Giang Phẩm Huyên nhìn người cha thật lâu không có chút phản ứng của mình, mắt mở thật to, những giọt nước mắt như trân châu không ngừng lăn xuống, đôi môi mím chặt để lộ sự ủy khuất không nói nên lời, 'Ba, ba thật sự không muốn con sao?'
Phạm Trọng Nam ôm con gái vào lòng, siết chặt đến nỗi suýt nữa thì cô bé không thở nổi, 'Không phải, không phải ba không muốn con...'
'Vậy sao lâu như vậy ba không đến thăm con?' Rốt cuộc nghe được đáp án, Giang Phẩm Huyên khóc càng hung.
'Xin lỗi, là lỗi của ba, là lỗi của ba, ba không nên để lâu như vậy không đi thăm con...'
Vốn đang muốn giãy ra, Giang Phẩm Huyên chừng như cảm nhận được thân thể ba mình đang run rẩy thì khựng lại. Ba đang khóc sao? Là vui quá mà khóc sao? Ba không phải là không muốn mình, có phải không?'
'Vậy sau này ba sẽ không bỏ lại con với mẹ nữa chứ?'
'Không đâu, sau này tuyệt đối không.'
'Ba, ba...Bối Bối muốn ba...' Giang Phẩm Huyên vô cùng ỷ lại tựa vào ngực ba mình.
Mà bên này, Giang Tâm Đóa nắm chặt tay con trai nhìn một màn cha con nhận nhau đầy cảm động này, Phạm Dật Triển vành mắt đỏ hoe như muốn khóc theo em gái còn Giang Tâm Đóa thì trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
Giang Tâm Đóa cuối cùng vẫn chịu thua trước lời yêu cầu của hai đứa con, ở lại nơi này một đêm.
Trong phòng dành cho khác cô giúp con gái điều chỉnh độ ấm trong bồn rồi cho cô bé vào sau đó định đi tìm con trai lấy một bộ áo ngủ cho Bối Bối.
Vừa mới bước ra thì đã thấy Phạm Trọng Nam không biết từ lúc nào đã vào phòng, đang ngồi nghiêm chỉnh ở sofa giống như đang đợi cô vậy.
Giang Tâm Đóa cúi gằm đầu, 'Em đến phòng con trai lấy áo ngủ cho Bối Bối.'
'Quần áo anh đã cho người chuẩn bị xong, đặt ở trên giường.'
Giang Tâm Đóa ngạc nhiên ngoảnh lại nhìn, quả nhiên trên giường không biết từ lúc nào đã có một chồng áo ngủ được xếp chỉnh tề, còn có cả áo quần lót cho bé gái cũng đã được chuẩn bị chu đáo.
'Sao lại có những thứ này?'
Cho dù là cho người đi mua cũng không trở về nhanh như vậy chứ?
Chẳng lẽ hắn đã sớm chuẩn bị sẵn, chỉ đợi một ngày hai mẹ con tự chui đầu vào lưới?
Quả nhiên...
'Anh cho người chuẩn bị trước, phòng của Bối Bối cũng đã được dọn xong. Lát nữa anh dẫn con qua.' Sau khi từ Moscow trở về hắn đã bắt đầu cho người chuẩn bị phòng của bé gái cùng những đồ dùng thường ngày trong sinh hoạt sẵn.
Thực ra hắn cũng không biết lúc nào thì hai mẹ con sẽ vào ở, chỉ là muốn chuẩn bị trước, không ngờ ngày đó cuối cùng đã đến.
Không để hắn chờ đợi quá mỏi mòn!
'Anh không cần chuẩn bị riêng phòng cho Bối Bối đâu, tối nay sở dĩ lưu lại chỉ là vì em không muốn hai đứa nhỏ thất vọng.'
Chết tiệt! Cô chính là mềm lòng, không muốn nhìn thấy gương mặt đầy chờ mong của hai đứa con bảo bối sụp xuống, thật sự không liên quan đến hắn chút gì cả.
'Anh biết.' Phạm Trọng Nam đứng dậy, đang định đi đến bên cạnh cô thì Giang Tâm Đóa đã vội lùi lại mấy bước, 'Anh...anh đừng tới gần quá.'
Giờ con gái con đang ở bên trong tắm, nếu như hắn nổi thú tính thì biết làm thế nào?
Tình cảnh vừa nãy, đời này cô không muốn lặp lại dù chỉ một lần.
'Sợ cái gì?' Hắn hỏi một cách thản nhiên, dường như cũng không có ý định tiến gần cô quá.
Làm người cũng nên có chừng mực, vừa nãy ở hành lang hôn cô, hắn thừa nhận có một nửa là cố ý, chính là muốn hai đứa nhỏ nhìn thấy ba mẹ chúng âu yếm nhau. Nhưng nếu cùng một chuyện đó lặp lại hai lần, nói không chừng cô sẽ thực sự bỏ chạy, cho nên, cho dù nụ hôn vừa nãy không đủ làm hắn thỏa mãn cho lắm thì tối nay cũng chỉ đến thế mà thôi.
Đương nhiên là sợ anh có ý đồ xấu!! Giang Tâm Đóa trừng hắn, 'Anh đừng cứ làm những chuyện khiến người ta dễ hiểu lầm ở trước mặt các con nữa!'
'Chẳng hạn như...?'Hắn vui vẻ trêu cô.
'Phi lễ em!' Người này thật quá vô sỉ, quá đáng ghét, ngay cả chuyện này cũng dám đem ra thảo luận.
'Định nghĩa của từ “phi lễ” quá rộng, có lúc mạo phạm bằng ngôn ngữ cũng là phi lễ, em muốn chỉ hành động nào của anh?'
'Cái nào cũng là.' Chỉ cần là những gì hắn nói, hắn làm đối với cô mà nói đều là hành vi phi lễ cực kỳ nghiêm trọng.
'Đóa Đóa, chúng ta chắc không thể cả đời cũng không nói với nhau một câu chứ?'
'Tốt nhất là vậy.'
'Hai đứa nhỏ thấy ba mẹ chúng thậm chí một câu cũng không nói với nhau, em bảo chúng sẽ nghĩ sao?'
Tốt! Tốt lắm! Giờ lại lấy các con ra uy hiếp cô! Chiêu này thật ác!
'Giờ hai đứa nhỏ đều không có ở đây, anh ra ngoài, em không muốn nói chuyện với anh.'
'Đây cũng là nhà anh, sao anh lại phải ra ngoài?'
'Anh không ra, em ra, chắc được rồi chứ?' Giang Tâm Đóa bị thái độ của hắn chọc cho tức đến phát khóc, cô vừa xoay người định bước ra thì từ trong phòng tắm lại truyền đến tiếng của Bối Bối, 'Mẹ, mẹ, con tắm xong rồi...'
Giang Tâm Đóa quay đầu, cắn răng trừng hắn, 'Em phải mặc quần áo cho con.'
'OK, anh ra ngoài.'
Hắn không thể không nhận thua.
Mặc cho con gái chiếc áo ngủ bằng chất liệu thiên nhiên mà hắn đã chuẩn bị sẵn xong, cô bé vui vẻ nhảy xuống giường, nói muốn đi tìm anh trai, muốn ngủ với anh trai, động tác nhanh đến nỗi cô muốn ngăn cũng không ngăn kịp.
Giang Tâm Đóa chỉ đành thở dài nhìn theo bóng con, lắc đầu một cách bất đắc dĩ.
Nếu như ở đây lâu thêm một chút, có phải ngay cả người mẹ này con bé cũng không cần không?
Nghĩ đến đây Giang Tâm Đóa mới nhớ mình phải gọi điện thoại về Melbourne báo cho người nhà là cô không thể trở về đúng hẹn, hơn nữa còn phải xin phép với trường học của con cho Bối Bối nghỉ thêm một thời gian.
Ai mà ngờ được ông trời lại trêu đùa cô thé này? Ai mà ngờ được Giang Tâm Đóa cô lại còn có một đứa con trai! Cô làm sao có thể quay về sớm được chứ?
Khi bà Giang nhận được điện thoại của con gái nói về chuyện này thì ngơ ngẩn thật lâu vẫn không hoàn hồn lại được. Bà thực sự không dám tin đây là sự thật.
Cuối cùng, giọng run run bà nói, 'Đóa Đóa, vậy con định thế nào?'
'Con muốn đưa hai đứa nhỏ trở về.'
Không biết con trai có muốn theo cô về Melbourne hay không nữa? Cô vẫn còn chưa kịp hỏi nhưng tất cả từ từ sẽ đến.
'Trọng Nam có đồng ý không?' Bà Giang tin nhà họ Phạm nhất định sẽ không dễ dàng buông tay.
'Anh ta không chịu nhưng mà mẹ, con nhất định phải tranh đấu với anh ta đến cùng.'
'Đóa Đóa, không phải mẹ muốn nói con nhưng nếu như thật sự muốn đấu với Trọng Nam, con lấy gì để đấu? Con gái ngốc, con cứ bình tĩnh lại trước đã, suy nghĩ cho thật kỹ xem nên làm gì mới là tốt nhất cho mình và cho các con. Mẹ không phải ép con quay lại với nó nhưng nếu như xử lý chuyện hai đứa nhỏ không tốt, các con cũng không vui vẻ gì. Hai đứa bé còn nhỏ, càng khó chấp nhận hơn. Phàm làm chuyện gì cũng không nên quá quật cường.'
'Mẹ, con biết rồi. Con sẽ suy nghĩ thật kỹ, khoảng thời gian này con không có ở nhà, mẹ phải nhớ giữ gìn sức khỏe. Với lại mấy ngày nay Dung Dung ở Melbourne, lại đang mang thai, con bảo bạn đến nhà chúng ta ở mấy một thời gian, mẹ nhớ chăm sóc bạn ấy.'
'Ừ, mẹ biết rồi. Con có đi thăm Tiểu Hàng chưa? Nó sao rồi?'
'Nó khỏe lắm, mẹ đừng lo.' Chỉ là mới tí tuổi đã không lo việc học mà thôi. Giang Tâm Đóa không đem chuyện của em trai nói cho mẹ biết, sợ bà lo lắng.
Ngắt điện thoại, Giang Tâm Đóa mệt mỏi ngả người lên sofa, ngước mắt nhìn trần nhà ngẩn người...
'Mẹ, mẹ ngủ chưa vậy?' Đang miên man suy nghĩ, một giọng nói non nớt từ ngoài cửa vọng đến khiến Giang Tâm Đóa bừng tỉnh, cô vội ngồi dậy, 'Chưa, vào đi.'
Phạm Dật Triển vừa mới tắm xong, trên người là chiếc áo ngủ màu xanh đậm nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Thấy con trai, Giang Tâm Đóa vui vẻ giang tay, 'Lại đây, cho mẹ ôm một chút.'
'Mẹ...' Phạm Dật Triển rất nghe lời dúi mặt vào lòng mẹ, trên người mẹ có mùi hương bách hợp nhàn nhạt, cực tao nhã, không hề kích thích khứu giác, được mẹ ôm cảm giác thật dễ chịu.
Rất giống mùi hương hoa trong nhà kính mà ba cho người trồng, chẳng trách ba lại bảo người làm một cửa sổ riêng, khiến hương hoa nhàn nhạt từ trong nhà kính có thể bay đến phòng mình, thì ra, ba cũng thích mùi hương trên người mẹ.
'Cục cưng...' Giang Tâm Đóa cũng rất hưởng thụ cảm giác ấm áp khi hai mẹ con nương tựa nhau.
Nhưng mới vừa nghe cách gọi “cục cưng” của cô, thằng bé vội ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với mẹ, 'Mẹ, con tên là Phạm Dật Triển, mẹ cũng có thể gọi con bằng tên tiếng Anh là Andy như ba.' Gọi cục cưng, cảm giác giống như con gái vậy!
'Không thích mẹ gọi con là cục cưng?' Giang Tâm Đóa đưa tay vuốt nhẹ đôi má hồng hào của con, đáy mắt tràn đầy ý cười,'Vậy mẹ gọi là Tiểu Dật, được không?'
Cô không thích gọi con bằng tên tiếng Anh, Tiểu Dật dễ nghe hơn nhiều.
Phạm Dật Triển chăm chú nhìn mẹ mình, đôi mắt to tròn đen láy, làn da trắng nõn, đôi môi hồng nhuận thật xinh đẹp, mẹ đẹp hơn bất kỳ người nào mà cậu từng được gặp, thật sự!
'Mẹ gọi con là Tiểu Dật được không?' Giang Tâm Đóa nhìn đứa con trai nãy giờ không nói tiếng nào, lặp lại.
'Được ạ.' Nếu như mẹ đã nói như vậy cậu bé sao có thể không đồng ý chứ? Chỉ cần không gọi cục cưng là được.
'Tiểu Dật, vậy mẹ hỏi con, con có muốn theo mẹ và em về Melbourne không?' Giang Tâm Đóa vuốt mái tóc mềm của con, yêu thích không nỡ buông tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...