'Vậy sau này hai người tại sao lại kết hôn?' Lại còn có đến ba đứa con chứ? Giang Tâm Đóa nghi hoặc hỏi lại.
'Công ty quản lý tài sản của nhà họ Diệp lúc đó có thể nói là lớn số một số hai ở Anh, quản lý số tài sản trị giá gần 10 tỷ bảng Anh. Chị dâu rất yêu anh trai cô, một lòng muốn gả cho anh ấy mà của hồi môn của chị ấy chính là số tài sản mà tập đoàn Diệp thị quản lý, sau khi kết hôn nó sẽ được chuyển sang tay của tập đoàn Phạm thị. Một cuộc giao dịch đáng giá như vậy, người cha trong mắt chỉ có tiền tài và quyền thế kia của cô sao lại có thể bỏ qua được chứ? Ông ấy lợi dụng những mỗi quan hệ của mình, đầu tiên là ép đến nỗi anh trai của cô ở bên Đức không thể tiếp tục làm việc, sau đó chỉ thiếu chút nữa là hại chết người tình của anh ấy ở bên đó. Anh trai không muốn chuyện của mình liên lụy đến người vô tội nên chỉ có thể đồng ý quay về nhà kết hôn theo ý ba cô.'
'Nhưng, tuy rằng anh trai cô đồng ý kết hôn nhưng lại không chịu nghe theo tất cả những yêu cầu và kỳ vọng của ba, sau khi kết hôn với chị dâu thì vẫn một mực cự tuyệt phát sinh quan hệ với chị ấy. Chị cô một lòng yêu anh ấy, cho dù anh ấy không muốn là một đôi vợ chồng thực sự với chị ấy nhưng vẫn chấp nhận chờ đợi. Lúc đầu chị ấy vẫn còn có thể chịu đựng, hy vọng anh trai cô dần dần chấp nhận mình. Nhưng hai người họ kết hôn đã một năm rồi mà anh ấy lại vẫn cự tuyệt chị ấy như trước. Chị dâu bắt đầu có chút không vui, nhà họ Diệp bên đó cũng bắt đầu có lời ra tiếng vào. Ba của cô đương nhiên rất tức giận bởi vì chuyện này liên quan đến việc hợp tác giữa hai gia tộc, đến cuối cùng, sự trầm mặc kháng nghị của anh Cát Ân khiến cho ông ấy tức giận không thể át, sau một lần say rượu, ông ấy cưỡng hiếp chị dâu cô... Cho nên, Frank...thực ra là em trai cô.'
Chiếc dù trong tay Giang Tâm Đóa tuột khỏi tay rơi thẳng xuống đất. Nhất thời không cách nào chấp nhận được sự thật này.
Thảo nào, cô luôn cảm thấy quan hệ giữa Phạm Trọng Nam và Phạm Nhân Kính quá mức lạnh nhạt, quá mức căng thẳng, thì ra, băng dày một tấc không phải là chuyện một sớm một chiều là chuyện thật, thì ra, quan hệ không thể cho người ngoài biết được giữa hai người thực ra lại là...
Nếu vậy Phạm Trọng Nam với Phạm Uyển Viện là hai chị em cùng cha khác mẹ. Chẳng trách trước giờ hắn chưa từng nói rõ quan hệ giữa họ cho cô biết, bởi vì thực sự khó mà nói được nên lời.
'Lúc đó chị dâu tôi cũng chỉ là một cô gái ngoài hai mươi tuổi, bị một người trưởng bối mà mình từ nhỏ đã biết và kính trọng làm chuyện như vậy với mình, chị ấy căn bản là không có cách nào chấp nhận sự thật này, tinh thần bị đả kích nghiêm trọng. Sau đó ba của cô bởi vì chuyện làm ăn mà trở mặt với nhà họ Diệp, cuối cùng còn lợi dụng thủ đoạn nuốt trọn cả tập đoàn Diệp thị còn chị dâu bởi vì tinh thần suy sụp, lúc phát hiện mình có mang thì đã gần năm tháng, nếu như bỏ đứa nhỏ sẽ tạo thành tổn thương rất lớn cho người mẹ, hơn nữa sẽ càng làm cho tinh thần của chị ấy bị ảnh hưởng cho nên cuối cùng đứa bé ấy vẫn được sinh ra. Cả anh trai và chị dâu của cô đều không có cách nào quên được sự ra đời của đứa bé là bằng chứng của một tội ác còn ba của cô, lúc ban đầu ông cũng rất thống hận bản thân, vì một lúc mất đi khống chế mà làm ra những hành vi không bằng loài cầm thú của mình nên căn bản là không quan tâm gì đến Frank. Cả tuổi thơ của Frank trôi qua thực sự rất thống khổ, không được yêu thương, không được quan tâm, còn cô lúc bấy giờ còn là học sinh nội trú, căn bản là không biết trong nhà lại xảy ra tội ác ghê tởm như vậy...'
Phạm Uyển Viện nói đến đây, nước mắt đã không kìm được mà rơi xuống...
Giang Tâm Đóa ngồi sát đến gần bà, đưa tay giúp bà lau nước mắt, 'Đây đâu phải là lỗi của cô...'
Thảo nào chỉ cần có người đề cập đến những chuyện liên quan đến thân thế của hắn, tâm trạng của Phạm Trọng Nam thay đổi cực lớn, cho dù bản thân hắn cố đè nén thì cũng không muốn nói chuyện với bất cứ ai.
Hắn, chắc hẳn là muốn bảo vệ một chút tự tôn cuối cùng của mình.
'Sau khi Frank ra đời, anh trai của cô bởi vì đồng tình với chị dâu cộng thêm áy náy vì chính mình cũng có phần hại chị ấy cho nên chăm sóc cho chị ấy rất tận tình. Dần dà, bệnh tình của chị dâu của cô dần dần hồi phục, sau đó quan hệ của hai người cũng trở nên tốt và thân mật hơn, lúc Frank được bảy tuổi, hai người sinh ra Sharon. Lúc đó chúng tôi đều cho rằng, cái nhà này chắc là từ đây về sau có thể an ổn rồi. Nhưng rồi cóm lần, ba của cô lại mượn rượu giả điên, lại muốn làm bậy với chị dâu cô lần nữa, cũng may là được anh trai cô bởi vì đi công tác trở về sớm nhìn thấy, kịp thời can ngăn. Anh trai cô hận chết hành vi của ba cô, cãi nhau với ông ấy một trận, cuối cùng rồi dọn hẳn ra ngoài ở...'
'Ra ngoài ở một thời gian thì anh trai của cô lại có tình cảm với thư ký của anh ấy, chị dâu sau khi biết được chịu không nổi, tinh thần lại lần nữa trở nên thất thường, so với lần đầu tiên còn nghiêm trọng hơn nhiều, cuối cùng phải đưa đến bệnh viện tâm thần, ở lại đó hơn một năm mới được về nhà. Anh trai cô bởi vì chuyện này mà vô cùng hối hận, cắt đứt quan hệ với cô gái bên ngoài kia, lần nữa quay về nghiêm túc chăm sóc chị dâu. Mấy năm đó, chị dâu phải thường xuyên đi đi về về bệnh viện tái khám, lại còn phải đi tư vấn với bác sĩ tâm lý, còn Frank còn nhỏ có một làn suýt nữa thì bị chị dâu dìm chết trong ao nước, chắc là vì lương tâm trỗi dậy, ba của cô cứu nó rồi đưa nó về bên cạnh mình nhưng cũng không để tâm chăm sóc Frank cho lắm cho nên, suốt thời thơ ấu nó đều trưởng thành trong sự kiên cường và cô độc như vậy...'
Phạm Uyển Viện một hơi nói thật nhiều thật nhiều còn nãy giờ chuyên chú lắng nghe câu chuyện xưa của bà, Giang Tâm Đóa sớm đã lệ rơi đầy mặt.
'Vậy sau đó, sao anh ấy lại...'
'Năm Frank tám tuổi thì bắt đầu được đưa vào trường nam học sinh nội trú toàn thời gian, chính trong khoảng thời gian đó nó quen biết Tống Cẩn Hành. Tên nhóc đó tặng cho Phạm Trọng Nam món quà gặp mặt chính là một khẩu súng ngắn, lúc được nghỉ về nhà Frank có lấy nó ra cho cô xem, cô còn tưởng đó chỉ là một cây súng đồ chơi. Nào có ai ngờ chính là khẩu súng đó...' Phạm Uyển Viện nói đến đây chợt khựng lại, một lúc sau mới nói tiếp, 'Khẩu súng đó Frank một mực mang theo bên cạnh mình, mãi cho đến năm nó được mười hai tuổi, cô vẫn không xem cây súng đó là thật. Lúc đó tình cảm giữa anh trai với chị dâu của cô lại xảy ra biến cố, tinh thần của chị dâu càng lúc khôi phục càng tốt nhưng cũng vì vậy mà càng lúc càng thân cận với vị bác sĩ tâm lý đó... Một buổi tối đó, anh trai của cô không biết vì lý do gì mà uống thật nhiều, vừa về nhà thì bắt đầu chửi mắng chị dâu cô, mắng càng lúc càng khó nghe. Lúc đó cô mới vừa kết hôn với Lạc Khải, rất ít khi về nhà, hôm đó Lạc Khải đi công tác nên không có ở nhà, vì thế cô về nhà chơi, vừa khéo lúc đó Frank cũng được nghỉ phép về nhà. Chúng tôi nghe tiếng cãi cọ ồn ào từ phòng của hai người vọng ra, tất cả những người làm cũng bị tiếng mắng chửi của anh trai cô làm sợ đến nỗi không dám ra ngoài, cũng chính trong lúc hai người tranh cãi với nhau đó, chúng tôi mới biết được thân thế thực sự của Frank mà lúc đó, chị dâu lại mang thai hơn bốn tháng, mà cha của đứa bé lại không phải anh trai của cô, mà là của vị bác sĩ tâm lý kia...'
'Đứa bé đó, là Chân Chân?' Giang Tâm Đóa thật sự không thể tưởng tượng nổi quan hệ giữa họ lại phức tạp đến như vậy, chẳng trách trước giờ Phạm Trọng Nam đều không chịu nói rõ với cô quan hệ giữa hắn với ba người phụ nữ họ Phạm trong nhà.
Trước đây cô còn bởi vì chuyện này mà rất tức giận với hắn, cũng còn may là cô không trực tiếp lên tiếng hỏi hắn bởi vì điều đó có khác gì xát muối lên vết thương của hắn đâu chứ?
Phạm Uyển Viện gật nhẹ đầu, 'Tối hôm đó chúng tôi muốn khuyên hai người đừng cãi nhau nữa nhưng họ căn bản là không nghe, cô sốt ruột nên vội vàng gọi điện thoại cho ba cô, bảo ông ấy lập tức về nhà xử lý. Chính lúc cô đi gọi điện thoại đó, hai người từ cãi nhau chuyển sang đánh nhau, cuối cùng anh trai của cô còn định cưỡng bức chị dâu... Cô không biết Frank tại sao lại lấy súng nhắm vào anh ấy, cũng không rõ chuyện xảy ra thế nào nhưng lúc cô và ba cô quay trở lại trên lầu thì anh trai đã qua đời rồi, tấm thảm trắng trải sàn nhuộm đầy máu tươi còn chị dâu của cô, giống như vừa phải chịu cơn sợ hãi quá độ mà ôm Frank cùng trốn trong tủ áo...'
'Sara, đừng nói nữa. Xin cô, đừng nói nữa...' Giang Tâm Đóa ôm lấy Phạm Uyển Viện khóc òa lên, nghẹn ngào nói...
Cô quá sức đau lòng khi nghĩ tới hắn, nghĩ tới lúc đó hắn còn non nớt như vậy đã phải chịu đựng bao nhiêu bạo ngược và dằn vặt không thể diễn tả bằng lời, càng nghĩ nước mắt cô rơi càng dữ dội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...