Ván đầu tiên, Tề Yên Khách thắng
Cố Ngang không phục nói “Ba ván hai thắng!”
Tề Yên Khách cười cười “Đồng ý.”
Ván thứ hai, Tề Yên Khách tiếp tục thắng
Cố Ngang nghiêm mặc nói “…Ba thắng hai rất tục,chúng ta chơi năm thắng ba đi!”
Tề Yên Khách cười cười “Được thôi.”
Ván thứ ba, Tề Yên Khách vẫn thắng
Cố Ngang nhảy dựng lên, thét to “Anh nhất định đang gian lận!”
Tề Yên Khách trầm mặc hai giây,hào phóng nằm vật ra“Em tới đi.”
Cố Ngang gặp vậy vô cùng buồn bực,đành phẫn nộ nói “…Thôi, em nhận thua. Số trời đã định a….Ai!”
Nói xong liền không được tự nhiên nằm xuống giường. Tề Yên Khách nhìn bộ dạng vừa thẹn thùng lại chờ mong của Cố Ngang, không khỏi buồn cười,cúi đầu hôn lên trán cậu.
_Mẹ nó, không cần nóng vội như vậy.
Cố Ngang thẹn quá hóa giận quát “Ai nóng vội!…Đừng bảo em như vậy!”
Tề Yên Khách mỉm cười nhìn y,trong mắt tràn đầy yêu thương “Ngang, đừng vội vã.”
Một từ “Ngang” khiến xương cốt cậu tê rần. Hô hấp trở nên dồn dập,Cố Ngang chỉ cảm thấy bản thân lún sâu vào nhu tình trong đôi mắt kia căn bản không thể trốn thoát. Tề Yên Khách cười hì hì xoa mặt cậu,thâm tình nói:
_Ngang, nói cho anh biết,mấy lọ gel bôi trơn lần trước trong phòng…em giấu đâu rồi?
…Thao! Đừng dùng loại biểu cảm thổ lộ như vậy hỏi vấn đề này được không!”
Cố Ngang nhất thời ngay cả khí lực rút giày đánh người cũng không có,nghiêng đầu bất đắc dĩ nói “Ở trong ngăn kéo dưới tủ quần áo. Anh đi lấy?”
_”Ừ, anh đi lấy.” Tề Yên Khách cười đứng lên “Em dễ thẹn thùng như vậy, vạn nhất cầm rồi khômg dám trở lại thì làm thế nào…Chẳng lẽ muốn anh bắt em trước mặt bé Vi Miểu? À, nên lấy mấy lọ nhỉ…”
Cố Ngang lập tức bật người dậy,rút giày hung hăng ném về phía Tề Yên Khách.
Nhìn chiếc giày rơi xuống đất, Cố Ngang cơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười thanh thúy của y,nhịn không được sửng sốt. Tề yên Khách tuy rất thích cười,nhưng cười ra tiếng như vậy…Hình như là lần đầu.
Tề Yên Khách vừa ra khỏi phòng liền thuận tay đóng của lại, khóe miệng vẫn nhếch cao. Chẳng biết tại sao,tâm tình y cực kì tốt,cảm xúc tồi tệ do giấc mơ mang lại cũng biến mất vô tung.
Nhưng mà…Giấc mơ kia rất không xong a.
Trong mông…Không, mơ vớ vẩn như vậy không cần để trong đầu là tốt nhất.
Đột nhiên, Tề Yên Khách liếc mắt lơ đãng nhìn qua bên kia hành lang
…A
Y nhịn không được hô lên,cao hứng nhếch miệng
Rốt cuộc cũng tiêu thất,căn phòng “trái tim” kia. Dịch Khiêm xuống tay thật sự quá chậm, bất quá cuối cùng cũng xử lý ả đàn bà đáng ghét đó.
Đúng rồi,lúc nãy Cố Ngang có hỏi y, anh “cũng” gặp ác mộng sao? Mẹ nó cũng nằm mơ sao?
Tề Yêu Khách nhẹ nhàng mở cửa phòng Cố Ngang ra,ánh đèn ngoài hành lang lặng lẽ chen vào,y nhìn thấy Vi Miểu đang nằm trên giường.
…Hửm?
Hai mắt bé Vi Miểu tựa hồ sưng lên?
Tề Yên Khách đi đến bên giường, quan sát thật kỹ. Qủa thật vừa hồng vừa thũng,hiển nhiên mới khóc một trận kinh thiên động địa.
Chẳng lẽ nói, mơ thấy ác mộng chính là bé Vi Miểu?
Vi Miểu nghiêng người ngủ,thân thể gầy yếu cuộn tròn. Tề Yên Khách híp mắt theo dõi,trong lòng không khỏi nghi hoặc,tổng luôn cảm thấy nó dường như…lại trưởng thành?
Tổng luôn cảm thấy, có điều gì đó khác thường. Không phải ảo giác nhưng lại không nên lời.
Tề Yên Khách nhíu mày, nhịn không được giơ tay lên, chậm rãi sờ lên cổ Vi Miểu
Mạch máu nên trong chiếc cổ mảnh khảnh khẽ nhảy lên,ẩn sau lớp da mỏng manh cố gắng vận chuyển chất lỏng của sự sống. Tề Yên Khách buộc chặt ngón tay,cảm thấy chiếc cổ trong tay nhẹ nhàng lay động. Trong lúc mơ màng, Vi Miểu khó chịu giãy dụa một cái,nhưng lại yếu ớt đến mức không tính phản kháng.
Thật sự, quá yếu ớt a.
Hơi dùng chút lực là có thể bóp chết…Hơn nữa, nó căn bản không thể phát ra âm thanh?
Phải, thở không được nhất định sẽ tỉnh lại,sau đó vô lực vặn vẹo,méo mó dùng đôi mắt ngập nước điềm đạm đáng yêu nhìn mình?
Tưởng tượng một chút liền cảm thấy,cảnh tượng kia quả thật thê mỹ động lòng người a. ( thê lương + xinh đẹp)
…Bất quá, mẹ nó nhất định sẽ không thích.
Tề Yên Khách có chút tiếc hận thu tay về,quay đầu đi qua tủ áo.
_”…” Trên giường Vi Miểu chậm rãi mở mắt ra,vươn tay bé nhỏ sờ soạng. Chờ nó thấy rõ trên giường không ai, liền thất vọng mếu máo, một lần nữa nhắm mắt ngủ.
Tề Yên Khách hoàn toàn không để ý tới đứa bé kia thức tỉnh,khoái trá mở tủ, dời đi đống quần áo ngụy trang bên trên,tìm được đống gel bôi trơn mà mẹ nó tự tay giấu rất kín.
Kỳ thật vừa rồi y hỏi một tiếng chỉ vì bận tâm tâm tình của mẹ nó thôi,chứ bản lĩnh giấu đồ của mẹ nó thật sự là…bi ai.
Ngay khi Tề Yên mang theo vẻ mặt vui sướng cầm mấy lọ gel bôi trơn trở về phòng tìm Cố Ngang thì, trên hành lang lại truyền đến tiếng lạch—-cạch—mở cửa. Y nấp sau cánh cửa đợi hai giây,lúc này mới thoáng mở ra khe hở.
Ai, chú Chí Sĩ thật sự không cảnh giác gì hết,xuống lầu cũng không biết có người đang nhìn lén. Bất cẩn như vậy,dễ chết lắm a. Đi trước chú ta hẳn là Dịch Khiêm? Đã trễ như vậy hai người bọn họ còn xuống lầu, dùng bữa khuya sao?
Tề Yên Khách ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường,lắc lắc cười rộ lên.
Không biết bọn họ ”xử “ Cung Lý như thế nào…Giết mệt đến mức đói bụng?
Hừm,ít nhất có thể nói,bọn họ sẽ không chặt xác ra rồi ăn thịt…A, không đúng,nói không chừng hiện tại đang định mang miếng thịt trên người Cung Lý đi chế biến đó.
Bất quá biểu tình trên mặt chú Chí Sĩ không buồn bực lắm,có lẽ là mình suy nghĩ nhiều.
Hơn nữa, nếu thịt của kẻ cư trú bị ném vào nồi…như vậy sau khi gian phòng biến mất, thịt trong nồi sẽ tiêu thất sao? Nếu đến lúc đó thịt bị ăn mất,như vậy kẻ ăn thịt người…sẽ đột ngột thấy đói?
Ai, thật là,càng nghĩ càng khó hiểu a…Thôi,không nghĩ nữa. Mẹ nó còn đang ở đối diện chờ mình.
Trong lúc chờ đợi, không đầu cậu ấy suy nghĩ những gì?
Tưởng tượng bộ dáng người kia vừa khẩn trương lại chờ mong ngồi trên giường,tưởng tượng hình ảnh người kia ngẩng đầu thẹn thùng nhìn y mở cửa ra…Tề Yên Khách chợt cảm thấy,cả trái tim ấm áp lạ lùng.
Trái tim trong ngực — nguyên bản không hề có độ ấm. Hiện tại đột nhiên trở nên ấm áp, nhen nhóm cảm giác tồn tại.
Thực hạnh phúc.
Vì thế Tề Yên Khách hạnh phúc ôm ba lọ gel bôi trơn, hạnh phúc trở về phòng “bộ não” của mình.
….Lầu một, dưới nhà ăn.
_”Cậu muốn ăn cái gì, tôi làm cho cậu?” Giọng chú Chí Sĩ có chút khàn khàn. Vành mắt chồng hồng,trong mắt che kín tơ máu,nhìn qua tựa hồ cả đêm không ngủ.
Bây giờ là bốn giờ sáng,cũng khó khách chú mệt mỏi như vậy.
Dịch Khiêm cũng mỏi mệt không thôi,lộ ra chút thần sắc không kiên nhẫn “Không cần.” Nói xong, hắn mở tủ lạnh, lấy ra hộp gì đó từ bên trong.
_”…?” Chú Chí Sĩ sửng sốt
Dịch Khiêm đi thẳng qua bếp lò bên cạnh,rút vật trong hộp ra, châm lửa.
Chú Chí Sĩ trầm mặc hai giây,rốt cuộc nhịn không được nói “Thuốc lá…cũng coi như thức ăn ư?”
Dịch Khiêm liếc chú một cái,hai ngón tay kẹp điếu thuốc,thản nhiên nói “Chứ gì?”
Chú Chí Sĩ lơ đãng liếc nhìn hiệu thuốc lá ngoại mà mình chưa gặp qua bao giờ,sau đó nhìn chằm chằm điếu thuốc thon dài kẹp giữa hai ngón tay xinh đẹp,do dư nửa ngày hỏi “…Thuốc lá đông lạnh,ăn ngon sao?”
_”…” Dịch Khiêm lập tức run rẩy khóe miệng,yên lặng nhét điếu thuộc vào hộp.
Chú Chí Sĩ nhanh chóng ý thức được vấn đề,không khỏi đỏ mặt,ấp úng nửa ngày nói “À, ý tôi là…thuốc lá đông lạnh,hương vị tốt lắm sao?”
Dịch Khiêm lười rút điếu thuốc khác ra,liền nghiêng người,lấy điếu thuốc mà mình đang hút đưa đến bên miệng chú Chí Sĩ. Dịch Khiêm đột nhiên tới gần khiến hai má chú Chí Sĩ nháy mắt đỏ au,cả người cừng còng đứng yên tại chỗ,không biết làm sao.
_”Rốt cuộc có hút hay không?” Dịch Khiêm nhíu mày
Chú Chí Sĩ vộ vàng há miệng,dùng sức hút một hơi,phả ra đường khói thật dài. Chú Chí Sĩ hồi tưởng khoái cảm trong cuống họng,thật cẩn thận nhìn vào mắt Dịch Khiêm “Hương vị rất nhạt…Thì ra cậu thích loại như vậy.”
_”Ừ.” Dịch Khiêm tựa vào cạnh bồn,tư thế hút thuốc vô cùng tao nhã “Trên người tôi và Dịch Bách không thể có mùi thuốc,nếu không truyền thông lại nói lung tung.”
Nghe đến cái tên kia,ánh mắt chú Chí Sĩ chợt lóe lên. Chú lo lắng nhìn Dịch Khiêm,nhưng phát hiện Dịch Khiêm tựa hồ vẫn bình thường,liền thoáng an tâm.
_”Đúng rồi.” Dịch Khiêm tùy tay lắc lắc tàn thuốc vào thùng rác,giương mắt nhìn chú Chí Sĩ “Vừa rồi anh trốn trong phòng vệ sinh, để khóc sao?”
Chú Chí Sĩ lập tức hoảng hốt, sau đó dụi dụi hai mắt,có chút ngại ngùng cười cười
Dịch Khiêm ngẩng đầu lên,phiêu đãng nhìn bóng đèn hình cầu trên đầu “Gặp ác mộng?”
Tơ máu trong bóng đèn, càng thêm chằng chịt…Qủa nhiên, có liên quan đến số người chết sao?
Chú Chí Sĩ xấu hổ gãi đầu,Dịch Khiêm lại hỏi “Mơ thấy Cung Lý?”
Chú Chí Sĩ trầm mặc chốc lát, trả lời “Không phải.”
Dịch Khiêm đột nhiên bĩu môi cười “Trừ chuyện này ra, anh còn làm gì đuối lý sao?”
Chú Chí Sĩ cúi đầu nhìn sàn nhà, biểu tình cực kì trầm trọng. Dịch Khiêm kinh ngạc nhìn chú,buồn cười nói “Thật sự có? Đoán không ra a,loại người hiền lành như anh, còn biết làm chuyện xấu.”
Chú Chí Sĩ cười khổ một chút,không phản bác. Dịch Khiêm không truy hỏi,lẳng lặng hút thuốc, mơ màng nhìn làn khói tỏa ra tiêu tán dưới ánh đèn.
Đã lâu mới có thể bình tĩnh như vậy.
Dịch Khiêm giơ tay lên,che lấy hai mắt. Mệt mỏi chôn giấu nơi đáy lòng chậm rãi dâng lên,khiến hắn bỗng muốn tìm nơi nào đó giải tỏa một chút.
Hắn mở mắt ra,ánh sáng từ bóng đèn trở nên chói mắt. Người đàn ông bên cạnh cũng ngửa đầu nhìn ngọn đèn,biểu tình ngơ ngác,không biết đang nghĩ gì.
Dịch Khiêm cười cười,vươn tay qua, kéo đầu người đàn ông đến trước mặt mình. Không đợi người nọ kịp phản ứng, đôi môi đã chạm vào nhau. Đầu lưỡi thấm mùi thuốc linh hoạt xâm nhập vào khoang miệng người nọ,tìm kiếm đầu lưỡi cứng rắn kia.
Bất quá lúc này đây, đối phương tựa hồ…Bắt đầu đáp lại?
_”Ưm?” Dịch Khiêm cảm thấy trên lưng ấm áp, phát hiện chú Chí Sĩ đang ôm mình. Đầu lưỡi kịch liệt vờn nhau,có thể nhận ra hô hấp của đối phương trở nên dồn dập.
_”Lại muốn làm ?” Dịch Khiêm chu môi cười,tùy ý tựa vào bồn,lơ đãng ôm lấy chú Chí Sĩ “Tôi sớm đã nói qua,lên giường của tôi rồi, anh sẽ không muốn chạm vào phụ nữ nữa.”
_”…Đừng như vậy.” Chú Chí Sĩ bỗng buông hắn ra, nặng nề thở dài
_”?” Dịch Khiêm khó hiểu nhíu mày
Chú Chí Sĩ ngưng mắt nhìn hắn,thở dài nói “Cậu như vậy…Tôi nhìn không được.”
Dịch Khiêm trào phúng nhìn chú,lười nói chuyện. Chú Chí Sĩ rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói “Kỳ thật tôi biết,cậu không phải vì thích tôi mới để tôi chạm vào cậu.”
_”Ừm.” Dịch Khiêm thuận miệng ứng một tiếng
_”Tôi cũng không phải vì lên giường với cậu,mới giúp cậu.” Chú Chí cúi đầu, nghẹn ngào nói
Dịch Khiêm lười biếng liếc chú “Anh từng nói qua.”
_”Phải không? Tôi quên.” Chú Chí Sĩ chua xót cười cười “Xem ra tôi già thật rồi…”
Dịch Khiêm liếc mắt đánh giá chú từ trên xuống dưới. Rõ ràng thoạt nhìn chỉ mới ba mươi,rõ ràng vẫn luôn căng tràn sức sống,nói mình già rồi? Hừ,biểu hiện trên giường không giống đã già chút nào. Anh ta rốt cuộc có ý gì a?
_”…” Chú Chí Sĩ ngẩng đầu, phức tạp nhìn hắn. Dịch Khiêm cau mày, ý đồ suy đoán tâm tư của chú,lại như thế nào cũng không hiểu người này đang rối rắm cái gì.
Chẳng lẽ hối hận vì đã giúp hắn giết người? Không giống a…
Chú Chí Sĩ cuối cùng im bặt, chỉ dùng sức vỗ vai hắn, miễn cưỡng nở nụ cười.
_Cái kia, nghe cậu nói…muốn cùng tôi đồng thời sống sót…Khiến tôi rất cao hứng.
_”Ừ.” Dịch Khiêm dời mắt, thản nhiên tiếp lời “Anh cười rất giả,đừng làm bộ nữa.”
Chú Chí Sĩ xấu hổ gãi đầu,đột nhiên mở tủ lạnh ra,dùng thân thể che lại, “Ha ha ha ha…Cậu đói chưa? Tôi đói lắm rồi! Làm gì ăn đi…”
Dịch Khiêm rít hơi cuối cùng,ném lọc thuốc vào thùng rác,”Ừ” một tiếng.
_Trứng ốp la. Anh còn công thức nào khác, mau làm cho tôi nếm thử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...