Độc Gia Sủng Hôn

'Có nói ra hai người cũng không hiểu.' Bách Thiếu Khuynh nói với vẻ khinh thường, chẳng buồn để ý đến Tống Cẩn Hành và Phạm Trọng Nam nữa, cất bước đi về phía cô gái nãy giờ mình vẫn luôn để ý kia.

'Chỉ có cậu hiểu nhiều nhất thôi, Bách đại thiếu gia. Giỏi như vậy sao đến bây giờ người ta vẫn chưa chịu kết hôn với cậu?' Tống Cẩn Hành cố tình dẫm vào nỗi đau của hắn.

'Hừm, ít ra tôi vẫn còn có mục tiêu, có cái để mà phấn đấu, xin hỏi Tống thiếu gia, mục tiêu của cậu ở đâu? Trong nhóm chúng ta hình như chỉ còn mỗi cậu là còn rong chơi lêu lỏng thôi đấy.'

'Nếu như đã lêu lỏng lâu như vậy rồi, cũng không cần phải tìm một bến đỗ làm gì.' Tống Cẩn Hành nhấp một ngụm rượu, có chút lơ đễnh nói.

'Vậy cậu cứ tiếp tục lêu lỏng đi. À này Frank, tôi nghe nói Chân Chân nhà cậu đã thi đậu đại học rồi, bắt đầu có bạn trai rồi phải không?' Câu nói này Bách Thiếu Khuynh hỏi Phạm Trọng Nam nhưng ánh mắt vẫn luôn ghim trên mặt Tống Cẩn Hành, rõ ràng là cố tình nói cho hắn nghe.

Nghe Bách Thiếu Khuynh nói như vậy, động tác trên tay Tống Cẩn Hành chợt khựng lại.

'Chân Chân lớn rồi, cũng nên có cuộc sống riêng của mình.' Phạm Trọng Nam nhàn nhạt nói.

'Phải đó, trưởng thành rồi thì phải có cuộc sống riêng của mình, có lẽ cũng qua không lâu nữa Chân Chân sẽ kết hôn, làm vợ của một người nào đó.' Bách Thiếu Khuynh lại bồi thêm một câu, Phạm Trọng Nam lần này không trả lời hắn còn Tống Cẩn Hành cũng không nói tiếng nào, đột nhiên nâng ly rượu lên, đổ ực hết vào trong miệng.

Phải đó, cô sẽ cùng với một người đồng trang lứa kết giao sau đó kết hôn, trở thành vợ của người đó, giúp người đó sinh con dưỡng cái.

Người khác, không phải Tống Cẩn Hành hắn.

Như vậy rất tốt, cực kỳ tốt. Cô gái mà hắn luôn sủng ái, nâng niu trong lòng bàn tay rốt cuộc đã trưởng thành, hạnh phúc yêu đương, kết hôn, sinh con, hắn nên vui mừng mới phải chứ.


Nhưng...

Có trời mới biết lúc này hắn muốn mắng người đến mức nào.

Mắng ai đây? Mắng chính bản thân hắn sao? Không, không phải, hắn muốn mắng chính là khoảng cách mười ba tuổi chết tiệt kia.

Mười ba tuổi chênh lệch cũng giống như một vực sâu vạn trượng vậy, vĩnh viễn không có cách nào vượt qua được.

Lúc cô mới vừa sinh ra đời, hắn còn bồng bế cô, dỗ dành cô.

Cô chỉ là em gái, thật sự chỉ là em gái mà thôi!

Hắn không ngừng nói với bản thân như vậy nhưng chết tiệt, trong lòng sao lại quá sức không thoải mái thế này?

***

Lúc bữa tiệc đã được một nửa thì có hai người khách quý bất ngờ ghé thăm.

Nhìn thấy Sầm Chí Quyền đến, hơn nữa còn mang theo một cô gái, chuyện trước nay chưa từng có, nhóm Phạm Trọng Nam ai nấy đều đích thân đến chào hỏi.

'Cô ấy là thư ký của tôi, Quan Mẫn Mẫn Quan tiểu thư.'


Chào hỏi xong, Sầm Chí Quyền giới thiệu với mọi người cô gái mà hắn dẫn theo.

Phạm Trọng Nam lịch sự gật đầu, 'Quan tiểu thư.'

Bách Thiếu Khuynh thì không đơn giản như vậy, gương mặt hắn tràn đầy ý cười nắm lấy tay cô gái kia, 'Quan tiểu thư, cô với Chí Quyền có quan hệ gì vậy? Tên này trước giờ đều không dùng nữ thư ký nha.'

'Thư ký tức là thư ký, còn có thể có quan hệ gì?' Quan Mẫn Mẫn định rụt tay về không ngờ người đàn ông có vẻ ngoài ôn nhu nhã nhặn, đẹp mắt còn hơn cả phụ nữ kia sức lực lại lớn đến như vậy, nắm lấy tay cô thật đau.

Đáng ghét thật!

Nếu như không phải nể mặt anh ta là bạn tốt của đại boss, chắc chắn là cô sẽ lướn tiếng mắng người.

'Cô biết tại sao tên kia không chịu dùng thư ký nữ không?' Bách Thiếu Khuynh lại dường như nhìn không ra sắc mặt của đối phương đã thay đổi, vẫn một vẻ hi hi ha ha nắm tay cô gái không chịu buông.

'Bách Thiếu Khuynh, buông tay cho tôi.' Mặt Sầm Chí Quyền thoáng tối lại, hung hăng lừ hắn, giọng điệu đã thêm một phần lạnh lẽo.

'Hi Nhiên hình như đang đi về phía này.' Tống Cẩn Hành ho nhẹ một tiếng lên tiếng giải vây tránh cho Quan tiểu thư nhà người ta thêm ngượng ngùng.

Bách đại thiếu gia nghe nói người đẹp đang đi đến, bàn tay vốn đang nắm tay Quan tiểu thư dò hỏi tin tức vội vàng buông ra.


Hắn không muốn để cô hiểu lầm bằng không thật sự không biết mình theo đuổi đến năm nào tháng nào mới theo đuổi được vợ đây.

'Mẫn Mẫn, sao bạn lại đến đây?'

Giang Tâm Đóa và Dương Dung Dung thấy có khách đến thì cũng ngưng cuộc nói chuyện đứng lên định đến chào hỏi, nào ngờ thấy người đến là Quan Mẫn Mẫn, mẹ của Quan Cảnh Duệ thì ngạc nhiên không hẹn mà cùng kêu lên.

Lần trước khi cô gọi điện thoại cho mẹ mình ở Melbourne mới biết thì ra cô đã đưa con trai trở về Singapore, sau đó thì họ mất liên lạc, trái lại mấy đứa nhỏ ở trên mạng thì vẫn duy trì mối liên hệ thường xuyên.

'Đóa Đóa, Dương tiểu thư, xin chào.' Ngược lại với vẻ ngạc nhiên của hai người, Quan Mẫn Mẫn trấn tĩnh hơn nhiều, vui vẻ lên tiếng chào hỏi.

'Phụ nữ chúng ta qua bên đó nói chuyện thì hay hơn, chỗ này để lại cho các quý ông đi. Sầm tổng, không ngại cho chúng tôi mượn cô bạn đi cùng của anh một lát đấy chứ?' Không hiểu sao Dương Dung Dung càng nhìn càng cảm thấy đôi nam nữ vừa mới xuất hiện này đây là vai chính trong một vở tuồng hay đang diễn ra thế nhỉ?

Cô cảm thấy nên làm thân một chút với vị nữ vai chính này thì tốt hơn. Thực ra điều Dương Dung Dung muốn biết nhất chính là nội tình của chuyện Quan Mẫn Mẫn đào hôn năm đó, hôm nay tình cờ gặp được cả nam lẫn nữ vai chính, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tám chuyện tốt như vậy chứ? Nếu như biết được liệu họ có ý định nối lại duyên xưa hay không thì càng thú vị hơn.

Chuyện năm đó giữa hai người có thể nói là chấn động Singapore suốt một thời gian dài, hôm nay cùng lúc có thể gặp được hai người, sao lại có thể không hào hứng cho được chứ?

'Em nói chuyện với họ một lát đi, lát nữa anh tìm em sau.' Sầm Chí Quyền nhàn nhạt dặn dò.

***

Sau khi buổi tiệc kết thúc, ba đứa nhỏ đều đã đi ngủ trước, hai người lưu lại tiễn khách về xong mới lên lầu, lúc này đã rất khuya.

Cùng nhau tắm xong ra, Giang Tâm Đóa mệt mỏi tựa cả sức nặng của mình lên người chồng, đầu óc mơ màng muốn ngủ nhưng vẫn không quên nêu lên sự nghi hoặc trong lòng mình từ rất lâu, 'Ông xã, Sầm Chí Quyền có phải là ba của Quan Cảnh Duệ không?'


Lúc nãy bất kể Dương Dung Dung truy vấn, dò hỏi như thế nào, Quan Mẫn Mẫn vẫn không chịu hé răng nửa lời chứ đừng nói gì thừa nhận chuyện này.

Mãi đến cuối buổi tiệc khi tiễn hai người về, cô thấy Sầm Chí Quyền vẫn luôn nắm tay Quan Mẫn Mẫn không buông mãi cho đến lúc hai người lên xe. Nếu nói giữa hai người chỉ là quan hệ ông chủ và thư ký, đánh chết cô cũng không tin.

Cho dù thư ký phải theo ông chủ của mình đi xã giao cũng không cần phải xuất hiện ở buổi tụ hội có tính chất riêng tư như vậy mới đúng chứ.

'Anh không biết.' Phạm Trọng Nam trả lời theo sự thật.

'Không phải giao tình giữa anh với anh ta tốt lắm sao? Sao lại có thể không biết được chứ? Anh gạt em!' Cô nũng nịu hỏi, quyết tâm hôm nay phải dò hỏi cho được.

'Anh gạt em làm gì? Không biết tức là không biết thôi. Cho dù là bạn tốt đến đâu cũng có những riêng tư của họ chứ. Thôi đừng lo chuyện của người khác nữa, nói chuyện chúng ta đi, ngày mai không phải em muốn tham gia hoạt động mà trường của hai đứa nhỏ tổ chức sao? Còn không nhanh ngủ đi.'

'Thôi được.' Tuy rằng Giang Tâm Đóa rất tò mò về chuyện giữa Sầm Chí Quyền và Quan Mẫn Mẫn nhưng cô thực sự mệt quá rồi, nhắm mắt lại mơ mơ màng màng định ngủ nhưng lại như nhớ ra còn chuyện gì chưa làm, cô lại rướn người lên vòng tay qua cổ hắn, thấp giọng nói, 'Ông xã, em yêu anh!'

'Anh cũng yêu em.'

Hắn nghe tiếng thở đều đều của cô truyền đến bên tai nhưng vẫn không nỡ ngủ mất.

Đường đời còn rất dài, câu chuyện của họ vẫn còn tiếp tục...

Mà chuyện của người khác, bây giờ mới bắt đầu...

(Chính văn hoàn. Ngoại truyện các bạn đón xem ở Độc gia sủng hôn - Ngoại truyện nhé)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui