Trên bãi cỏ rộng nằm trong khuôn viên căn biệt thự xa hoa tọa lạc ở con đường Bishop nổi tiếng thuộc khu nhà giàu, hai đứa trẻ đang ngồi duỗi chân thoải mái trò chuyện.
'Anh là Andy.' Phạm Dật Triển nói tiếng Trung một cách chuẩn mực tự giới thiệu mình, 'Tên tiếng Trung là Phạm Dật Triển, còn em?'
'Em tên Bối Bối.' Giang Phẩm Huyên sờ sờ mũi, 'Tên tiếng Trung là Giang Phẩm Huyên. Vừa nãy họ nói mình là anh em song sinh, là thật sao?'
Sau khi mẹ ngất xỉu, hai người ngay cả cơ hội tự giới thiệu cũng không có đã vội vàng trở về nhà, về căn nhà xa lạ mà hào nhoáng này.
Mẹ vẫn còn chưa tỉnh, bác sĩ gia đình sau khi qua kiểm tra nói là không sao, chỉ là tinh thần bị kích động quá mức, đợi lát nữa sẽ tỉnh lại.
Còn ba thì luôn giữ bên cạnh giường một tấc không rời, hai đứa nhỏ chỉ còn cách tự mình đi tìm đáp án.
'Chắc là không sai đâu. Ba trước giờ không nói dối.'
Hai đứa lớn lên giống nhau như đúc, cộng thêm ba mẹ là một đôi vợ chồng đã li hôn, điều này cũng không khó lý giải.
'Trước giờ em chưa từng nghĩ là mình còn có một người anh...'
'Anh cũng không biết là mình có em gái.'
'Vậy anh có biết mẹ không?'
'Biết. Trong phòng ba có ảnh cưới của hai người. Anh có xem hình của mẹ rồi.'
'Em lại chưa từng xem hình của ba. Trước khi em đi học mẹ cũng chưa nhắc đến chuyện của ba với em. Bà ngoại, dì với Quan Cảnh Duệ đều bảo em không được hỏi về ba trước mặt mẹ, bằng không mẹ sẽ buồn. Ba có phải là rất xấu không? Cố tình không muốn em với mẹ?' Vừa nãy trong khách sạn và trên đường về, hai đứa nhỏ đều chỉ lo nhìn đối phương ngẩn người, đều không có thời gian nhìn ba mẹ, ấn tượng của Giang Phẩm Huyên về ba chỉ là rất cao, hơn nữa vẻ mặt rất nghiêm.
'Ba hở...' Phạm Dật Triển cúi đầu, '...cũng chưa từng nhắc chuyện của mẹ. Ba chỉ nói với anh là ba mẹ li hôn thôi.'
'Vậy ba có...nhắc đến em không?' Giang Phẩm Huyên cảm thấy thật ủy khuất.
Phạm Dật Triển ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt to tròn của em gái và gương mặt như một bản photo hoàn hảo của mình kia, trịnh trọng lắc đầu.
Sau đó cậu nhóc xúc động hỏi, 'Vậy còn mẹ, có nhắc đến anh không?'
Giang Phẩm Huyên cũng lắc đầu, 'Em vẫn luôn cho rằng mình chỉ có mẹ thôi.'
Nếu không phải vì đi học lớp dự bị, bị bạn học hỏi vì sao không có ba thì cô bé cũng không nghĩ đến vấn đề vấn đề này.
Về sau mẹ cũng nói cho cô bé biết là mình cũng có ba nhưng ba mẹ không còn sống với nhau, nhưng cô bé lại hoàn toàn không biết mình cũng có một người anh. Nghĩ đến đây, Giang Phẩm Huyên Mở to đôi mắt đen tròn, 'Nếu chúng ta là song sinh, có khi nào anh là em trai còn em là chị gái không?'
Phạm Dật Triển lắc đầu: 'Anh chắc chắn là anh trai, còn em là em gái.'
'Tại sao chứ?'
'Trực giác, với lại anh vẫn luôn muốn có một đứa em gái.'
'Em cũng muốn có một người anh trai, một người anh trai thật sự. Tuy rằng từ nhỏ bên cạnh cô bé luôn có hai cậu nhóc làm bạn nhưng hai người đều không phải anh trai thật sự. Cô bé muốn là muốn có một người anh trai cùng cha cùng mẹ với mình, giờ ước nguyện đã thành sự thật nhưng cô bé vừa vui lại vừa buồn, 'Anh, anh có biết ba mẹ vì sao phải li hôn không?'
'Anh không biết. Ba không nói với anh.'
'Tại sao chứ? Tại sao ba mẹ phải gạt chúng ta?' Giang Phẩm Huyên bật khóc thút thít hỏi: 'Tại sao không nói cho chúng ta biết chứ?'
Phạm Dật Triển Đưa tay ôm lấy em gái, vỗ nhẹ lưng cô bé như trấn an, 'Em đừng khóc nữa, ba mẹ nhất định có nguyên nhân gì đặc biệt nên mới không nói với chúng ta. Đợi lát nữa chúng ta đi hỏi ba mẹ được không?'
Thấy em đã khóc đến đau lòng như vậy, cậu nhóc cũng muốn khóc theo, thật là đáng ghét! Nhưng cậu bé là con trai, ba đã từng nói, khóc lóc chỉ là hành vi chứng tỏ sự yếu đuối của con trai mà thôi.
'Anh...anh ơi...' Giang Phẩm Huyên không ngừng khóc gọi, giống như muốn đem tiếng “anh” thân thiết mấy năm qua không được gọi, gọi một lần cho đủ.
'Được rồi em gái, em đừng khóc nữa, em khóc làm anh cũng muốn khóc theo.' Cậu nhóc hít thở sâu mấy lần, cố gắng không để cho nước mắt tràn ra.
Không ai để ý đến thời gian trôi, hai đứa bé trong vòng tay ôm thắm thiết của nhau tìm lại được rồi tình thân đã mất từ lâu, mà từ đó rốt cuộc cũng hình thành nên sự ăn ý trời sinh của những cặp song sinh.
'Có phải là ba không thích em không?' Cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại, Giang Phẩm Huyên mở to đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ nhìn anh trai hỏi.
Phạm Dật Triển lắc đầu, 'Tuy rằng ba nhìn bề ngoài rất nghiêm nhưng đó chỉ vì nhu cầu công việc. Ba rất tốt với anh, chắc chắn cũng sẽ thương em nữa.'
'Vậy bình thường có phải ba bận rộn lắm không?'
'Đúng vậy, bình thường nếu không phải ở công ty thì phải đi công tác khắp nơi, có đôi khi anh cả tuần cũng không được gặp ba. Nhưng nếu ba đi công tác thì sẽ gọi điện về cho anh hoặc là dùng webcam.'
'Vậy em đỡ hơn anh, mẹ trước giờ không mắng em, ngày nào cũng cùng em ăn cơm, đi dạo, nói chuyện, xem ti vi, cuối tuần có thời gian còn dẫn em ra ngoài chơi nữa.'
'Mẹ tốt như vậy sao?' Niềm ao ước có mẹ của Phạm Dật Triển lúc này lộ rõ không chút dấu diếm, cậu bé biết thật ra em gái cũng giống như mình vậy, cũng rất khao khát có ba.
'Mẹ còn biết nấu cơm, biết vẽ tranh, biết kể rất nhiều rất nhiều câu chuyện hay, với lại em với mẹ đều thích ăn đồ ngọt, thỉnh thoảng theo mẹ đến quán cà phê của dì, em với mẹ còn cùng nhau xuống bếp làm bánh ngọt. Quan trọng nhất là mẹ rất hiền, lại rất đẹp, mỗi lần em với mẹ ra phố đi mua sắm, nhiều người gặp đều khen.' Nhắc đến mẹ mình, Giang Phẩm Huyên không giấu được vẻ đắc ý, đem hết từng chi tiết trong cuộc sống giữa mình với mẹ chia sẻ cho anh trai.
'Em với mẹ đều rất thích ăn đồ ngọt sao?' Những thứ đồ ngọt ngấy ấy dường như phái nữ đều rất thích, ở trong trường các bạn nữ cũng vậy, mỗi lần ăn cơm xong đều nhất định phải chọn một món ngọt tráng miệng.
'Đúng rồi, em với mẹ đều rất thích ăn bánh kem phô mai hoặc bánh kem dâu tây, còn chocolate nữa.' Nhắc đến món ăn ưa thích, mắt cô bé sáng lên, 'Em nghe Sara nói điểm tâm ngọt ở nước Anh rất nổi tiếng, vừa nãy lại chưa kịp ăn.' Nói đến đây mặt cô bé lại sụ xuống.
'Em đã gặp Sara rồi sao?' Phạm Dật Triển hiểu ý của em gái, cậu bé kéo em đứng dậy, còn chu đáo giúp em phủi bớt cỏ dại trên người.
'Anh dẫn em đi ăn thử Valrhona.' Valrhona là thương hiệu chocolate nổi tiếng của Pháp, lần trước Sara đi Pháp về có mang theo hai hộp cho cậu bé, cậu vẫn còn chưa đụng đến, vẫn luôn để ở tủ lạnh, giờ em gái đến vừa khéo có thể lấy ra làm quà ra mắt.
Sau này nếu như có cơ hội cậu bé nhất định sẽ nhờ Sara dẫn mình và Bối Bối đến cung điện chocolate nổi tiếng nhất thế giới - La Maison Du Chocolate ăn một lần cho đã ghiền.
'Anh à, anh thật giỏi!' Giang Phẩm Huyên ôm lấy anh trai, thân thiết hôn lên má một cái thật kêu.
***
Sao lại có hai Bối Bối?
Giang Tâm Đóa khẽ rên một tiếng, cảm thấy đầu mình đau như sắp nứt ra. Có phải cô không cẩn thận ngã ở đâu đến mức đầu óc hỗn loạn rồi không? Bằng không sao cô lại có hai đứa con gái chứ?
Mắt còn chưa mở ra, cô đưa tay nhẹ nhàng xoa huyệt Thái dương.'
'Mẹ, mẹ thấy ở đâu không khỏe?' Một giọng nói mềm mại ngọt ngào quen thuộc truyền đến.
'Có phải đau đầu không? Andy, con đi rót li nước.' Giọng người đàn ông trầm tĩnh vang lên nghe rất thoải mãi, chừng như có thể dẹp hết tất cả những bất an trong nội tâm của người khác.
Giọng đàn ông! Cô nhớ ra rồi!
Chuyện trước khi ngất xỉu như một cuốn phim quay chậm lướt qua trong đầu, hai đứa con gái...
Là một đứa con trai, một đứa con gái, hơn nữa còn là song sinh!
Giang Tâm Đóa vụt mở mắt ra, vội vàng ngồi dậy, đập vào mắt cô là gương mặt tuấn dật, điềm tĩnh của Phạm Trọng Nam, 'Em đang ở đâu? Còn có...nó...bọn nó...'
Trời ạ! Thật sự không phải nằm mơ, cũng không phải cô hoa mắt, ở bên giường, trước mắt cô, thực sự là hai đứa bé giống nhau như đúc, chỉ là một tóc dài, một tóc ngắn, một mặc váy còn một thì dù nhỏ nhưng thật oai phong, tuấn tú trong bộ lễ phục.
'Mẹ, sao mẹ cứ mãi nhìn anh trai vậy?'
Lời của Giang Phẩm Huyên quả thực như tiếng sét vừa đánh bên tai Giang Tâm Đóa, cô vội bước xuống giường, đến sát bên cạnh Phạm Dật Triển, chậm chạp đưa đôi tay run rẩy nâng mặt cậu nhóc lên, đôi mắt đăm đắm nhìn ngũ quan của cô bé, không bỏ qua một chút chi tiết nào.
'Trời ơi, sao lại giống như vậy chứ?'
Tạo vật thật là quá thần kỳ!
Hai đứa bé được dưỡng dục từ trong bụng cô, lớn lên lại giống nhau như đúc.
'Thằng bé là con trai của chúng ta, Phạm Dật Triển, là anh em song sinh với Bối Bối.' Phạm Trọng Nam nhỏ giọng giải thích.
Nghe hắn nói như vậy, Giang Tâm Đóa phẫn nộ quay lại trừng mắt nhìn hắn, 'Sao anh có thể làm ra chuyện ác độc như vậy chứ? Tại sao anh không nói với em ngay từ đầu là em có song thai chứ?'
'Anh có lý do của anh.' Nhìn vẻ bi phẫn của cô, lòng hắn co rút lại đau đớn giống như bị ai hung hăng bóp chặt, đau đến không thở nổi.
'Có phải từ lúc em vừa mang thai anh đã biết đó là song thai rồi không?' Cô hỏi gằn từng chữ.
Sao cô hoàn toàn không cảm giác được chút nào chứ? Lúc mang thai, rõ ràng bụng cô lớn một cách khác thường nhưng bởi vì cô tin tưởng hắn, trước giờ chưa từng nghĩ qua mình thực sự có song thai, còn tưởng là vì mình dinh dưỡng quá đầy đủ.
Giang Tâm Đóa, mày thật ngốc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...