Độc Gia Sủng Hôn

Nửa tiếng trước

Phạm Trọng Nam ngồi ở phòng họp ở tầng một đợi Giang Viễn Hàng, không ngờ quản gia lại vào báo với hắn, khách đến không chỉ có một Giang Viễn Hàng mà còn có thêm một vị tiên sinh họ Ngụy.

Bởi vì an toàn và bảo vệ sự riêng tư của chủ mình, quản gia quyết định quay vào báo lại cho hắn biết trước đã.

Nghe quản gia nói đến người họ Ngụy, Phạm Trọng Nam lập tức đoán ra là Ngụy Nhất Minh.

Hắn còn chưa tìm đến Ngụy Nhất Minh mà người kia đã chủ động tìm đến cửa rồi sao?

'Cho họ vào.'

Hắn muốn xem thử xem, người kia và Giang Viễn Hàng cùng nhau đến là có mục đích gì.

Khi Ngụy Nhất Minh và Giang Viễn Hàng dưới sự dẫn đường của quản gia đi vào gian phòng họp xa hoa kia, Phạm Trọng Nam đang đứng bên cửa sổ hút thuốc. Nghe tiếng động ở cửa, hắn quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh sau lớp kính trắng của Ngụy Nhất Minh đầu tiên...

Sáu năm trước họ đã biết đến sự tồn tại của đối phương, mà sở dĩ như vậy là vì họ đều biết cùng một người. Nhưng mãi cho đến hôm nay hai người mới chính thức mặt đối mặt lần đầu tiên.

Bất kể là người có bối cảnh, gia thế và sự cường hãn và khí thế do nhiều năm nắm lấy quyền cao hình thành nên như Phạm Trọng Nam hay là tinh anh trong thương trường, nhiều năm tôi luyện ở môi trường khắc nghiệt như phố Walls mà ra như Ngụy Nhất Minh, cảm giác đầu tiên mà hai người dành cho nhau chính là: Quyết không thỏa hiệp!

Phạm Trọng Nam một mực im lặng, Ngụy Nhất Minh thì án binh bất động, gian phòng họp rộng thênh thang nhất thời chìm trong sự im lặng khó diễn tả bằng lời.

Cuối cùng, vẫn là Giang Viễn Hàng, người tuổi trẻ bồng bột lên tiếng trước, 'Xin lỗi, giờ tôi không thể gọi anh là anh rể, không ngại tôi gọi một tiếng Phạm tiên sinh chứ?'

Phạm Trọng Nam khẽ nhướng mày nhìn cậu bé năm đó còn nằm trên giường, đôi chân không cách nào cử động mà giờ đã là một chàng thanh niên tài tuấn, trên mặt lộ rõ một vẻ bê con không sợ hổ kia.

'Tùy cậu.' Hắn nhẹ giọng nói sau đó lại nhìn sang Ngụy Nhất Minh, 'Vị này là...'

'Anh ấy là Ngụy Nhất Minh, là bạn tốt từ nhỏ cùng lớn lên với chị tôi, chắc anh không ngại tôi đưa anh ấy cùng đến đây chứ?'


Lúc này quản gia đích thân đưa cà phê vào.

'Hai vị, mời ngồi.' Phạm Trọng Nam chủ động đến bên sofa ngồi xuống.

'Cám ơn.' Ngụy Nhất Minh và Giang Viễn Hàng cũng ngồi xuống.

'Muộn như vậy còn đến tìm tôi là có chuyện gì?' Phạm Trọng Nam đi thẳng vào vấn đề.

'Nghe nói chị tôi đang ở đây?' Giang Viễn Hàng cũng không khách sáo hỏi.

'Phải.'

'Hai người đã li hôn rồi.'

'Không có điều luật nào quy định vợ chồng đã li hôn không được tái hôn.' Phạm Trọng Nam vẫn rất điềm đạm nhưng nghe câu này, Ngụy Nhất Minh không khỏi chau mày.

'Chị tôi cũng đồng ý tái hôn?'

'Cậu đến tìm tôi gấp như vậy là vì chuyện này?'

'Phải, mà cũng không phải.' Giang Viễn Hàng nhìn chằm chằm gương mặt không lộ chút cảm xúc nào của Phạm Trọng Nam, 'Nếu như anh chỉ vì muốn Bối Bối, vậy không cần kéo chị tôi vào nhà họ Phạm của anh lần nữa.'

'Dường như cậu rất bất mãn với nhà họ Phạm chúng tôi?' Không phải cậu ta trách hắn năm đó không ra tay giúp đỡ cho nhà họ Giang đấy chứ?

'Tôi chỉ muốn nói, anh không thích hợp với chị tôi.'

Vậy ai mới là người thích hợp với cô ấy? Ngụy Nhất Minh sao? Phạm Trọng Nam liếc sang Ngụy Nhất Minh, người nãy giờ vẫn ngồi im không nói tiếng nào, trầm giọng, 'Thích hợp hay không chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Cho dù cậu là em cũng không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm hay tự do hôn nhân của cô ấy. Tôi rất bận, không tiện chiêu đãi hai người, xin lượng thứ.'


Đang định đứng lên tiễn khách thì Giang Viễn Hàng đã ngăn hắn lại, 'Chuyện giữa anh với chị tôi, tôi sẽ nói với chị ấy nhưng tôi tìm anh là vì một chuyện khác.'

'Nói đi.'

'Tôi muốn đánh cuộc với anh.'

Đánh cuộc? Phạm Trọng Nam nhướng mày có chút hứng thú, cậu nhóc này muốn chơi trò gì với hắn đây?

'Chỉ có thắng và thua, dám chơi dám chịu, anh thấy sao?'

'Cậu muốn đánh cuộc gì với tôi?'

'Tôi biết trong giới tài chính anh rất lợi hại cho nên, lấy chuyên ngành của anh ra đánh cuộc! Chúng ta mỗi người lấy một khoản tiền bằng nhau, có thể đầu tư tất cả các loại cổ phiếu, quỹ đầu tư, trái phiếu có kỳ hạn, gì cũng được, hai tháng sau, thành tích đầu tư của ai cao hơn thì người đó thắng, thế nào?' Giang Viễn Hàng nói ra nguyên tắc trò chơi.

Cậu nhóc muốn chơi đầu tư với hắn? Phạm Trọng Nam rút ra một điếu thuốc, châm lửa hút mấy hơi mới lên tiếng, 'Đây là chủ ý của Ngụy tiên sinh hay là tự cậu nghĩ ra? Mục đích là gì?'

Ngụy Nhất Minh lẳng lặng nhìn Phạm Trọng Nam, 'Đây là Tiểu Hàng tự nghĩ ra, chuyện của cậu ấy tôi không can dự, hôm nay tôi chỉ đi theo cậu ấy thôi.'

'Nếu như tôi thắng, tôi có một chuyện muốn chứng thực với anh, tôi hy vọng anh có thể nói sự thực cho tôi biết.' Ánh mắt Giang Viễn Hàng sáng ngời, tràn đầy tự tin.

'Nếu như cậu thua thì sao?' Phạm Trọng Nam hỏi ngược lại.

'Tôi tự mình tìm đáp án.'

'Vậy tại sao tôi phải phí thời gian chơi trò chơi vô vị này với cậu?'


'Cái lợi của anh là, trước khi tôi chưa có được đáp án, tạm thời tôi sẽ không nói với chị tôi chuyện kia. Nếu như anh thật sự quan tâm đến chị tôi, nhất định không hi vọng chị ấy hiểu lầm anh.'

'Cậu đang uy hiếp tôi đó sao?'

'Không phải. Tôi chỉ muốn cược một ván thôi.'

Đánh cược tình cảm mà hắn dành cho chị mình, đánh cược đáp án mà cậu tìm hiểu bao nhiêu năm vẫn là mò kim đáy biển kia.

'Nghe cũng rất công bình. Nhưng cậu cảm thấy phần thắng của mình là bao nhiêu? Nếu như tôi nhớ không lầm, cậu còn đang học trung học. Với lại, hai người muốn cùng hợp tác?' Hắn lại nhìn sang Ngụy Nhất Minh.

'Đúng vậy, là anh Nhất Minh đưa đường cho tôi vào thị trường chứng khoán nhưng tôi sẽ bằng thực lực của chính mình thắng anh.'

'Cho dù hai người hợp lực cũng không sao nhưng nếu như hai người thua, tôi có một điều kiện.'

'Anh nói.' Ngụy Nhất Minh xem như ngầm thừa nhận mình và Giang Viễn Hàng liêu thủ đối phó hắn.

'Ngụy tiên sinh chủ động lui khỏi thị trường châu Âu.'

'Giờ chúng ta đang nói việc riêng, không liên quan gì đến công việc của anh Nhất Minh.' Giang Viễn Hàng có chút sốt ruột, cậu không muốn anh Nhất Minh bởi vì mình mà bị ảnh hưởng đến công việc.

Ngược lại với vẻ sốt ruột của Giang Viễn Hàng, lời của Phạm Trọng Nam lại kích thích ý chí chiến đấu của Ngụy Nhất Minh, hắn mỉm cười, 'Lời khiêu chiến này, tôi nhận. Tuy nhiên, tôi cũng có một yêu cầu.'

'Nói đi.'

'Trong vòng hai tháng, anh với Đóa Đóa không được kết hôn. Tôi muốn hai tháng sau tôi với anh cạnh tranh công bằng.'

'Đối với cô ấy cậu còn chưa bỏ cuộc sao?' Phạm Trọng Nam nhả ra một vòng khói, không chút khách khí chế nhạo.

'Không phải anh cũng vậy sao?' Ngụy Nhất Minh điềm tĩnh nói.

Khóe môi Phạm Trọng Nam nhẹ câu lên, 'Phá hoại tình cảm của người khác thì không tốt lắm!'

'Có phải phá hoại hay không, trong lòng anh rõ ràng nhất. Năm năm trước, là anh bỏ cô ấy, từ lúc ấy, anh đã không còn tư cách nói hai chữ “tình cảm” nữa rồi.'


Ngoại trừ Phạm Nhân Kính, trước giờ chưa có ai lại dám chất vấn như vậy ở trước mặt hắn, cơn tức trong Phạm Trọng Nam bắt đầu bùng lên, hắn hỏi ngược lại bằng giọng châm chọc, 'Tôi không có, cậu có sao?'

Ngụy Nhất Minh không có khiêu khích, cũng không phản bác, chỉ bình tĩnh nói với hắn: 'Lúc đầu, tôi không có cách nào ngăn cản hai người kết hôn. Tôi cũng cho rằng bởi vì hai người đã kết hôn nên giữa tôi và Đóa Đóa cứ kết thúc như thế nhưng cuối cùng hai người vẫn chia tách, anh lại làm tổn thương cô ấy như thế, giờ thì tôi không có khả năng lại nhường cô ấy cho anh lần nữa bởi vì bấy nhiêu năm qua tôi đã cảm nhận thật sâu sắc, cảm giác hối hận đó đau khổ đến mức nào.'

Đau, hắn không ít hơn bất kỳ ai!

Phạm Trọng Nam dụi tắt điếu thuốc trong tay, 'Mỗi người đầu tư 200 triệu, cậu thấy sao?'

Đã lâu hắn không đụng phải loại đối thủ có thực lực như vậy. Nhưng, đánh cuộc thì đánh cuộc, sau lưng hắn âm thầm làm gì với cô gái kia, Ngụy Nhất Minh căn bản là không ngăn được.

Nếu như Giang Tâm Đóa biết mình bỗng dưng lại trở thành món tiền cược của hai người đàn ông, chắc chắn cô sẽ tức điên lên.

Hai người đàn ông tuổi cộng lại đã trên 60 lúc này đây lại trở thành cực kỳ ấu trĩ.

'200 triệu?' Giang Viễn Hàng kinh ngạc hỏi lại.

Phạm tiên sinh, anh tưởng ai cũng giống như anh gia tài bạc triệu, tùy tiện nói một câu là có thể xuất ra mấy trăm triệu sao?

'Muốn chơi thì chơi lớn một chút. Nếu như hai người không có được nhiều tiền như vậy, tôi có thể cho hai người mượn vô điều kiện. Cậu cũng có thể nhân cơ hội này chứng minh cho tôi thấy cậu không chỉ có thể nắm lấy phần quỹ đầu tư kia mà còn có thể thắng tôi.' Ánh mắt Phạm Trọng Nam như dao, không mang theo chút cảm xúc nào.

'Không cần đâu. 200 triệu thôi, tôi còn có thể lo liệu được.' Ngụy Nhất Minh lập tức cự tuyệt. Mấy tỷ tiền của quỹ đầu tư chính phủ hắn có có thể lấy được đến tay, chỉ có 200 triệu thôi, đối với hắn mà nói không phải là vấn đề gì lớn.

Mấy năm nay với vai trò của một người đầu tư, thực lực của hắn đã tăng lên đáng kể, thành tích đầu tư cũng là số một số hai ở phố Walls. Hắn tin bằng thực lực của mình nếu muốn thắng được Phạm Trọng Nam cũng không phải là chuyện quá khó khăn, nhưng cũng không thể vì thế mà lơ lỏng được.

'Nếu như đã vậy, ước hẹn của chúng ta coi như đã định.'

Đây đối với hai người mà nói là một cuộc chiến nhất định phải thắng, không phải liên quan đến thu lợi bao nhiêu mà quan trọng là vấn đề thể diện của đàn ông.

'Một lời đã hứa.' Ngụy Nhất Minh chủ động đứng lên, đưa tay về phía hắn.

Từ lúc này, trận chiến giữa hai người đàn ông chính thức bắt đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui