Sự thay đổi của Giang Tâm Đóa ai cũng nhìn thấy, cũng lo lắng nhưng họ lại không làm gì được.
Hôm đó, Giang Tâm Đóa về phòng nghỉ trưa còn Phạm Uyển Viện thì về phòng mình, bà cẩn thận đọc qua một lượt tờ báo được ném trên sofa, nhấc điện thoại lên gọi cho Phạm Trọng Nam nhưng đáng tiếc là đầu bên kia mãi không có ai nghe.
Có chút sốt ruột, bà gọi lại lần nữa, nhưng vẫn không có ai nghe.
Tức giận ném điện thoại xuống sofa rồi Phạm Uyển Viện chạy ra khỏi phòng, đi một mạch xuống căn hầm ngầm phía dưới biệt thự. Chuyện này Tống Cẩn Hành nhất định biết rõ mới đúng.
Giang Tâm Đóa ngủ rất không an ổn. Trong giấc ngủ cô vẫn cảm nhận được cục cưng trong bụng hôm nay máy động cực dữ dội, cố hết sức cô mới chống tay ngồi dậy được, xuống giường, mang dép lê, Giang Tâm Đóa chầm chậm bước ra ngoài.
Hôm qua mới khám thai xong, bác sĩ nói cái thai rất bình thường cho nên cô cũng không muốn gọi điện cho bác sĩ làm phiền vào lúc nghỉ ngơi như thế này.
'Sara...' Một tay ôm bụng, một tay chống nơi khung cửa Giang Tâm Đóa gọi tìm Phạm Uyển Viện, định hỏi xem có chuyện gì không nhưng không nghe ai trả lời, thế là cô lần bước đi đến căn phòng cửa còn chưa đóng chặt của Phạm Uyển Viện nằm ở đối diện phòng cô.
Bởi vì muốn tiện cho việc chăm sóc cô nên Sara đã dọn vào căn phòng ở gần phòng cô nhất mà ở dù rằng gần đây đại đa số thời gian bà đều ngủ cùng cô trong một căn phòng.
Đẩy cửa, Giang Tâm Đóa lần nữa gọi, 'Sara...'
Vẫn không ai đáp lời, Giang Tâm Đóa đang định rời đi thì tầm mắt bị tiêu đề in đậm trên một tờ báo bị ném trên đất hút lấy.
Chậm rãi bước đến, gian nan nhặt tờ báo lên, lúc này nội dung trong tờ báo đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của cô.
'Tập đoàn Phạm thị kết thông gia với tập đoàn Lynn.'
'...Theo tin mới nhận, người thừa kế của tập đoàn Phạm thị Phạm Trọng Nam năm trước mới vừa kết hôn hiện đã làm thủ tục li hôn...'
Những chữ sau đó Giang Tâm Đóa đã không đọc nổi nữa!
Trong đầu cô một mảnh trống rỗng, điều duy nhất có thể suy nghĩ được lại là điều vừa mới đọc được...
Hắn nói đã li hôn với cô?!
Tại sao người trong cuộc như cô lại không hay biết chút gì?
Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này hắn không muốn gặp cô, không liên lạc với cô là vì nguyên nhân đó?
Mà mọi người đều biết chuyện có phải không? Ai nấy đều một mực giấu cô sao?
Thì ra, cái cảm giác làm người trong cuộc mà lại là người biết sau cùng này lại khó chịu như vậy.
Cô muốn khóc nhưng lại không khóc được, muốn nói chuyện nhưng lại nói không thành lời, muốn chạy đi hỏi ai đó nhưng đôi chân lại như mọc rễ vậy, không cách nào nhúc nhích được...
Ngực của cô như bị thứ gì đó chẹn lại thật khó chịu, đôi chân bất chợt mềm nhũn không chống đỡ nổi thân mình...
Khi cô nhận ra thân thể mình lảo đảo chực ngã, theo bản năng của một người mẹ, trong một giây cuối cùng đó rốt cuộc thần trí cô tỉnh táo lại, hai tay cố gắng vịn lấy thành ghế sofa...
Nhưng bởi vì bụng quá lớn, cuối cùng hai tay cô vẫn không chống đỡ nỗi thân mình, đôi chân run run khuỵu xuống...
Cái thai càng động dữ dội hơn, Giang Tâm Đóa cố điều tiết lại hơi thở dồn dập, lên tiếng cầu cứu nhưng giọng yếu ớt đến nỗi gần như không nghe được, 'Sara...Sara...'
Cục cưng, con nhất định phải chống chọi đến cùng!
Khi Phạm Uyển Viện cùng những người khác chạy vào phòng nhìn thấy Giang Tâm Đóa đã đổ người trước sofa, sắc mặt tái nhợt.
Tống Cẩn Hành lập tức lấy điện thoại gọi cho bác sĩ và hộ lý trực nhật trong biệt thự đến, lại cho người chuẩn bị xe, lập tức đến bệnh viện.
'Đóa Đóa, cháu sao rồi?' Phạm Uyển Viện dìu cô ngồi lên, lo lắng vạn phần hỏi, tầm mắt bà rơi trên tờ báo rơi trên sàn, trong lòng chưa bao giờ cảm thấy hối hận như lúc này.
Chẳng trách Đóa Đóa lại như thế! Nếu như Đóa Đóa và đứa bé có chuyện gì, chắc là cả đời này bà cũng không thể tha thứ cho mình.
'Sara...cục cưng...' Trong tay Phạm Uyển Viện, Giang Tâm Đóa thở dồn dập, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, những giọt mồ hôi thấm ướt cả những sợi tóc bên tai.
'Không sao, không sao đâu, bác sĩ sẽ đến ngay thôi. Không cần sợ, có cô ở đây.' Phạm Uyển Viện đau lòng vỗ về cô gái trong tay, cẩn thận giúp cô lau đi những giọt mồ hôi trên trán.
Câu “có cô ở đây” của bà lại khiến Giang Tâm Đóa càng thêm đau lòng.
Đã từng, người kia đã từng nói với cô một câu y như vậy, cô còn nhớ vẻ mặt hắn lúc đó, mỗi một biểu cảm, mỗi một âm điệu đều khiến cô tưởng rằng, đời này sẽ luôn có hắn ở bên, giúp cô che mưa chắn gió...
'Sara...cháu...cháu...' Nước mắt trượt dài trên má, bởi vì cái thai càng lúc càng máy đạp dữ dội nên tiếng cô càng lúc càng yếu, dù vậy Giang Tâm Đóa vẫn rất kiên trì muốn nói hết cho rõ.
'Đóa Đóa, đừng nói gì cả được không? Nghe lời, cố gắng giữ lại chút sức.' Phạm Uyển Viện dù sao cũng là người đã từng sinh con, làm sao không đoán không hiện giờ Giang Tâm Đóa là đang bị động thai, nói không chừng còn có thể sinh trước ngày nữa.
'Cháu muốn...muốn gặp Phạm...Phạm Trọng Nam...'
Thì ra tới giờ phút này, chuyện cô nghĩ đến nhiều nhất chính là được gặp hắn.
Dù cho rằng tình yêu đã hết thì cô vẫn muốn hỏi hắn một lần cho rõ.
Cô muốn hắn chính miệng nói với mình.
'Được rồi, cô hứa với cháu, cho dù phải đích thân bay tới Luân Đôn cô cũng phải đưa Frank về đây.' Phạm Uyển Viện nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của cô, lòng đau như dao cắt.
Rất nhanh, bác sĩ và hộ lý đã đến, lập tức kiểm tra cho Giang Tâm Đóa, kết quả đúng như Phạm Uyển Viện đã đoán, bởi vì cảm xúc quá mức kích động khiến cho tử cung co bóp mạnh, dấu hiệu của việc sinh sớm nên bác sĩ quyết định lập tức đưa đến bệnh viện.
Xe đã chuẩn bị sẵn sàng, suốt trên đường đi, Phạm Uyển Viện vẫn nắm chặt tay Giang Tâm Đóa không rời.
Khi thấy cô được đưa vào phòng phẫu thuật, bà hung hăng trừng Tống Cẩn Hành, 'Tôi mặc kệ cậu dùng cách gì, tôi cũng mặc kệ Frank đang bận chuyện gì, lập tức bảo nó đến đây ngay cho tôi.'
Phụ nữ lúc nào cũng là người hiểu phụ nữ nhất! Bà biết người lúc này cô muốn gặp nhất là Phạm Trọng Nam, tâm ý của cô dành cho hắn chỉ nhìn sơ qua là biết.
Một Giang Tâm Đóa như vậy khiến bà nhớ lại chính mình năm đó, nhớ lại cái cảm giác chua xót và bất lực khi một mình nằm trong phòng chờ sinh, bà lúc đó hy vọng Lạc Khải có thể cùng mình vào phòng sinh, cùng mình chờ đón đứa con đầu lòng của họ biết mấy, chỉ tiếc là hy vọng cuối cùng chỉ mang đến thất vọng.
Nhưng mặc kệ lúc đó bà sợ hãi, đau lòng, bất lực đến mấy cũng không thể so với Đóa Đóa hiện giờ, thật sự khiến người ta đau lòng!
***
Khi Phạm Trọng Nam phong trần mỏi mệt chạy đến khoa phụ sản của một bệnh viện tư nhân sang trọng ở San Francisco thì hai đứa bé bởi vì còn chưa đủ tháng đã được đưa vào lồng ấp, nơi đó có hộ lý riêng đặc biệt trông coi 24/24 còn Giang Tâm Đóa sau khi từ phòng phẫu thuật đẩy ra thì vẫn ngủ mê man, ngay cả Phạm Trọng Nam vào phòng, nhìn thật lâu rồi nắm tay, vuốt mặt cô đều không hề hay biết.
Cuối cùng, Phạm Trọng Nam rời khỏi phòng bệnh, cùng Phạm Uyển Viện cùng đến phòng chăm sóc đặc biệt dành cho trẻ sinh non, cách một lớp kiếng, hắn nhìn đăm đắm hai gương mặt nhỏ xíu gần như là giống hệt nhau kia...
Con của họ...
Nhìn thật lâu, cuối cùng hắn nhắm chặt mắt, gian nan xoay người sang hướng khác, hỏi Lý Triết, 'Người của Spinal đâu?'
'Đã chuẩn bị xong cả rồi, lúc nào cũng có thể rời đi.'
'Frank, điên rồi sao?' Phạm Uyển Viện biết ý Phạm Trọng Nam đang nói về cái gì, vội tiến đến mấy bước, mặt đối mặt với hắn.
'Tôi rất rõ ràng mình đang làm gì.' Phạm Trọng Nam không chút bị Phạm Uyển Viện ảnh hưởng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lý Triết có thể rời đi lo việc. Nhìn theo bóng Lý Triết, Phạm Uyển Viện gọi với theo nhưng hắn làm như không nghe thấy.
'Đứa bé còn nhỏ như vậy, cho dù lúc này Đóa Đóa chưa tỉnh lại, cháu cũng không được làm như vậy.' Phạm Uyển Viện biết đứa con đối với một người mẹ mà nói quan trọng đến thế nào.
Trước đây họ dấu Đóa Đóa chuyện có song thai đã là rất quá đáng, hiện giờ cô còn nằm trong phòng bệnh chưa tỉnh mà hắn đã muốn chia cắt mẹ con, anh em, bắt một đứa đi làm tiền cược cho sự nghiệp của mình.
Cho dù tính tình bà tốt đến mấy cũng không thể tha thứ cho Frank chuyện này.
Chẳng lẽ ngoại trừ cách này không còn cách nào khác sao?
'Cháu đã chuẩn bị đội ngũ bác sĩ giỏi nhất.' Phạm Trọng Nam không chút dao động. Chuyện này ý hắn đã quyết thì sẽ không thay đổi nữa.
'Cho dù sau khi Đóa Đóa biết được chuyện này sẽ không tha thứ cháu, cháu cũng sẽ làm sao?'
'Phải.' Hắn trả lời rất quả quyết, hoàn toàn không có đường thương lượng. Phạm Uyển Viện biết tính tình của hắn, rốt cuộc không nói gì thêm nữa.
'Chuyện đính hôn mà báo viết rốt cuộc là thế nào?' Nếu như không phải vì chuyện này Đóa Đóa cũng sẽ không sinh sớm như vậy.
'Ông ta vừa mắt một công ty tài chính dầu khí thuộc tập đoàn Lynn nhưng bị họ từ chối hợp tác.' Tổng vốn của công ty dầu khí đó vượt xa giá trị của số cổ quyền của tập đoàn Phạm thị mà Phạm Nhân Kính chịu trích ra cho Walls, hơn nữa Walls nắm trong tay 100% số cổ quyền ưu đãi của công ty dầu khí đó, nếu như tập đoàn Phạm thị và tập đoàn Lynn liên hôn, vậy tập đoàn Phạm thị có thể có được 40% trong số 100% số cổ quyền ưu đãi đó, bên nào nặng nhẹ, Phạm Nhân Kính phân được rất rõ ràng.
'Cho nên cháu đồng ý li hôn với Đóa Đóa để đính hôn với cô gái kia sao?'
'Tin tức không phải do cháu tung ra.'
'Vậy rốt cuộc cháu đồng ý hay không đồng ý?'
Phạm Trọng Nam không buồn trả lời câu hỏi của bà, 'Cháu đi trước.'
'Lạc phu nhân, Phạm phu nhân đã tỉnh lại...' Lúc này, hộ lý trong phòng bệnh của Giang Tâm Đóa vội vã bước đến báo tin cho Phạm Uyển Viện, câu nói này cũng thành công khiến bước chân đang rời đi của Phạm Trọng Nam chợt khựng lại.
'Tôi biết rồi, tôi lập tức trở về.' Ra hiệu cho cô hộ lý rời đi trước, bà nhìn sang Phạm Trọng Nam, 'Có muốn qua thăm cô ấy không? Trước khi vào phòng phẫu thuật Đóa Đóa cứ luôn miệng đòi gặp cháu.'
'Không gặp đâu.' Phạm Trọng Nam nhắm mắt lại.
'Chuyện mấy bức ảnh...'
'Cháu biết rồi.'
Cuối cùng, hắn không quay đầu lại, quả quyết rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...