Độc Gia Sủng Hôn

Sara? Giang Tâm Đóa ngơ ngẩn nhìn Phạm Uyển Viện, thấy thần sắc bà cũng lộ vẻ lo âu thì nỗi bất an trong lòng càng lớn.

'Đóa Đóa...' Phạm Uyển Viện đi đến bên cạnh cô, hai tay đặt lên vai cô, giọng ý vị và sâu xa, 'Chúng tôi vẫn luôn xem cháu là người một nhà. Cho dù Frank có dấu cháu bất cứ điều gì, cô đảm bảo đó tuyệt đối không phải là do nó cố ý. Frank có sự cân nhắc của riêng mình, cháu cho nó thêm chút thời gian. Cô vào văn phòng làm việc của bác sĩ Victor trước, cháu với Hi Nhiên cứ từ từ nói chuyện.'

Nói rồi Phạm Uyển Viện cầm lấy túi xách rồi xoay người rời đi.

Phạm Hi Nhiên kéo tay Giang Tâm Đóa cùng đi đến băng ghế dài ngồi xuống, 'Bệnh tình của Frank đến quá đột ngột, lần trước ở Moscow sau khi anh ấy bị thương, đưa chị về Melbourne xong, không kịp nghỉ ngơi một phút nào anh ấy đã phải cùng em đến Thụy Sĩ công tác một chuyến, sau đó bởi vì phải giải quyết một số vấn đề liên quan đến kế hoạch kinh doanh trong quý ba của tập đoàn Phạm Thị, Frank phải họp liên tục với những người phụ trách việc kinh doanh của các công ty con ở những nước châu Âu. Liên tục mười sáu tiếng đồng hồ đầu óc làm việc đến cực hạn, hai giờ khuya đêm hôm đó anh ấy đột nhiên ngất xỉu làm cả đám chúng tôi ai nấy đều sợ hết hồn. Chị có thể tưởng tượng, trong phòng họp khi đó toàn bộ đều là những chủ quản cao cấp, nhất cử nhất động của những người ở đó đều có thể ảnh hưởng đến xu thế tăng hay giảm của thị trường tiền tệ châu Âu nhưng lúc đó ai nấy đều tỏ vẻ khiếp sợ vô cùng. Giờ nghĩ lại còn thấy buồn cười, nhưng thực sự lúc đó ai nấy đều bị Frank làm cho sợ đến hết hồn.'

Cũng chỉ là chuyện mới xảy ra hơn ba tháng trước thôi sao? Tại sao hắn không nhắc đến với cô một câu nào?

'Sao anh ấy lại không biết chăm sóc cho chính mình đến thế chứ?' Giang Tâm Đóa nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt, đôi mày thanh tú thoáng chau lại, nghẹn ngào nói.

Từ sau khi cùng Phạm Trọng Nam kết hôn cô đã biết hắn trước giờ luôn coi sự nghiệp làm trọng, chuyện ăn uống ngủ nghỉ luôn bị xếp lại phía sau, cô cũng biết hắn tuỳ thời tuỳ lúc đều phải trù bị sách lược, chỉ huy, vận hành nghiệp vụ của cả một tập đoàn đa quốc gia. Buổi tối ngủ còn phải không ngừng tiếp điện thoại, sáng hôm sau lại phải lên máy bay đi công tác đến một công ty con nào đó.


Mấy năm nay sau này họ không còn ở bên nhau, rốt cuộc hắn đã sống như thế nào chứ? Sao lại có thể khiến bản thân trở thành thế này? Hắn không thấy mệt sao?

Đột nhiên tất cả những oán giận, bất mãn dành cho hắn mấy ngày qua đều trở thành đau lòng.

'Chuyện gì Frank cũng thích tự gánh vác một mình, từ trước đến giờ luôn là như vậy. Trước đây anh ấy cho rằng chỉ cần chăm sóc em với Chân Chân và mẹ cho thật tốt là được, tất cả những chuyện còn lại bất kể là chuyện công hay chuyện tư, anh ấy đều không tiết lộ nữa lời. Em cũng phải công nhận, dấu chị những chuyện đó, quả thực là anh ấy có sai. Sai ở chỗ chuyện gì cũng khư khư giữ trong lòng không chịu chia sẻ với chị, Vợ chồng thì phải đồng lòng, anh ấy nên cho chị sự chân thành và tin tưởng lẫn nhau. Nhưng mà Đóa Đóa...' Phạm Hi Nhiên nói đến đây đột ngột dừng lại.

'Sao vậy?' Giang Tâm Đóa nhìn đôi mắt đã ươn ướt của Phạm Hi Nhiên, hai tay đưa ra nắm chặt tay cô.

Có một số chuyện, khi thật sự muốn nói ra lời người ta mới phát hiện cần phải có thật nhiều dũng khí! Phạm Hi Nhiên cũng dùng sức nắm lấy tay Giang Tâm Đóa, 'Mối quan hệ giữa những người trong nhà họ Phạm chúng em quả thật là hơi phức tạp một chút. Ngay cả em là một người trong cuộc, cho dù muốn nói cũng...'

'Sharon...' Giang Tâm Đóa vội ngắt lời cô, 'Chị trước giờ không hề có ý định dò xét chuyện riêng của anh ấy, của nhà họ Phạm. Chị chỉ hy vọng bất kể trước đây anh ấy đã trải qua những chuyện gì, chị đều sẽ không vì những chuyện đó mà có suy nghĩ sai lệch về anh ấy. Chị chỉ hy vọng anh ấy có thể chia sẻ mọi chuyện với chị, bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ.'

'Cho Frank chút thời gian đi, anh ấy nhất định sẽ nói với chị tất cả. Sở dĩ anh ấy không hỏi ý của chị mà quyết định chuyển trường cho chị và Bối Bối đến Luân Đôn cũng chỉ bởi vì anh ấy sợ chị sẽ rời đi.'


'Cho dù Phạm Trọng Nam không nói gì với chị, lúc này đây chị cũng không có khả năng rời đi.' Giang Tâm Đóa nhìn lên dấu chữ thập đỏ vẫn còn sáng đèn trên cửa phòng cấp cứu, buồn bã nói.

'Frank thật sự rất yêu chị, rất sợ chị sẽ rời khỏi anh ấy. Đóa Đóa, chị không biết anh ấy trưởng thành trong hoàn cảnh thế nào đâu, anh ấy sớm đã quen với cô độc, sau đó thì chỉ biết ra lệnh cho người khác. Em nghe Sara nói, năm đó khi Andy được hơn một tuổi, có một hôm bị sốt cao, khóc nháo không ngừng suốt cả đêm, ai bế cũng không chịu, chỉ có khi Frank trở về bế thì thằng bé mới chịu yên tĩnh trở lại. Đêm hôm đó, anh ấy cứ thế bé thằng bé suốt cả đêm, đến sáng hôm sau vẫn đúng giờ đi đến công ty. Có thể nói anh ấy là một người có tinh thần trách nhiệm rất cao vì thế nên mới muốn đem tất cả những người mà anh ấy quan tâm che chở sau lưng mình. Có nhiều chuyện anh ấy không muốn nói là bởi vì muốn bảo vệ chị, không muốn chị phải suy nghĩ nhiều, bối rối, khổ sở.'

'Chị biết. Chị cũng đã tha thứ cho anh ấy rồi...' Nghe Phạm Hi Nhiên nói hằng cũng đã từng ôm con, dỗ con tới trời sáng, vành mắt Giang Tâm Đóa đã ươn ướt.

'Mấy năm nay chị không ở bên cạnh Frank, anh ấy sống thật sự rất đè nén, ngày nào cũng như ngày nấy, liều mạng làm việc, căn bản là không có nghỉ ngơi cho đàng hoàng, ngoại trừ khoảng thời gian trước khi anh ấy ở cùng chị ở Melbourne, khoảng thời gian đó có thể nói là Frank đã buông xuống phần lớn công việc. Tuy là người một nhà nhưng ngoại trừ công việc bọn em không giúp gì được cho Frank cả, anh ấy cũng không phải lại người gặp ai cũng có thể chia sẻ, em chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ấy bận bịu không ngừng, lấy công việc làm tê liệt bản thân... Chị không biết đâu, khi biết hai người quay trở lại với nhau, sự lo lắng của bọn em cuối cùng mới lắng xuống, cảm thấy anh ấy cuối cùng cũng có thể buông xuống gánh nặng nặng nề trong lòng để sống một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc của riêng mình, nhưng bây giờ...'

Phạm Hi Nhiên đang nói chợt ngừng lại khiến cho trái tim của Giang Tâm Đóa chợt thắt lại.

Phạm Trọng Nam rốt cuộc là bị bệnh gì? Một dự cảm không lành trùng trùng ập tới, vây hãm lấy Giang Tâm Đóa, khiến cô gần như không thở nổi.


Phạm Hi Nhiên thở ra một hơi thật dài rồi mới tiếp tục nói. Lần trước sau khi anh ấy ngất xỉu, trở về Luân Đôn, em với Sara đã tìm mọi cách nhưng vẫn không ép được anh ấy đi bệnh viện làm một cuộc kiểm tra toàn diện. Điều bác sĩ Victor lo lắng nhất là không biết liệu có phải trong đầu anh ấy đang có một khối u hay không.

Khối u ở trong đầu? Giang Tâm Đóa thực sự là bị mấy chữ này làm cho giật nảy mình, sắc mặt trong thoáng chốc tái nhợt...

Sao lại có thể? Phạm Trọng Nam tuổi còn trẻ như vậy, sao lại có thể?

Nhưng chiếu theo cách làm việc bất kể ngày đêm không ngừng nghỉ của hắn, sức khỏe cho dù có tốt hơn rồi cũng có một ngày không chịu nổi, cộng thêm hắn suốt ngày hút thuốc, hút đến phổi cũng đen luôn như vậy thì còn chuyện gì không thể xảy ra được?

Hiện giờ trên báo chí, tin tức về những người lao lực quá độ mà chết chẳng lẽ còn ít sao?

Nhưng mà hắn...

Cô nhất thời không có cách nào tiếp nhận, không thể nào...


'Đóa Đóa, chị bình tĩnh lại một chút, đừng quá lo lắng có được không?' Phạm Hi Nhiên lẳng lặng nhìn gương mặt tái nhợt của cô, 'Đây chỉ là tình huống tệ nhất mà bác sĩ Victor lo ngại sẽ xảy ra mà thôi, còn cần phải tiến hành những xét nghiệm chi tiết hơn như chụp cắt lớp, chụp cộng hưởng từ rồi mới có thể phán Đóan chính xác căn bệnh, nhưng nói thế nào anh ấy cũng không chịu làm kiểm tra, đây mới là điều mà chúng tôi lo lắng nhất...'

Tại sao chứ? Chẳng lẽ ngay cả tính mạng của mình hắn cũng không cần sao? Hay là cố tình giấu bệnh không muốn điều trị?

'Anh ấy chính là cái gì cũng không chịu nói, chỉ một mực cự tuyệt kiểm tra. Nhưng theo em nghĩ có lẽ là Frank cảm thấy không cần thiết.'

'Chị không biết đấy thôi, khi anh ấy nhìn em đưa chị rời khỏi Moscow, em thấy vẻ mặt anh ấy giống như trời đất sắp sụp đổ vậy. Nói đến đây, người trước giờ luôn kiên cường như Phạm Hi Nhiên mà vành mắt cũng hoen hoen đỏ.

Nghe những lời này của Phạm Hi Nhiên, nước mắt của Giang Tâm Đóa đã không ngăn được mà trào ra.

Cô biết ý của Hi Nhiên!

Nhưng hắn sao lại có thể tùy hứng như vậy được chứ? Cho dù lúc đó cô không có ý định quay về bên cạnh hắn thì hắn vẫn còn một đứa con trai cần hắn chăm sóc, cho dù hắn không quan tâm đến sức khỏe của mình đến mấy thì cũng không thể để cho một đứa bé chỉ mới có năm tuổi phải đối mặt với tin tức người cha thân yêu của mình đang bị bệnh nặng được!

Người này từ lúc nào thì trở nên phiến diện và bất chấp tất cả như thế chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui