'Mẹ, mẹ với em muốn đi sao?' Sắc mặt Phạm Dật Triển chợt trở nên buồn bã.
Thấy mặt con trai đổi sắc, Giang Tâm Đóa không đành lòng hỏi tiếp, 'Cũng không nhanh như vậy. Mẹ mới gặp được con, làm sao nỡ rời đi nhanh như vậy chứ?'
'Vậy mẹ với em đừng rời Luân Đôn có được không? Cả nhà chúng ta không thể cùng sống bên nhau sao?'
'Tiểu Dật, không phải vậy. Bởi vì nhà của mẹ và em là ở Melbourne, không phải Luân Đôn...'
'Có phải mẹ còn giận ba không? Bởi vì ba giấu mẹ về con cho nên mẹ mới không chịu ở lại?'
Chuyện giữa ba với mẹ thực ra cậu không biết nhiều nhưng dù nhỏ cậu cũng có thể nhìn ra quan hệ giữa hai người không được tốt lắm.
'Tiểu Dật, mẹ đối với chuyện này đúng là rất giận nhưng mẹ muốn rời đi không chỉ là bởi chuyện này, mẹ với ba con đã...'
'Con biết ba với mẹ li hôn. Cũng biết li hôn là bởi vì ba mẹ không yêu nhau nữa, nhưng vừa nãy lúc ở hành lang không phải ba mẹ làm hòa rồi sao?' Không làm hoa sao lại có thể âu yếm ôm nhau, hôn nhau chứ? Ba còn chưa từng ôm cậu như vậy nha.
'Đó là...bởi vì...ba con...' Nghe con trai nhắc đến chuyện lúc nãy, mặt Giang Tâm Đóa chợt nóng lên, cô quẫn bách không biết nên giải thích với con thế nào.
Chẳng lẽ nói ba nó ép hon mẹ nó sao? Tuy rằng nói như vậy là đúng sự thực nhưng ở trước mặt con trai, cô nói không nên lời.
'Mẹ, mẹ với em đừng đi nhanh như vậy, được không?' Phạm Dật Triển không biết phải làm thế nào mới có thể giữ mẹ với em gái lại, chỉ đành vùi mặt vào lòng mẹ, không ngừng năn nỉ, nài xin.
'Tiểu Dật, đừng buồn. Mẹ hứa với con sẽ không đi nhanh như vậy. Con đừng khóc...' Giang Tâm Đóa lo lắng con trai sẽ khóc, vội vàng hứa.
'Mẹ, con không có khóc.' Phạm Dật Triển vẫn dấu mặt trong lòng mẹ, chỉ có điều, giọng nói vốn rầu rĩ không vui lúc nãy có thêm một tia chờ mong và vui sướng, 'Ngày mai mình dẫn em cùng ra ngoài chơi, được không?'
'Ngày mai con không đi học sao?' Vừa nãy Phạm Trọng Nam cũng chưa đồng ý cho con trai nghỉ học, hơn nữa cô cũng không đi ngay, nếu như nghỉ học ảnh hưởng đến con, vậy thì không cần, dù sao ngày mốt đã là thứ bảy rồi.
Tuy rằng cô không cho rằng một đứa bé 5 tuổi đến trường có thể học được cái gì, nghỉ một ngày cũng không quan trọng nhưng cô không muốn con dưỡng thành thói quen xấu.
'Không sao. Vừa nãy ba gọi điện thoại cho cô giáo xin phép rồi, ngày mai con được nghỉ.'
'Thật sao?' Nghĩ đến ngày mai có thể cùng con trai đi chơi cả ngày bồi dưỡng tình cảm, Giang Tâm Đóa cảm thấy tâm trạng cực tốt.
'Đương nhiên là thật rồi.' Ba nói ngày mai cũng sẽ cùng đi với ba người nhưng lại bảo cậu không được nói với mẹ cho nên cậu chỉ đành cố nhịn không nói.
'Tiểu Dật, con thật sự không muốn cùng mẹ với em qua Melbourne sao? Bên đó còn có bà ngoại, có dì, còn có anh trai lớn hơn các con một tuổi chơi cùng nữa, vui lắm.' Giang Tâm Đóa lần nữa thử hỏi dò ý con.
'Nếu như chỉ là đi chơi, con đương nhiên muốn đi rồi. Nhưng phải hỏi ý ba, ba đồng ý thì mới được.'
Nghe con nói như vậy, Giang Tâm Đóa cảm thấy ý nghĩ quyết liệt muốn đưa con đi cùng mình trước đây hạ nhiệt không ít, cho dù cô là mẹ nhưng Phạm Trọng Nam dù sao cũng là người đã bầu bạn với con suốt 5 năm, tình cảm giữa hai cha con chắc chắn là sâu đậm hơn cô rất nhiều, điểm này, sau khi bình tĩnh lại, cho dù không muốn thừa nhận như cô lại không thể không thừa nhận.
Nếu như cô bắt buộc con phải lựa chọn, tuổi còn nhỏ như thế, Tiểu Dật làm sao có thể suy nghĩ như người lớn được chứ?
Bất kể là ép con bằng cách nào, đối với thằng bé mà nói, chắc đều rất khó quyết định.
Cô phải làm sao đây? Trong lòng Giang Tâm Đóa thầm thở dài một tiếng.
'Ba đối với con yêu cầu có cao không?'
'Không đến nỗi ạ. Ba chỉ là hơi nghiêm khắc một chút thôi nhưng ba tốt lắm.' Phạm Dật Triển không kìm lòng được muốn nói tốt thay cho ba mấy câu, mong là mẹ sẽ không còn giận ba nữa.
Hai mẹ con nằm trên giường nho nhỏ tâm sự thật lâu, nói cho nhau nghe từng chút một những vui buồn trong cuộc sống.
Mãi đến khi Giang Phẩm Huyên từ bên ngoài chạy vào, hớn hở gọi, 'Mẹ, anh trai, hai người đang làm gì vậy? Phòng của con đẹp lắm, hai người có muốn đi xem không?'
Thật không ngờ Phạm Trọng Nam thực sự đã chuẩn bị sẵn phòng cho Bối Bối, Giang Tâm Đóa mở một tay ôm lấy cô bé vào lòng, 'Muộn lắm rồi, ngày mai đi. Tối nay con ngủ với mẹ, được không?'
Ngủ ở đây, cô thật sự không dám ngủ một mình!
Dù sao thì ở đây cũng còn một người đàn ông tính xấu chưa sửa, cho dù khóa trái cửa, hắn muốn vào không phải cũng dễ như trở bàn tay sao? Ở đây là nhà hắn kia mà. Có con gái dù sao cũng yên tâm hơn.
Cô cũng không tin có Bối Bối ở bên cạnh hắn còn dám làm gì mình.
Nhưng không ngờ lần đầu tiên trong đời con gái lại “phản bội” mẹ, điều này khiến cô thật khóc không ra nước mắt.
'Không được đâu mẹ, tối nay con phải ngủ với anh trai.'
'Mẹ, được không? Con có thể ngủ với em ái một đêm không? Giường của con rất lớn, vừa nãy ba cũng đồng ý rồi.' Phạm Dật Triển theo thói quen hỏi ý mẹ mình trước.
'Hai đứa rất muốn ngủ chung sao?'
Giang Tâm Đóa nhìn hai gương mặt giống nhau như khuôn đúc kia, ngay cả ánh mắt đầy chờ mong cũng giống đến như thế, cô làm sao có thể nói ra lời cự tuyệt được chứ?
Nhưng, nếu là như vậy thì không phải cô nguy hiểm lắm sao? Làm sao bây giờ?
'Mẹ, có phải mẹ sợ ngủ một mình không?' Phạm Dật Triển rõ ràng cảm nhận được vẻ mặt mẹ mình biến đổi có chút khác thường, dường như có chút lo sợ điều gì đó vậy.
'Mẹ là người lớn, không sợ đâu. Nhưng nếu như thật sự sợ, vậy mẹ có thể gọi ba vào ngủ cùng, được không?'
Giang Tâm Đóa rất muốn ngất đi! Con gái, con có cần “phản bội” đến mức triệt để như vậy không? Gọi hắn vào ngủ cùng? Vậy ngày mai cô còn mặt mũi gặp ai sao?
Nhưng còn chưa kịp trả lời con gái thì đã có người lên tiếng thay cô...
'Ba sẽ chăm sóc cho mẹ con.' Phạm Trọng Nam không biết là vào phòng từ lúc nào, cũng không biết đã nghe hai mẹ con nói chuyện được bao nhiêu, chỉ nghe hắn trầm giọng nói, 'Andy, khuya lắm rồi, dẫn em về phòng ngủ đi.'
'Mẹ, vậy được không?' Phạm Dật Triển còn chưa nghe được câu cho phép của mẹ, vẫn đứng nguyên tại chỗ nghiêm túc hỏi lại.
'Ừ, khuya rồi, hai đứa về phòng nghỉ đi.'
Cãi nhau với hắn trước mặt hai đứa nhỏ thực sự không tốt, Giang Tâm Đóa cố gắng đè nén cơn giận, mỉm cười nhìn hai con nói.
'Mẹ ngủ ngon.'
'Hai đứa ngủ ngon.'
Hai đứa nhỏ nói tạm biệt với mẹ xong lại quay sang ba chúc ngủ ngon rồi mới nắm tay nhau rời đi.
Hai đứa vừa ra ngoài thì Giang Tâm Đóa cũng nhịn không nổi nữa.
'Phạm Trọng Nam, anh rốt cuộc muốn thế nào?'
'Là em muốn thế nào chứ? Anh có làm gì khiến em tức giận đâu?' Hắn vẻ mặt vô tội trấn định nói.
'Tại sao lại cho phép hai đứa ngủ chung với nhau?'
'Hai con lần đầu được gặp nhau, muốn ngủ chung một đêm, có gì không đúng sao?'
'Nam nữ cách biệt. Chúng đã lớn rồi.'
'Năm tuổi.'
'Vậy thì thế nào?'
'Không phải vừa nãy em cũng đồng ý rồi sao? Sao giờ lại tức giận với anh chứ...' Hắn tiến lên mấy bước đi đến trước mặt cô khiến cô giật nảy mình, vội vàng lùi lại phía sau, nào ngờ sau lưng lại là giường, cô mất đà ngã nhào xuống, người đàn ông sau lưng cũng gần như là đồng thời áp xuống, hai tay chống hai bên sườn cô, 'Em đang sợ cái gì?'
Chính là sợ anh động tay động chân như vậy đó!
Giang Tâm Đóa bởi vì hắn áp quá sát, khẩn trương đến nỗi hơi thở dồn dập, lồng ngực không ngừng phập phồng ấy khiến mắt người đàn ông nào đó dần tối lại, giọng nói cũng trở nên khàn hơn, 'Còn chưa tắm? Có muốn về phòng...'
“Chát” một tiếng, Giang Tâm Đóa lại quăng cho hắn một cái tát khiến cho tất cả những suy nghĩ càn rỡ của hắn phút chốc tiêu biến hết. Phạm Trọng Nam giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, đôi mắt như bốc lửa.
'Hôm nay đánh anh hai lần, lần đầu tiên, anh thừa nhận là do anh sai, giờ lại đánh anh nữa, tại sao chứ?'
Giọng nói lạnh như băng cộng thêm lửa giận bừng bừng trên mặt khiến Giang Tâm Đóa sợ hết hồn.
Hắn không phải sẽ đánh lại cô một cái tát chứ?
Cô đánh người là không đúng nhưng hắn cứ mãi dùng những cách uy hiếp, bức bách cô như vậy là đúng sao?
'Anh đánh lại đi!' Cô nhắm mắt, cắn răng đưa mặt về phía hắn, chuẩn bị chịu đòn.
Nếu như hắn đánh cô một cái tát, sau đó buông tha cho cô thì cô tình nguyện chịu cái tát này.
Dù sao trước đây cô bị đánh cũng không ít! Không cần sợ!
Giang Tâm Đóa không ngừng nhủ thầm với bản thân như vậy nhưng thân thể vẫn run lên vì sợ!
Nhưng cô đợi thật lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, nên len lén mở mắt ra nhìn, vẻ tức giận trên mặt hắn đã không còn, chỉ có ánh mắt vẫn đăm đắm nhìn cô.
'Không phải anh muốn đánh em sao?'
'Em muốn bị đánh đến vậy sao?'
'Đương nhiên không phải.'
'Đóa Đóa...' Phạm Trọng Nam thở dài một tiếng, đưa tay định vuốt mặt cô thì lại bị cô rũ ra.
'Anh đừng đụng vào em...'
'Em sợ anh đụng vào em?'
Giang Tâm Đóa cắn môi không nói, tầm mắt hơi nhìn sang hướng khác như không muốn thảo luận vấn đề này.
Bởi vì họ căn bản là không nói chung một ngôn ngữ!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...