng tượng, khi biết mình có được một đứa con gái sẽ mừng rỡ đến mức nào, đương nhiên là muốn nhận Chân Chân về với mình rồi.
Đây là tin tức mà khi hắn cho người điều tra về người đàn ông tên Ken đó nhận được, ít ra có thể xác định người này đối với Chân Chân không có ác ý, nhưng hắn làm sao có thể để ông ta nhận lại con dễ dàng như vậy được?
Cho dù Chân Chân là máu mủ của ông thì thế nào? Con bé họ Phạm, trên người cũng chảy một nửa dòng máu giống như hắn, là em gái của Phạm Trọng Nam hắn, không có bất kỳ mối liên hệ nào với người ngoài.
Cho dù người đàn ông kia có bối cảnh gia đình cường đại chống đỡ hắn cũng sẽ không để Chân Chân quay về nhận tổ quy tông.
'Anh nói thử xem con bé sẽ đi đâu?' Giang Tâm Đóa đẩy mặt chồng ra, người này thật sự xem cô như món điểm tâm, không ngừng gặm, thật là... Hơn nữa động tác trên tay cũng càng lúc càng quá đáng.
'Em yêu, chỗ này dường như lại lớn hơn một chút rồi...'
'Phạm Trọng Nam...' Cô bực mình gọi! Người này, còn có thể lưu manh hơn nữa không?
'Mấy ngày nay em toàn để ý đến chuyện của người khác thôi, không cảm thấy đã lơ là anh quá sao?' Phạm Trọng Nam vẫn mặt không đổi sắc tiếp tục động tác trên tay, xúc cảm mềm mại quá sức dụ hoặc khiến hắn yêu thích không nỡ rời tay.
'Em làm sao dám lơ là anh?' Ban ngày cô phải lo chăm sóc ba đứa nhỏ, buổi tối phải chăm sóc hắn, mỗi ngày đều mệt đến eo mỏi lưng đau thế mà hắn còn dám mặt dày mày dạn nói ra câu này?
'Tối hôm qua anh chẳng phải ngủ một mình còn gì?' Giọng điệu của Phạm tiên sinh có chút ai oán.
'Anh ngủ một mình một đêm thì chết được sao?' Bị hắn trêu chọc đến đôi má ửng hồng, cô gái vô lực tựa hết trọng lượng của mình vào người hắn, oán giận thốt.
'Chỗ này sẽ nhớ em, nhớ đến nỗi không ngủ được...' Giọng hắn hơi khàn, bàn tay càn rỡ nắm lấy tay cô một đường trượt xuống...'
'Aaa, không biết xấu hổ...' Cô huých tay vào ngực hắn nhưng đáy mắt là vô hạn xuân tình, 'Trước đây em không có ở bên cạnh anh, anh sống thế nào?' Nói đến nửa câu sau, trong giọng nói có thêm một tia chất vấn.
'Muốn biết sao?' Phạm tiên sinh nói một cách nhẹ nhàng nhưng đầy ý đùa bỡn.
“Ừm...'
'Vậy được, cởi nó ra, anh biểu diễn ngay tại chỗ cho em xem!' Phạm tiên sinh nắm tay cô đặt lên chỗ dây lưng, buộc cô tháo nó ra...
'Em không muốn xem! Em muốn về phòng ngủ!' Giang Tâm Đóa có ngốc hơn nữa cũng biết hắn muốn làm gì. Giãy giụa định chạy trốn nhưng Phạm tiên sinh đáng ghét lại không chịu buông tay, bằng vài động tác đơn giản, sợi dây lưng bị cởi ra đã trói lấy tay cô, trực tiếp ném cô lên sofa trong tiếng thét thất thanh của cô...
'Phạm Trọng Nam, đáng ghét thật, thả em ra!' Thảm rồi thảm rồi, chẳng lẽ hôm nay hắn định đùa bỡn chiêu thức mới, cùng cô chơi mấy trò kích thích gì hay sao?
'Không phải muốn biết anh làm sao giải quyết sao? Anh biểu diễn ngay tại chỗ cho em xem?'
Giang Tâm Đóa lúc này coi như triệt để lĩnh ngộ câu nói kia, mặc quần áo vào là tinh anh, cởi quần áo ra là lưu manh!
Hành vi của Phạm tiên sinh nhà cô lúc này có khác gì lưu manh đâu? Hơn nữa còn tại nơi thần thánh như thư phòng muốn cùng cô làm những chuyện sắc tình như vậy?
Bên này, đêm còn dài dằng dặc, tình chàng ý thiếp triền miên.
Còn bên kia...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...