'Chắc anh sẽ không cho rằng, anh lên giường với tôi thì sẽ chịu trách nhiệm đấy chứ?' Thật sự có chuyện buồn cười như vậy sao?
Bách đại thiếu gia anh ta là người nào chứ? Sinh ra và lớn lên ở Mỹ, tư tưởng và sự giáo dục hoàn toàn không bị ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Hoa lâu đời, làm gì có chuyện có tư tưởng cổ lỗ vậy chứ? Hơn nữa, lên giường chuyện này đều là hai bên tình nguyện, bằng không, người muốn Bách đại thiếu gia phụ trách có đếm chắc cũng không đếm hết mới phải.
'Đương nhiên.' Hắn cúi thấp đầu, nghiêm túc nhìn cô, 'Từ khoảnh khắc mà anh có được em đó, em chính là của anh rồi!'
Phạm Hi Nhiên suýt nữa thì thất thanh kêu lên một tiếng, cái gì gọi là “có được em” chứ? Người đàn ông này da mặt đúng là không phải dày bình thường, chuyện đó mà cũng có thể nói hùng hồn như vậy.
'Chúng ta đều là người trưởng thành...'
'Đừng có lấy mấy lý do vớ vẩn đó mà qua loa anh, đối với anh mà nói, lý do duy nhất khiến anh muốn ở bên em đó chính là Bách Thiếu Khuynh anh để ý em, xem trọng em, Phạm Hi Nhiên, từ giờ phút này bắt đầu, em phải nhớ kỹ, em, Phạm Hi Nhiên, là của Bách Thiếu Khuynh!'
'Bách Thiếu Khuynh, anh phụ trách cả nhà họ Phạm của tôi phải không?' Cái gì gọi là “để ý” cô, “xem trọng” cô? Hắn để ý cô, chẳng lẽ cô còn phải đốt pháo ăn mừng sao?
Thật là nực cười!
'Anh nào dám phụ trách cả nhà họ Phạm của em chứ? Nhưng anh là người đàn ông siêu cấp có trách nhiệm, bất kể là đối với chuyện gì hay đối với người nào, chỉ cần có bắt đầu, anh sẽ phụ trách đến cuối cùng!
Chết tiệt cái “phụ trách” của anh!
'Đi cho khuất mắt tôi, tôi không cần anh phụ trách cái gì!' Cô dùng hết sức lực toàn thân hướng về phía hắn quát lớn.
Thành phố Luân Đôn này quả thực không thích hợp với cô chút nào, mới vừa quyết định tạm thời lưu lại một thời gian thì lập tức xảy ra chuyện lớn ngay.
****
Tuy rằng nửa đêm bởi vì cơn ác mộng kinh hoàng kia mà bừng tỉnh nhưng sau đó, ôm cô vợ nhỏ của mình trong lòng, cảm thụ hơi ấm của cô, đắm chìm trong mùi hương bách hợp nhàn nhạt tỏa ra từ người cô, Phạm Trọng Nam rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ, hơn nữa còn ngủ rất say, một giấc này, ngủ thẳng tới trời sáng mới tỉnh.
Chừng như đã lâu chưa được ngủ một giấc nào ngon như vậy, Phạm Trọng Nam mơ mơ màng màng theo bản năng đưa tay định ôm lấy người bên cạnh nhưng lại phát hiện ra, đôi tay mình đang huơ vào khoảng không.
Hắn vội mở mắt ra nhìn một vòng xung quanh mới phát hiện người trước giờ luôn dậy muộn hơn hắn lúc này lại không ở trên giường.
'Đóa Đóa...' Nhanh chóng ngồi dậy, hắn vừa bước xuống giường đi về phía nhà vệ sinh vừa gọi cô nhưng không có ai trả lời.
Sớm như vậy đã đi đâu rồi?
Vốn định nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi xuống lầu tìm cô nhưng mới vừa xoay người thì đã thấy cô quay về phòng, trên người đã thay trang phục để ra ngoài, nhìn thấy hắn, gương mặt nhỏ nhắn thoáng lộ ra nụ cười ngọt ngào, 'Dậy rồi sao? Nhanh thay rửa mặt, thay quần áo đi, lát nữa chúng ta phải đến bệnh viện kiểm tra cho nên tạm thời anh không được ăn gì.'
Mới vừa sáng sớm đã nhắc hắn chuyện đi bệnh viện, tuy rằng Phạm Trọng Nam rất không muốn đi nhưng bởi vì tối qua đã nhận lời với cô nên chỉ đành ậm ừ, 'OK, anh biết rồi!'
Đợi đến khi hắn quay trở lại nhà vệ sinh thì mới phát hiện chiếc bàn chải đánh răng màu xanh của mình đã có người cẩn thận nặn sẵn kem đánh răng trên đó, cầm chiếc bàn chải trên tay, vành mắt hắn hơi nóng lên, cõi lòng ấm áp vô cùng.
Trước đây họ ở eben nhau, cô chừng như chưa có lần nào thức dậy trước hắn, cho nên, những chi tiết nhỏ nhặt này hắn gần như không để ý nhưng lúc này đây, trong lòng hắn như có một dòng nước ấm chảy qua, cảm giác này kỳ diệu đến nỗi không cách nào diễn tả nổi, cầm chiếc bàn chải trên tay, nhìn nó hồi lâu vẫn không nỡ đưa vào miệng...
Đây là tình ý, tình yêu cô dành cho hắn! Haizz, thật không nỡ!
'Sao lại lâu như vậy? Anh nhanh lên đi, sắp mười giờ rồi.' Giang Tâm Đóa giúp hắn chọn xong quần áo để thay mà vẫn chưa thấy nhân vật chính xuất hiện thì lo lắng bước vào, không ngờ lại nhìn thấy hắn cầm bàn chải đánh răng ngây người...
Có vấn đề gì sao?
Còn Phạm Trọng Nam khi nghe cô nói sắp mười giờ thì mới chợt hiểu ra, bình thường hắn luôn thức dậy lúc sáu giờ rưỡi, không ngờ hôm nay lại ngủ muộn như vậy, hơn nữa buổi tối hôm trước cũng không có vận động gì quá mức cực khổ lao lực, vậy mà hắn lại có thể ngủ ngon lành đến vậy.
Hắn vừa đánh răng vừa nhìn vào chính mình trong gương nhưng vừa mới ngẩng đầu lên thì một cơn choáng váng lập tức ập đến nhưng rất nhanh đầu óc lại khôi phục lại tỉnh táo như thường.
Là thật sự mệt mỏi quá độ sao?
Đợi đến khi hắn bước ra, Giang Tâm Đóa đã ngồi chờ sẵn ở bên giường, trên tay còn cầm chiếc áo sơ mi, thấy hắn, cô vội đứng dậy bước đến gần, 'Cởi áo ngủ ra.'
Nếu như là lúc khác nghe cô nói như vậy, hắn khẳng định giây tiếp theo sẽ bổ nhào về phía cô, trực tiếp áp cô dưới thảm, hưởng thụ một chút vận động buổi sáng.
Nhưng hiện giờ xem ra không có khả năng rồi.
'Em giúp anh cởi đi.' Hắn đứng yên ở đó, hai tay giang rộng ra hai bên, bộ dáng thật sự giống như một vị quân vương của triều đại xa xôi nào đó đang chờ người hầu đến phục vụ thay quần áo.
Nếu như không phải phải tranh thủ thời gian đến bệnh viện kiểm tra cho hắn mà là đi chơi hoặc có lẽ chỉ là đi công ty hay ra ngoài làm chuyện khác gì đó, Giang Tâm Đóa nhất định lười phải quan tâm nhiều như vậy.
Nhưng cho dù hết lần này đến lần khác tự trấn an bản thân rằng hắn chỉ là lao lực quá độ mà thôi, hắn nhất định không có chuyện gì nhưng trước khi nhận được kết quả kiểm tra sức khỏe trên tay, trái tim thắc thỏm lo âu của cô vẫn không làm sao bình ổn được.
Cô nhu thuận bước đến gần hắn, nhón chân lên, hai tay nâng cao giúp hắn cởi chiếc áo ngủ ra, lại giúp hắn mặc áo sơ mi vào, chờ hắn hơi cúi người xuống để cô dễ dàng giúp hắn tròng chiếc áo len cổ cao màu cà phê đậm vào, tiếp đó là quần dài màu đen cuối cùng là chiếc áo khoác dài kiểu dáng kinh điển bằng da cừu, tất cả trang phục đều là hàng cao cấp, chất liệu cực tốt cộng thêm những đường cắt may vô cùng tinh xảo và khéo léo càng phụ trợ cho vóc dáng của người đàn ông càng thêm cao lớn đĩnh đạc, gương mặt với những đường nét rõ ràng của hắn càng thêm tuấn dật, quả thực là anh khí bức người...
Cuối cùng, giúp hắn đeo lên chiếc đồng hồ của thương hiệu nổi tiếng Patek Philippe kiểu dáng đơn giản mà thanh lịch và tinh tế kia lên tay, xem như đại công cáo thành!
Tin rằng Phạm tiên sinh chỉ tùy tiện xuất hiện ở trên đường cũng tuyệt đối có thể thu hút ánh mắt của tất cả những người khác phái.
'Phạm phu nhân, có hài lòng về chồng mình không?' Hắn chủ động điều chính một chút dây đeo của chiếc đồng hồ bị lệch, cười nhẹ hỏi.
'Phạm tiên sinh, xin vui lòng gọi em là Giang tiểu thư.' Cô vùi mặt vào ngực hắn, hai tay vòng qua vòng eo tinh tráng, nghịch ngợm nói.
“Giang tiểu thư” cái cách xưng hô này nghe thế nào cũng cảm thấy chướng tai! Phạm Trọng Nam cực kỳ hưởng thụ chuyện mỹ nhân chủ động ôm ấp thế này nhưng trong đầu lại đang nghĩ về một chuyện khác.
'Đóa Đóa...'
'Gì vậy?'
'Đợi lát nữa sau khi kiểm tra ở bệnh viện xong, anh bảo luật sư qua đây, chúng ta làm lại thủ tục kết hôn, có được không?'
Đúng là hắn đã từng nhận lời với cô là sẽ chờ cho đến khi cô tốt nghiệp đại học lần nữa nhưng kế hoạch xem ra nên thay đổi cho phù hợp với hoàn cảnh.
Hiện giờ cái hắn không muốn nghe từ miệng bất kỳ ai khác nhất chính là câu xưng hô “Giang tiểu thư” này, đương nhiên phải tìm cách thay đổi cho nó trở lại là “Phạm phu nhân” như trước.
'Cái gì?' Vốn đang dán mặt lên ngực hắn Giang Tâm Đóa vụt ngẩng đầu lên, người này mới sáng sớm lại nổi cơn gì nữa đây? Tự dưng lại nhắc đến chuyện kết hôn làm gì? Hơn nữa lại là hôm nay, có cần phải gấp rút như vậy không?
'Đợi anh làm kiểm tra sức khỏe xong, xác định là không có bất kỳ vấn đề gì rồi chúng ta bàn lại vấn đề này.' Cô không lập tức nhận lời hắn. Nói thực, giờ phút này cô làm gì còn tâm tình nghĩ đến chuyện này chứ?
Chỉ nội lo lắng cho hắn không cũng đủ khiến cô phiền lòng lắm rồi. Hơn nữa, bất kể là có tờ hôn thú ấy hay không, cô cũng đã quyết định sẽ không rời khỏi hắn rồi mà.
Nhưng vừa nghe Phạm Trọng Nam nhắc tới luật sư Giang Tâm Đóa liền nhớ lại chuyện tối qua Hi Nhiên đã nói, rằng hắn bảo luật sư lập di chúc cho mình, chuyện này cô vẫn chưa có thời gian nói chuyện rõ ràng với hắn.
Xem ra còn rất nhiều rất nhiều việc chờ cô xử lý nhưng bây giờ, chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện xác định tình hình sức khỏe của hắn.
'Đóa Đóa, chuyện này làm nhanh lắm...'
'Không được...chúng ta đi bệnh viện trước đã.'
Lời của Giang Tâm Đóa vừa dứt thì bên ngoài đã truyền đến mấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ, nhất định là quản gia lên nhắc nhở họ rồi bởi vì thời gian quả thực đã không còn sớm.
'Được rồi, vấn đề này chúng ta sau này bàn lại.' Giang Tâm Đóa nói với vẻ bất đắc dĩ rồi kéo tay hắn cùng xuống lầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...