'Công ty đã không có việc gì.' Giang Tâm Đóa dịch người ngồi tựa vào đầu giường, tay với một chiếc gối ôm vào lòng, trong khoang mũi lúc này tràn ngập hương vị quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn của hắn.
Mấy ngày nay tuy rằng hai người không nói chuyện với nhau nhưng mỗi ngày đều ngủ cùng nhau, đương nhiên là ai lo phận người ấy, nhưng tối nay chắc là hắn sẽ không trở về rồi.
Nghĩ đến đây, có chút bực bội định ném chiếc gối đi nhưng cuối cùng, vẫn thở dài một tiếng, lại ôm nó vào lòng.
'Vậy con với Trọng Nam cãi nhau sao?' Bà Giang dè dặt cẩn trọng hỏi.
'Mẹ...' Mẹ cô làm gì mà sợ hai người cãi nhau đến thế chứ? Chỉ kêu một tiếng “mẹ” rồi Giang Tâm Đóa khựng lại, trong đầu không ngừng xoay chuyển, tính toán xem nên nói với mẹ mình chuyện khoảng thời gian này cô gần như bị buộc phải biết những chuyện của nhà họ Giang kia thế nào.
Tuy rằng nhà họ Giang sớm đã chia năm xẻ bảy nhưng cô cảm thấy mẹ mình vẫn có quyền được biết. Hoặc có lẽ là bản thân cô cũng đang tìm một người có thể nghe cô kể lể về những chuyện khiến cô bất an và phiền muộn vô cùng này, mà mẹ cô, không nghi ngờ gì, là một thính giả tốt nhất.
'Có chuyện gì không thể nói với mẹ sao? Hay là Tiểu Hàng ở bên đó lại làm ra chuyện gì sai trái rồi?' Chuyện đầu tiên mà bà Giang nghĩ tới chính là chuyện con trai mình có thể sẽ cầm tờ chi phiếu có chữ ký của Phạm Trọng Nam cầm đi tìm hắn để đối chất, cho nên lúc này đây Đóa Đóa mới khó xử như vậy.
Bà thật hối hận, tờ chi phiếu đó bà không nên giữ lại! Thật sự không nên giữ lại!
Mẹ cô biết Tiểu Hàng ở bên ngày làm chuyện gì sao? Giang Tâm Đóa cũng rất ngạc nhiên, chuyện này sao có thể chứ? Mà mẹ cô đã biết được gì rồi?
Nhưng cô không trực tiếp nhắc tới chuyện này mà dời sang chủ đề khác, 'Không phải là Tiểu Hàng. Con ở bên này tình cờ gặp được má lớn, cả Tịnh Văn nữa...'
Qua điện thoại, Giang Tâm Đóa kể hết những chuyện cô đã trải qua gần đây, bao gồm cả những chuyện cô đã nhìn thấy, đã nghe thấy, toàn bộ kể cho mẹ mình nghe hết, ngoại trừ chuyện Giang Viễn Hàng làm giả con dấu, giả mạo chữ ký của Phạm Trọng Nam khiến cho tập đoàn Phạm thị dầu sôi lửa bỏng, cô không muốn mẹ mình lo nghĩn nhiều quá.
Cả đời này thật không dễ dàng mẹ cô mới có thể ổn định như bây giờ, cô không nên khiến cho bà lại vì hai đứa con mà thêm phiền não nữa.
Nghe con gái kể hết những chuyện đó, bàn tay đang cầm điện thoại của bà Giang càng siết chặt hơn, thật lâu thật lâu vẫn chưa lên tiếng trả lời.
'Mẹ, mẹ sao vậy?' Giang Tâm Đóa lo lắng không biết mẹ mình có phải sẽ bị những chuyện kia dọa đến thất hồn lạc phách hay không nữa.
'Mẹ...' Bà Giang chưa trả lời, Giang Tâm Đóa lại gọi thêm một tiếng nữa, lần này, âm lượng rõ ràng là cao hơn mấy phần.
'Mẹ đang nghe...' Giọng bà Giang chợt như già hơn thật nhiều, rõ ràng là nhất thời vẫn chưa thể tiếp nhận hết nhiều thông tin như vậy, nhất là chuyện của hai mẹ con Tạ Lệ Á đã gây cho bà sự chấn động quá lớn.
Bà thật không ngờ hai mẹ con họ lại có thể làm ra những chuyện như vậy, những chuyện này, chắc là Tịnh Nhã cũng không biết đúng không?
Nhớ đến đứa con gái lớn nhất của nhà họ Giang, Giang Tịnh Nhã, bà Giang rốt cuộc đã hiểu nguyên nhân vì sao mấy năm gần đây thái độ của Tiểu Hàng đối với con bé luôn luôn không mặn không nhạt như vậy.
'Mẹ, có phải mẹ cũng hận nhà họ Phạm không? Hận họ đã làm ra những chuyện này với nhà họ Giang chúng ta?' Thực ra điều cô muốn hỏi chính là, có phải mẹ cũng giống như em trai, cho rằng cô không nên ở bên cạnh Phạm Trọng Nam hay không?
Mà cô bây giờ đây, cõi lòng tràn ngập bất an và hoảng hốt, thật sự rất cần có người ủng hộ, nếu như sự ủng hộ đó đến từ chính mẹ mình, đối với cô càng có ý nghĩa hơn.
'Đóa Đóa...' Bà Giang thở một hơi thật dài, 'Cả đời này điều mẹ mong mỏi nhất chính là con với Tiểu Hàng có thể trải qua những ngày tháng an ổn, thuận lợi. Nếu như con muốn biết có phải mẹ sẽ phản đối con với Phạm Trọng Nam ở bên nhau hay không, vậy mẹ nói cho con biết, mẹ sẽ không phản đối. Con chỉ cần làm theo suy nghĩ trong đầu con, đi theo tiếng gọi của trái tim con là được rồi. Tiểu Hàng tuổi còn nhỏ cộng thêm trước đây tình cảm giữa nó với ba con quá tốt cho nên nhất thời nó không thể chấp nhận được, chuyện này cũng rất bình thường. Sau này nó sẽ từ từ hiểu ra thôi, con không cần lo cho nó. Nếu như Tiểu Hàng còn tiếp tục quấy rối con, con nói cho mẹ biết, mẹ sẽ đi nói chuyện với nó.'
'Mẹ...' Giang Tâm Đóa không ngờ mẹ mình sau khi nghe tất cả những chuyện kia rồi mà vẫn không hề phản đối cô và Phạm Trọng Nam đến với nhau, hơn nữa, trong giọng điệu của bàn hoàn toàn không có chút oán giận nào đối với nhà họ Phạm cả, điều này khiến nỗi phiền muộn trong lòng Giang Tâm Đóa nhất thời được xoa dịu không ít.
'Tờ chi phiếu trong tay Tiểu Hàng là nó lấy trộm từ chỗ mẹ.' Bà Giang lại thở dài một tiếng.
'Mẹ, mẹ sớm đã biết chuyện này sao?' Thảo nào...
'Năm đó khi mẹ đi Macao đem tro cốt của ba con đưa về Mã Lai, là má hai của con đưa nó cho mẹ. Sao mẹ lại không biết đến nó chứ? Đóa Đóa, chuyện đã qua hãy để cho nó qua luôn đi, đừng tiếp tục truy cứu nữa. Đời này ba con đã làm chuyện có lỗi với rất nhiều người, còn con thì không hề làm chuyện gì có lỗi với ba con, với nhà họ Giang, thân làm một người con gái, những gì con có thể làm cũng đã làm cho ông ấy, cho cái nhà này rồi. Cuộc sống sau này của con là do con tự lựa chọn, chứ không phải vì người đã khuất mà lựa chọn.'
Những lời này của mẹ khiến tảng đá lớn đè nặng trong lòng cô mấy ngày nay rốt cuộc rơi xuống, 'Mẹ, mẹ có từng yêu ba con không?'
Nếu như không phải vì yêu, sao mẹ có thể cam tâm tình nguyện ở bên cạnh ông ấy dù chỉ với thân phận vợ bé, chấp nhận cái tính lăng nhăng không có điểm dừng của ông chứ? Nhưng, nếu như yêu, sao bà lại có thể nhẫn nhịn lâu như vậy được?
Nghe con gái hỏi như vậy, bà Giang lắc đầu cười khổ, 'Chắc là có chứ sao không? Mẹ cũng không biết loại tình cảm đó có tính là yêu hay không nữa, nhưng chí ít là mẹ có tình cảm với ông ấy. Đóa Đóa, mẹ đã không muốn suy nghĩ về chuyện quá khứ nữa, nguyện vọng duy nhất của mẹ lúc này là có thể nhìn thấy các con thành gia lập thất, an ổn hạnh phúc. Khuya lắm rồi, không nói nữa, đi ngủ đi thôi.'
Nhìn lên đồng hồ, bất tri bất giác mà hai mẹ con đã trò chuyện hơn một tiếng đòng hồ, điện thoại của cô đã nóng ran, mà cũng sắp hết pin rồi.
'Mẹ, vậy con đi ngủ. Mẹ ngủ ngon.'
'Ngủ ngon.' Bà Giang ngắt điện thoại, vừa định lên lầu nghỉ ngơi thì lại nhìn thấy Giang Tịnh Nhã, người sớm đã về phòng nghỉ ngơi lúc này đang đứng ở đầu cầu thang lẳng lặng nhìn mình.
'Tịnh Nhã, sao con còn chưa ngủ?'
'Dì à, lúc nãy dì đang nói chuyện điện thoại với Đóa Đóa sao?' Trong mắt Giang Tịnh Nhã tràn đầy nghi hoặc và lo âu.
Trước giờ cô chưa từng thấy bà Giang nói chuyện điện thoại lâu như vậy, mà loáng thoáng cô còn nghe được hai mẹ con chừng như đang nói về chuyện của nhà họ Giang, hơn nữa còn nhắc đến tên của mẹ và em gái, hai người mà cô đã lâu không gặp nhiều lần.
Nhưng cô không tiện tiến đến quấy rầy bà nên chỉ đành đứng đây chờ.
'Phải đó, đã lâu không nói chuyện phiếm với nó, nói một hồi quên cả thời gian. Khuya lắm rồi, con về phòng nghỉ đi thôi.' Bà Giang không định nói với Giang Tịnh Nhã về những chuyện vừa nghe được qua điện thoại.
Bà tin những chuyện này không có liên quan gì đến Tịnh Nhã, cô nhất định không biết gì về những chuyện mà mẹ và em gái mình đã làm cả.
Trước đây tính tình Giang Tịnh Nhã cao ngạo, kiêu kỳ nhưng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, cả người cô như lột xác, trở thành một người hoàn toàn khác, không còn là một Giang Tịnh Nhã năm đó nữa.
'Dì, có phải hai người đang nói đến mẹ và em gái con không?'
Những năm này có thể nói là cô và mẹ mình hoàn toàn cắt đứt liên lạc, cô cũng chưa từng nghĩ mình sẽ đi tìm lại họ nhưng hôm nay khi nghe dì Giang nói chuyện với Đóa Đóa về mẹ và em gái mình, giọng điệu lại không giống như chỉ nói chuyện phiếm, hơn nữa vừa nãy thái độ của bà Giang rõ ràng là không muốn nói chuyện cho cô biết điều này khiến Giang Tịnh Nhã không khỏi nghi ngờ.
'Đóa Đóa nói đã gặp được hai người ở Luân Đôn, chỉ là cuộc sống của họ không quá như ý. Con có muốn đi thăm mẹ và em gái không?' Bà Giang suy nghĩ một lúc rốt cuộc vẫn nói ra.
Nhưng bà chỉ chọn chuyện nhẹ nhất nói cho Giang Tịnh Nhã, có những chuyện, không biết đôi khi đỡ phiền não.
Giang Tịnh Nhã trầm mặc vài giây sau đó mới lên tiếng, 'Cho dù là không như ý đến đâu, đó cũng là sự lựa chọn của họ, không liên quan gì đến con. Dì à, con về phòng trước, dì cũng nghỉ sớm nhé. Ngủ ngon.'
Nói rồi Giang Tịnh Nhã xoay người đi trở về phòng.
Năm đó khi cô bụng mang dạ chửa khắp nơi cầu xin giúp đỡ, thân là một người mẹ, bà chẳng những không chìa tay ra giúp đỡ mà còn chê bai cô li hôn làm mình mất mặt, còn đến tận nhà Đóa Đóa tìm cô để chửi mắng.
Vậy thì, cho dù giờ đây cuộc sống của họ đã rơi vào bước đường cùng, cô cũng không muốn xen vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...