Trang viên Hoa Hồng và lúc đêm khuya yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng lá rụng cũng có thể nghe được.
Ngoài cổng trang viên, một chiếc xe màu đen lặng lẽ dừng lại trước cổng sắt lớn, vài giây sau, một người đàn ông vóc dáng cao ráo xuống xe, vòng qua đầu xe đến cửa phụ lái, mở ra rồi hơi lùi lại nhường cho một người phụ nữ vóc dáng cũng cao ráo không kém xuống xe.
Những hạt mưa đêm lất phất bay, nhẹ nhàng đáp lên người hai người, người đàn ông một tay cẩn thận giúp người phụ nữ che dù, tay kia vòng qua người bà siết chặt, như sợ bà bị lạnh vậy.
Hai người cứ thế dựa vào nhau đứng ở ngoài cửa đợi, ánh đèn đường vàng nhạt chiếu xuống hai người, kéo hai chiếc bóng thật dài thật dài...
Chờ khoảng chừng năm phút, cuối cùng nơi nhà chính cũng có động tĩnh, cánh cửa cao không một tiếng động mở ra, một bóng người, bởi khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ là ai, một tay che dù đi về phía cổng sắt.
Càng đi càng gần, cuối cùng, bóng người đó rốt cuộc dừng lại phía sau cổng sắt, nương theo ánh đèn đường, khi nhìn rõ hai người khách đến là ai, đôi mắt già nua của ông trong chớp mắt bừng sáng lên, 'Đại tiểu thư, cô gia, hai người đến rồi sao?'
Lạc Khải chỉ gật nhẹ đầu với người quản gia già, Phạm Uyển Viện chậm rãi lên tiếng, 'Quản gia, đã lâu không gặp. Mở cửa đi.'
Đã từng, bà thề với lòng mình sẽ không quay lại trang viên Hoa Hồng này một bước nhưng hôm nay, bà không thể không phá vỡ lời thề của mình một lần.
Thời gian năm năm chỉ trôi qua trong chớp mắt, sóng lưng thẳng tắp của người quản gia già ngày xưa giờ đã hơi khòm, chỉ là, động tác mở cửa vẫn nhanh nhẹn linh hoạt như xưa.
Hai người song song bước vào, chiếc cửa sắt lần nữa đóng lại sau lưng họ.
'Đại tiểu thư, có muốn bảo người chuẩn bị phòng cho cô không?'
Sau khi lão thái gia qua đời, những năm qua trang viên Hoa Hồng này không còn người chủ nào mà ông thì vẫn không đành lòng rời đi, những người hầu lớn tuổi đã từng chứng kiến tòa trang viên này từ lúc hưng thịnh cho đến lúc tang thương cũng cùng một lòng với ông, lưu lại nơi này gìn giữ nó.
Mỗi ngày họ đều dọn dẹp sạch sẽ từng căn phòng một trong trang viên, ngay cả vườn hoa bãi cỏ cũng được họ chăm sóc cực kỳ sạch sẽ đàng hoàng, cho dù thiếu gia, tiểu thư gần như không lại bước vào đây một lần nào nhưng họ vẫn không chút lơ là, một lòng một dạ làm tròn bổn phận của mình.
'Không cần đâu. Frank đâu?' Mục đích hôm nay bà đến là tìm Phạm Trọng Nam.'
'Thiếu gia đang ở đằng sau.' Người quản gia già cũng Đóan được hôm nay đại tiểu thư quay về đây chắc chắn là vì thiếu gia.
Phía sau mà người quản gia nói là một vườn hoa nhỏ nằm ở sau nhà chính, nơi đó chôn cất anh trai của cô và...chị dâu.
'Frank ở đó đã bao lâu rồi?' Phạm Uyển Viện vừa đi theo ông vừa hỏi.
'Trời vừa tối thì thiếu gia đã đến đây, một mực ngồi ngoài đấy cho đến giờ.'
Cũng chính là nói, hắn đã ở nơi đó mấy giờ liền rồi.
'Em qua đó tìm Frank.' Phạm Uyển Viện ngừng bước, quay sang nhìn Lạc Khải.
'Có cần anh đi theo em không?'
'Không cần đâu.' Phạm Uyển Viện mỉm cười nhìn chồng. Frank hiện giờ chắc chắn là không muốn gặp bất kỳ ai, cho dù là Lạc Khải cũng vậy. 'Quản gia, ông đưa cô gia vào trong nhà chờ tôi.'
'Không cần phải xem anh là khách. Em cẩn thận một chút.' Lạc Khải cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán bà sau đó đưa cây dù trong tay mình cho bà.
'Em biết rồi.' Phạm Uyển Viện đón lấy cây dù, nương theo ánh sáng từ nhà chính, men theo con đường mòn chậm rãi đi về phía vườn hoa nhỏ.
So với gian nhà chính phía trước, vườn hoa nhỏ an tĩnh hơn nhiều lắm, tất cả cảnh vật nơi đây trong đem tối toàn bộ đều hóa thành những bóng mờ.
Hôm nay Phạm Uyển Viện mang một đôi bốt đế mềm, nhưng trong bóng tối, tiếng chân bà vẫn vang lên một cách rõ ràng. Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần nhưng Phạm Trọng Nam vẫn không quay đầu lại.
Hắn cứ vậy, lẳng lặng ngồi đó, trên tay kẹp một điếu thuốc, trong cơn mưa lất phất, đầu điếu thuốc đã tắt nhưng trên đất rơi vãi vô số những tàn thuốc đã cháy hết.
Mãi đến khi chiếc dù lớn trên tay Phạm Uyển Viện che trên đầu mình, Phạm Trọng Nam vẫn giữ nguyên một tư thế đó, không hề động đậy.
Phạm Uyển Viện ngồi xuống bên cạnh hắn, thở dài một tiếng, rút điếu thuốc đang kẹp giữa những ngón tay hắn ra, ngón tay chạm vào bàn tay hắn, cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ đầu ngón tay khiến bà kìm lòng không được thoáng chau đôi mày thanh tú, sau đó lại đưa tay sờ lên người hắn, quần áo toàn bộ đã ướt sũng, nếu cứ ngồi mãi trong đêm mưa lạnh thế này, hắn không chết rét thì cũng sẽ cảm lạnh thôi.
'Trở về thôi.'
'Trở về đâu?' Giọng Phạm Trọng Nam vừa thấp vừa khàn.
Cái nhà nơi hắn và cô cãi nhau đó, hắn không muốn trở về, còn những phòng ốc khác của hắn có rải rác trên khắp thế giới, lại không có một cái nào chân chính là nhà của hắn.
Giờ hắn không muốn đi chỗ nào cả, chỉ muốn lẳng lặng ngồi đây một mình.
'Frank, cháu như vậy, mọi người đều không an tâm. Theo cô trở về đi, được không?' Phạm Uyển Viện biết một khi tính cố chấp của Phạm Trọng Nam trỗi lên, chín con ngựa cũng không kéo nổi hắn nhưng bà không thể không tìm cách khuyên giải hắn.
'Mọi người có gì mà không yên tâm chứ?' Phạm Trọng Nam cười khẽ một tiếng, 'Chết rồi thì chuyện gì cũng không cần suy nghĩ nữa.' Người sống trên đời này vĩnh viễn phải mang theo chiếc thấp tự giá nặng nề trên lưng, làm thế nào cũng không bỏ xuống được.
'Frank, chết là hết.' Xem ra tâm trạng của hắn hôm nay thực sự rất không tốt, bằng không cũng sẽ không oán trách như vậy.
'Cháu biết.' Hắn làm sao không biết chuyện đó chứ? Thực ra hai người nằm đây chết rồi đúng là nhẹ nhàng hơn sống nhiều lắm. Chỉ là hắn hôm nay tâm tình quả thực nghẹn đến khó chịu, u uất không biết làm sao phát tiết.
'Đừng để Đóa Đóa với hai đứa nhỏ lo lắng cho cháu nữa, phải nhớ bây giờ cháu không còn một mình.' Nếu như không còn cách nào để khuyên hắn, vậy chỉ có thể đem Đóa Đóa và hai đứa con ra vậy.
'Cô ấy còn lo lắng cho cháu sao?' Hắn cúi thấp đầu, trong đầu thoáng hiện tình cảnh hai người cãi vã chiều nay, trong lòng càng thêm phiền muộn, lạc lõng như rơi vào một lỗ đen vô cùng vô tận, giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được...
Một Phạm Trọng Nam tiêu cực mất hết ý chí như thế này cũng là lần đầu tiên Phạm Uyển Viện nhìn thấy.
Có thể nói Phạm Uyển Viện đã nhìn hắn trưởng thành, nhìn hắn từng bước từng bước, tuy có sóng gió gập ghền nhưng vẫn kiên định đi đến thành công. Đối với tình thân, Phạm Trọng Nam trước giờ luôn biểu hiện lạnh nhạt, ngoại trừ chiếu cố đầy đủ mọi nhu cầu của người nhà ra, những phương diện khác, có thể nói hắn quan tâm cực ít, cực ít.
Nhưng cho dù một người đàn ông cảm tình đạm bạc, lạnh nhạt đến đâu, cuối cùng vẫn sẽ có lúc chịu thua trước nhu tình của một cô gái. Không liên quan gì đến quyền thế, thân phận, địa vị, tài phú, chỉ đơn giản vì tình cảm, vì tình yêu, vì luyến tiếc đối phương.
Hắn yêu cô gái kia, yêu đến tự ti, tự ti bởi vì thân thế quá phức tạp và khó nói nên lời của chính mình.
'Sao cháu lại có thể nghi ngờ tình cảm chân thật mà Đóa Đóa dành cho cháu chứ?' Phạm Uyển Viện nói một cách đầy thâm ý, 'Có chuyện gì không thể chia sẻ với Đóa Đóa chứ? Những chuyện đó sớm đã qua rồi, cháu không nên giữ chúng mãi trong lòng để rồi cảm thấy khổ sở, tự ti. Không có một người phụ nữ nào lại thích người bên gối giấu diếm hết chuyện này đến chuyện khác đâu. Đóa Đóa không phải muốn đào bới quá khứ của cháu, nó chỉ là muốn quan tâm cháu, muốn chia sẻ với cháu thôi. Frank, cháu không thể chủ động một chút, thẳng thắn bày tỏ với nó sao?'
Thẳng thắn? Khóe môi Phạm Trọng Nam nhẹ câu lên một nụ cười khổ sở, hắn phát hiện, một khi nhìn thẳng vào đôi mắt thuần thúy, trong trẻo như sớm đã nhìn thấu tâm tư của hắn, hắn vẫn là không có cách nào thẳng thắn được với cô.
'Chuyện của cháu cháu sẽ tự mình giải quyết.' Cuối cùng, hắn chỉ trả lời Phạm Uyển Viện được như thế.
'Cháu sẽ tự mình giải quyết sao? Ngồi ở đây dầm mưa suốt một đêm, cuối cùng cháu đã nghĩ ra được cách gì để giải quyết chưa? Frank, giữa người với người ở chung với nhau, quý nhất là thành thật thẳng thắn, nhất là giữa người yêu hay vợ chồng với nhau, không chịu nổi lừa gạt giấu diếm nhau đâu. Cho dù bây giờ cháu còn chưa thể thẳng thắn với Đóa Đóa, vậy thái độ có thể nào tốt hơn một chút được không?'
Người trước giờ luôn không thích bất kỳ ai cứ càm ràm suốt bên tai mình như Phạm Trọng Nam bị Phạm Uyển Viện nói một hồi đã có chút mất kiên nhẫn, 'Cháu nói rồi, chuyện giữa cháu với cô ấy cháu sẽ tự mình giải quyết.'
Nói xong hắn đứng dậy, đưa tay rũ mái tóc đã ướt sũng mưa đêm cùng quần áo của mình rồi nhìn sang Phạm Uyển Viện, 'Cô không cần phải can thiệp vào nhiều quá, những chuyện nên nói cháu sẽ nói với cô ấy, chuyện gì không nên nói, cháu một câu cũng không muốn nói.'
Cái gì gọi là “chuyện nên nói”, cái gì gọi là “chuyện không nên nói” chứ? Phạm Uyển Viện tay vẫn cầm chiếc dù, đứng nhìn theo bóng dáng cao ngất của hắn rời đi, giận đến nỗi chỉ muốn ném thẳng chiếc dù vào người cháu cứng đầu này của mình.
Thật sự là chủ nghĩa đại nam nhân siêu cấp đáng ghét!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...