'Bệnh của cháu là giả.' Phạm Uyển Viện đi đến trước mặt hắn, bình thản nói.
Phạm Trọng Nam đưa mắt nhìn vào khoảng không không có tiêu cự, sảng khoái thừa nhận, 'Đúng vậy, đều là giả.'
'Cháu...' Phạm Uyển Viện quả thực bị thái độ của hắn chọc cho tức điên người lên rồi, 'Cô luôn cho rằng cháu có thể vì Đóa Đóa mà thay đổi tính tình của mình, thật không ngờ làm đến cuối cùng, ngay cả ngay cả chuyện cơ bản nhất là thẳng thắn, tôn trọng người khác cháu cũng không làm được. Cháu làm như vậy có từng nghĩ đến hậu quả hay không?'
'Chuyện gì cháu cũng có thể tôn trọng ý kiến của Đóa Đóa nhưng riêng chuyện cô ấy muốn rời khỏi cháu thì tuyệt đối không thể nào. Nếu như không phải cháu đột nhiên ngất xỉu chắc là cô ấy đã sớm đưa Bối Bối trở về Melbourne rồi. Cháu chẳng qua chỉ muốn lợi dụng chuyện lần này để cô ấy nhanh chóng kết hôn với cháu, trở về bên cạnh cháu, sau này bất kể xảy ra chuyện gì, cháu cũng sẽ không gạt cô ấy nữa.'
'Chỉ tiếc là cháu đã không còn cơ hội này nữa rồi. Đóa Đóa nó đã biết cháu gạt nó, cháu cảm thấy với hành vi quá đáng này của mình, Đóa Đóa sẽ còn chịu tha thứ cho cháu nữa hay không? Hừm, đáng tội, tự làm tự chịu đi.' Phạm Uyển Viện nghiến răng nghiến lợi nói. Frank ngày thường thông minh như vậy, trên thương trường chuyện gì cũng có thể xử lý gọn gàng sạch sẽ thế nhưng trong chuyện tình cảm quả thực chẳng khác gì đồ ngốc, chẳng lẽ hắn không hiểu làm gì cũng phải lưu lại cho mình một đường lui hay sao chứ?
'Cháu sẽ tìm cô ấy giải thích rõ ràng.'
'Chỉ sợ bây giờ nói gì Đóa Đóa cũng sẽ không chịu nghe đâu.' Không phải bà muốn dội nước lạnh vào hắn mà thực tế là như vậy, lần này hắn phạm phải sai lầm quá lớn, nghiêm trọng hơn bất kỳ chuyện gì trước đây hắn đã phạm.
Hai người đang nói chuyện thì Melina vội vã vào báo cáo, 'Tiên sinh, phu nhân đã mua vé máy bay về Singapore, chuyến bay khởi hành lúc 11 giờ 10 phút, từ sân bay Heartrow, Luân Đôn.'
Rất tốt, vậy cũng tức là nói, hắn còn không đến một tiếng đồng hồ nữa.
Không buồn để tâm đến bất kỳ ai nữa, hắn sải những bước dài về phía cửa chính.
'Cháu muốn đi đâu?'
'Giải thích với cô ấy.'
Giải thích? Hắn muốn đuổi đến Singapore giải thích với cô sao? Chỉ sợ là lần này, cho dù hắn đuổi đến chân trời góc biển, Đóa Đóa cũng sẽ không tha thứ cho hắn.
'Sao ba lại có thể xấu như vậy chứ? Lừa gạt mẹ, lừa gạt cả nhà chúng ta...' nhìn theo bóng lưng vội vã của ba mình, Giang Phẩm Huyên rất không vui nói.
'Nhất định lần này ba con sẽ được nhận một bài học thích đáng.' Phạm Uyển Viện cũng nói bằng giọng rất không vui.
'Vậy...liệu mẹ có tha thứ cho ba hay không? Mẹ nói muốn đưa con trở về Melbourne, vậy tức là không được ở chung với anh trai nữa rồi!
Cô bé Bối Bối nói đến đây cũng không kìm lòng được, bật khóc lên.
'Em gái, đừng khóc nữa.' Phạm Dật Triển bước đến ôm em gái vào lòng, 'Nếu như mẹ không chịu tha thứ cho ba, không chịu quay về đây, vậy anh cũng không tha thứ cho ba, anh sẽ theo mẹ với em cùng đến Melbourne.'
Nhìn về hướng ba mình vừ chạy đi, trong lòng cậu bé cũng ngổn ngang trăm mối.
Lần này ba thực sự đã làm rất quá đáng, cậu bé quyết định về phe của mẹ, nếu như mẹ không chịu tha thứ cho ba, vậy cậu bé cũng sẽ không tha thứ cho ba.
Không ngờ lời nói dối hoang đường như vậy bà ba cũng có thể biên ra! Hơn nữa lại là loại khổ nhục kế cực kỳ tệ hại này, thật sự là, chỉ số thông minh đủ thấp rồi.
Chỉ hy vọng cậu không bị di truyền điểm này từ ba mình, bằng không thì thật thảm!
***
Sân bay Heartrow, Luân Đôn
Giang Tâm Đóa cầm chắc vé máy bay và phiếu đăng ký chuẩn bị qua cổng kiểm tra an ninh. Đây là lần đầu tiên cô một thân một mình rời khỏi Luân Đôn, so sánh với năm năm trước khi cô đau lòng lẫn tuyệt vọng mang theo Bối Bối rời khỏi thành phố này, tâm tình của cô lúc này có thể nói là bình thản hơn nhiều.
Cô chỉ muốn một mình yên tĩnh, không suy nghĩ đến chuyện gì, không muốn gặp bất cứ ai, chuyện của sau này cứ để sau này tính. Nhưng có một điều cô có thể khẳng định, cô sẽ không để cho hắn tiếp tục chi phối, thao túng mình nữa.
Giữa họ có quá nhiều chuyện, quá nhiều cảm xúc rối ren, đợi hắn tự mình suy nghĩ thông suốt rồi tính sau.
Thời tiết Luân Đôn hôm nay vẫn u ám, lạnh lẽo không thấy ánh mặt trời như mọi ngày, Giang Tâm Đóa đã bước lên máy bay, ngồi vào chỗ của mình, cô lấy điện thoại ra điều chỉnh cho nó về chế độ máy bay rồi chống cằm lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay.
Cô chỉ đặt loại vé phổ thông, hơn nữa lúc này trên người chỉ mặc quần jeans áo thun đơn giản cộng thêm một chiếc áo măng tô dày, chân mang một đôi bốt ngắn, thoạt nhìn Giang Tâm Đóa không khác gì những hành khác bình thường khác.
Sắp phải rời khỏi đây rồi, hai đứa nhỏ lúc thức dậy không thấy mẹ đâu, chắc là lo lắng và buồn lắm, đúng không?
Thực xin lỗi các con, mẹ chỉ muốn có một chút không gian và thời gian riêng tư để suy nghĩ mà thôi, khi nào đến Singapore rồi, mẹ sẽ lập tức gọi điện về cho các con.
Cô nhắm chặt mắt, nhớ đến bộ dạng đáng yêu của hai con, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt nào.
Còn hắn, chắc cũng đã nhìn thấy lá thư mà cô để lại cho hắn rồi đúng không? Cô không có cách nào tưởng tượng ra lúc này hắn thế nào, chắc là giận đến phát điên hay là bắt đầu kiểm điểm lại những hành vi của bản thân xem rốt cuộc mình đã làm ra những chuyện tốt gì?
Nhưng, hắn thực sự sẽ kiểm điểm bản thân sao? Nếu thực sự là vậy, sao lại có thể hết lần này đến lần khác làm ra những chuyện đáng giận như thế chứ?
Máy bay lúc này đã bắt đầu lăn bánh trên đường băng, chuẩn bị cất cánh, đã đi đến bước này, mặc kệ hắn tức giận hay thế nào, dù sao cho dù hiện tại hắn biết cô đi đâu thì sao chứ? Giờ cô đã ở trên không trung, hắn còn có thể làm gì được cô sao?
Tốc độ máy bay trượt trên đường băng càng lúc càng nhanh, không lâu sau thì đã bắt đầu cất cánh bay lên trời xanh, tâm tình của cô cũng như chiếc máy bay lúc này, lắc lư, nhấp nhỏm, phập phồng.
Thực ra một người ra ngoài đổi gió, cảm giác này cũng không tệ lắm.
Nhưng bỗng dưng, tốc độ của chiếc máy bay chậm lại, cuối cùng là dừng hẳn trên đường băng.
Giang Tâm Đóa không nhịn được trong lòng chợt dấy lên một cảm giác bất an. Xảy ra chuyện gì vậy?
Không chỉ có cô, tất cả những hành khách trên máy bay đều có cùng cảm giác giống như vậy, trên mặt ai cũng lộ vẻ khó hiểu và lo lắng, nhiều người nhao nhao hỏi những tiếp viên hàng không, nhất thời khoang máy bay hỗn loạn và ồn ào vô cùng.
Không lâu sau đó, cơ trưởng của chiếc máy bay thông qua hệ thống loa giải thích với tất cả hành khách rằng trên chiếc máy bay này có một vị khách quý đi nhầm, người đó cần phải lập tức xuống máy bay, nếu như vì thế tạo thành bất kỳ phiền phức gì cho những hành khách khác, hãng hàng không xin họ thứ lỗi đồng thời chấp nhận bồi thường cho mọi người bằng cách trả lại tiền vé máy bay cho họ.
Một khoản bồi thường rộng rãi như vậy, vị khách quý này xem ra lai lịch không nhỏ!
Chính ngay lúc mọi người xôn xao bàn tán thì Giang Tâm Đóa vẫn lẳng lặng ngồi nơi ghế của mình, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt dù rằng chính cô không ngừng trấn an bản thân.
Tuy rằng cô không cho rằng mình là nhân vật lớn gì, không có khả năng cả chiếc máy bay mấy trăm hành khách lại dừng lại vì cô, hơn nữa cô xác định mình không đi nhầm chuyến bay cho nên nỗi bất an của cô căn bản là không có căn cứ.
Nghĩ như vậy, trong lòng Giang Tâm Đóa nhẹ nhõm đi đôi chút dù cô vẫn không ngừng vỗ ngực bắt bản thân phải bình tĩnh lại, chỉ cần vị khách quý đó xuống máy bay, chuyến bay sẽ lập tức được tiếp tục, cô không cần phải suy nghĩ rồi lo lắng vẩn vơ nữa.
Chỉ là, khi mắt cô vô tình lướt qua cửa sổ máy bay, nhìn thấy một đoàn người đang lái xe chuyên dụng từ sân bay chạy đến, trong lòng thầm nghĩ không lẽ là xe đến đón nhân vật quan trọng kia sao? Không biết người đó tướng mạo thế nào nhỉ? Đợi lát nữa nói không chừng cô có cơ hội gặp được nhân vật quan trọng đó thì tốt quá.
Không chừng là thành viên nào đó của hoàng thất Anh thì sao? Nếu may mắn hơn nữa, gặp được vương phi Catherine thì còn gì bằng.
Trong khoang máy bay, những hành khách vẫn còn đang hăng say thảo luận xem vị khách quý thần bí đó rốt cuộc là thần thánh phương nào sau đó ai nấy đều tò mò áp sát vào cửa sổ của máy bay nhìn xem đoàn xe đang càng lúc càng đến gần. Nhưng khi đoàn xe áp sát máy bay, mắt Giang Tâm Đóa đồng thời trợn to lên, trong một chớp mắt đó, toàn thân cô như rơi xuống hầm băng, lạnh toát!
Người trong chiếc xe đó rõ ràng là...
Chắc không phải vậy chứ? Vậy vị khách thần bí đáp nhầm chuyến bay đó không lẽ lại là...
Điều này cũng không khỏi quá sức tưởng tượng rồi! Phạm Trọng Nam xấu xa kia lại dám làm chuyện tày đình như thế, vì cô mà lại chặn cả chiếc máy bay lại?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...