Tiểu phượng hoàng (chỉ mang tính minh họa)
Tác giả: Chỉ với 998 cái, ngài có thể mang một thần thú về nhà.
.
Đỗ Trạch chỉ nhìn thạch trứng trong tay Tu chứ không nhận lấy.
.
“Nó là của anh.” Đỗ Trạch ấn tai nghe nói: “Bên trong có thần thú.”
.
Khi thấy trứng thần thú được mang lên bán đấu giá, rada tình tiết của Đỗ Trạch lập tức bắt ngay tín hiệu. Tảng đá có hình trứng đó đích thực là trứng thần thú mà nhân vật chính đã lấy được từ trong bảo khố của thành Cimeies. Khi đó, nhân vật chính đã phát hiện thạch trứng này tuy mang uy áp, nhưng bên trong lại không hề có sự sống nào.
.
Nghe vậy, giọng Tu nhẹ nhàng đến mức gần như là thì thầm: “Thần thú… ngươi có muốn lấy nó không?”
.
“Nó thuộc về anh.”
.
Đỗ Trạch ngụ ý rằng mình sẽ không tơ tưởng đến manh sủng của nhân vật chính, nhưng trong chớp mắt đó, cậu dường như thấy được sự thất vọng trong mắt Tu. Là ảo giác chăng? Đỗ Trạch còn chưa nghiên cứu kỹ càng, Tu đã tiếp lời: “Đây là thần thú gì?”
.
Nhân vật chính trong nguyên tác《Hỗn huyết》 cũng hỏi tương tự như thế, chỉ khác ở chỗ bên cạnh nhân vật chính bây giờ có một thủ hạ kiến thức uyên bác nói cho hắn biết, bên trong thạch trứng là…
.
“Hỏa phượng hoàng.”
.
Có phải rất trâu bò không! Khi thấy tên của thần thú, tất cả độc giả đều chấn động dữ dội. Ở bất cứ đâu trong tiểu thuyết YY, sự tồn tại của long và phượng đều đứng trên đỉnh cao, một là vua bách thú (PS: Thú ở đây là chỉ ma thú chủng loại thú, chứ không phải Thú tộc.), một là vua bách điểu. Nhân vật chính khi đó đã có nhiều thần thú gồm chó ba đầu Cerberus, thú một sừng ác mộng sa đọa, hỏa phượng hoàng, tính thêm cả thú cưỡi Long tộc trong tương lai. Đội hình manh sủng xa hoa đến độ muốn chọc mù mắt người ta. Người ta cực khổ lắm mới bắt được một con lôi ưng giai cao làm thú cưng, thế mà chưa kịp khoe hàng đã bị đoàn manh sủng của nhân vật chính dọa vãi cả nước tiểu.
.
Hỏi ngài có thích không như một đám điếu ti ở kỹ viện.
.
Vì một tương lai sáng ngời, Đỗ Trạch bắt đầu giải thích với Tu: “Hỏa tinh phách có thể ấp được nó.”
.
Hỏa phượng hoàng là loài chim bất tử, nó có thể hồi sinh sau khi bốc cháy. Tuy thạch trứng lúc này giống như một quả trứng chết không có sự sống, nhưng chỉ cần có đủ hỏa tinh phách thì sẽ dễ dàng ấp nó nở ra. Lần trước họ cướp được từ hỏa lãnh chúa ba mảnh tinh phách, trong đó một mảnh dùng để chữa thương cho Elise, chỉ với hai mảnh còn lại thì còn lâu mới ấp được trứng, bời nó yêu cầu phải đủ số lượng hỏa tinh phách là: 1000.
.
Đỗ Trạch đếm đếm đếm. Độc giả khổ bức phảng phất nghe được tiếng gào thét xé lòng của vị tác giả nào đó: 998 cái! Chỉ với 998 cái! Ngài có thể mang một thần thú về nhà!
.
Tu cũng trầm mặc khi nghe được số lượng cần có từ Đỗ Trạch, nhưng ngay sau đó hắn lại gọi chị em Ma tộc đến, bảo họ tìm hiểu tin tức về hỏa tinh phách ở thành Agares. Verl và Elise làm việc rất mau lẹ, gần như ngay hôm sau đã có đáp án: có một thương nhân bảo rằng hắn có đủ số hỏa tinh phách như yêu cầu, hy vọng có thể thương lượng giá tiền với chính chủ.
.
Lúc Đỗ Trạch mở cửa và thấy được thân ảnh màu xanh bên ngoài, đầu óc tên ngốc nào đó bỗng trống rỗng.
.
“Đã lâu không gặp.” Nam tử áo xanh cầm sách vỗ đầu mình, cười tủm tỉm: “Có thể được giao dịch lần nữa với các hạ thật sự là vinh hạnh của ta ~ ”
.
【Hệ thống: Bạn đã phát hiện được thương nhân thần bí “Dan”, có tấn công không, xin hãy lựa chọn.】
.
Ký ức bị lừa thảm hại khi trước lại dâng trào, đó là lần tuyệt vọng nhất trong đời Đỗ Trạch, dù rằng sau đó Tu vẫn tin tưởng cậu, còn mang cả áo cậu trở về. Thế mà bây giờ tên đầu sỏ gây tội kia lại tự động đưa mặt đến… Ngứa tay quá đi.
.
Đỗ Trạch rất muốn gào thét, nhưng cuối cùng vẫn cứ lạnh lùng thanh cao phụt ra một câu chỉ trích: “Anh theo dõi bọn tôi.”
.
Là người đã dẫn Dan đến, Verl bất an nhìn qua nhìn lại Đỗ Trạch và Dan, nàng không ngờ rằng hai bên biết nhau, hơn nữa lại có quan hệ rất xấu.
.
“Ngươi nói quá lời rồi.” Dan ho nhẹ: “Ta đã rất vất vả mới cảm nhận được hơi thở của ngươi. Vừa nghe ngươi có việc cần, ta đã không ngừng nghỉ chạy đến đây.” Ánh mắt của y chuyển qua Tu, nam tử áo xanh híp mắt, dùng một ngữ điệu tưởng chừng chắc chắn mà lại như không xác định được: “Nói vậy vị này chính là Chu nho tiên sinh nọ.”
.
Bị Dan điểm danh, Tu mở miệng hỏi vặn lại: “Ngươi biết?”
.
Quá đơn giản, bởi vì ngươi cũng dùng ánh mắt đó nhìn người bên cạnh kia. Không, phải nói là càng mãnh liệt, càng khủng khiếp hơn cả khi ấy, tựa như một người bị rơi xuống nước gắt gao ôm chặt khúc cây nổi để níu giữ sinh mệnh của mình.
.
Dan cười mà không đáp, y vỗ vỗ tay, nhiều chiếc rương rơi liên tục từ hư không đáp xuống nền phòng. Cho dù đã có cách ly, nhưng sự nóng cháy của nguyên tố lửa vẫn tản ra bên ngoài. Verl khiếp sợ nhìn chúng, nàng biết thương nhân đó có hỏa tinh phách, nhưng với số lượng kinh khủng như thế thì… chỉ có ngàn vạn năm mới tích lũy được. Dan đứng ở cửa, mỉm cười nói: “Có muốn để ta vào rồi hoàn thành cuộc trao đổi này không?”
.
“Ngươi muốn thứ gì?”
.
Dan không trả lời ngay mà vỗ vỗ sách lên đống rương chất đầy phòng, như một thương nhân chân chính đang giới thiệu hàng hóa của mình: “Ở đây có tất cả mười rương, mỗi rương chứa một trăm hỏa tinh phách… các hạ có thể kiểm kê trước một lần…”
.
“Không cần nhiều lời.” Tu cắt ngang lời Dan: “Hãy nói mục đích của ngươi.”
.
“Ta đây sẽ không khách khí.” Dan nhìn thẳng vào thanh niên anh tuấn tóc vàng mắt xanh đối diện, người nọ vẫn tuấn lãng như Ma tộc tóc đen mắt tím trong trí nhớ, chỉ khác ở hình thái mà thôi. “Ta muốn lấy một ít máu của các hạ.”
.
Đỗ Trạch đứng bên sửng sốt, trong nguyên tác, thù lao mà Dan đề xuất với nhân vật chính cũng là máu. Cậu nhận ra rằng, dù nội dung có rối loạn đến đâu thì mọi người ở đây vẫn đi theo quỹ đạo của mình, ví như Heidy sẽ yêu Tu, Dan sẽ đòi máu của Tu.
.
Lại ví như, Tu sẽ đưa máu cho Dan.
.
“Cuộc giao dịch với các hạ rất vui vẻ ~” Dan đại khái cũng biết mình không được chào đón ở đây, y cất kỹ lọ máu rồi chào từ biệt. Trước khi đi, Dan búng tay một cái, một mảnh giấy đáp xuống tay Tu. “Có gì cần, có thể dùng nó để liên lạc với ta, ta sẽ hết lòng thỏa mãn nhu cầu của các hạ.”
.
“Mong chờ lần giao dịch kế tiếp với các ngươi.”
.
Dan đi rồi, Đỗ Trạch nhìn ngón tay rỉ máu của Tu rồi bảo Verl lấy nước thuốc và băng gạc đến. Thế giới《Hỗn huyết》có một quy tắc: ma pháp chữa trị chỉ có thể dùng cho người khác, không thể dùng cho bản thân, cũng giống như thầy thuốc không thể tự chữa bệnh cho chính mình.
.
Verl mang nước thuốc và băng gạc đến, nhưng lại không bôi thuốc giúp Tu mà chuyển qua cho Đỗ Trạch. Đỗ Trạch nhìn thiếu nữ áo xanh lui ra với vẻ mặt ung dung, lại còn thay họ khép kỹ cửa, cậu đã hết hy vọng với kết cuộc song phi này rồi: trong lòng hai chị em, họ là một cặp bách hợp và một cặp gay!
.
Đỗ Trạch mặt không đổi sắc bước tới ngồi xổm xuống xử lý miệng vết thương nơi tay Tu.
.
Mẹ nó, vị trí miệng vết thương đúng là khó xơi! Đỗ Trạch quấn đi quấn lại năm sáu lần, mãi đến khi ngón tay Tu đã ngừng chảy máu mà cậu vẫn còn chưa quấn xong. Đỗ Trạch quan sát kiệt tác vô cùng thê thảm của mình, im lặng.
.
Một lời khen dành cho tiểu cầu của Tu. (Tiểu cầu có tác dụng làm đông máu)
.
“Rất tốt.” Trong giọng nói Tu có lẫn tiếng cười: “Lần sau vẫn nhờ ngươi giúp đỡ.”
.
… Nhân vật chính, có phải anh muốn mượn tay tiểu sinh để thí nghiệm năng lực tự lành của mình không?
.
Đỗ Trạch máy móc thu dọn nước thuốc và băng gạc, sau đó thấy Tu đang cầm mảnh giấy mà Dan để lại. Trong《Hỗn huyết》có ghi rằng, chỉ cần xé mảnh giấy đó thì có thể tùy thời gọi Dan đến. Sau mỗi lần giao dịch, Dan sẽđể lại một mảnh giấy tương tự, trên đó có một dòng chữ mà nhân vật chính không thể đọc được.
.
Cho rằng Đỗ Trạch có hứng thú với mảnh giấy, Tu đưa mảnh giấy sang. “Trong này có loại chữ rất lạ, chưa từng thấy qua.”
.
Cũng giống trong tiểu thuyết thôi. Đỗ Trạch đón lấy rồi nhìn lướt qua, sau đó thì ngây ngẩn cả người.
.
Cậu hiểu được nó.
.
Như với ngôn ngữ của thế giới này, cậu có thể đọc hiểu những chữ viết xa lạ đó một cách dễ dàng. Đỗ Trạch thậm chí còn có một kết luận rất buồn cười: bởi vì cậu là “độc” giả, cho nên cậu có thể đọc hiểu được ngôn ngữ và chữ viết trong《Hỗn huyết》.
.
Chữ viết trên mảnh giấy đó rất đơn giản, chỉ vẻn vẹn một cái tên: Dantalion.
.
Đỗ Trạch sửng sốt, ma thần Dantalion? Hắn có quan hệ gì với Dan?
.
Dantalion… Dan?
.
Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!!!
.
Giờ phút này, sét đánh ầm ầm cũng không tài nào miêu tả được tâm tình của độc giả, cậu thế mà lại thấy được bí mật động trời trong《Hỗn huyết》á.
.
Dantalion mà xóa hết những chữ sau chỉ để lại phần đầu thì là DAN. Dan, chẳng lẽ thân phận thật sự của thương nhân thần bí Dan trong《Hỗn huyết》là ma thần Dantalion trong 72 ma thần? Thứđó mà lại là thần! Thần rõ như ban ngày! Cậu xem hết năm trăm chương của《Hỗn huyết》mà không hề phát hiện tác giả thả thần ởđại lục hỗn độn!
.
Hiện giờ, chỉ có một câu để miêu tả tâm tình Đỗ Trạch: nhân vật chính, mau ra đây nhìn trời đi!
.
Sự bất thường của Đỗ Trạch rất rõ ràng, lần đầu tiên Tu thấy Đỗ Trạch có biểu cảm như vậy, hắn sốt ruột hỏi: “Ngươi sao vậy?”
.
“Dan là…” ma thần Dantalion.
.
Tiếng của Đỗ Trạch im bặt. Cậu mở miệng, cái từ “Dantalion” đó không thể phát ra được, sức mạnh vô hình lại một lần nữa ngăn cản cậu vượt quá quy định. Cảm giác bị chặn mãnh liệt đó rất khó chịu, Đỗ Trạch hít một hơi, sau đó thử thay đổi một từ không để lộ bí mật: “… thần.”
.
Ơn trời đã không bị ngăn lại.
.
Tu nghe xong rất sửng sốt, hắn nhìn Đỗ Trạch bằng ánh mắt khó tả.
.
“Thần…” Giọng Tu rất khẽ, như đang gặm cắn cái từ đó rồi chậm rãi nuốt xuống. “Phải làm sao mới có thể thành thần?”
.
Đỗ Trạch sửng sốt, tuy trong tương lai Tu chắc chắn sẽ trở thành một vị thần tối cao, nhưng Nhất Diệp Tri Khâu lại không nói cụ thể điều kiện để thành thần là gì, chỉ không ngừng khiến nhân vật chính mạnh hơn, mạnh hơn, rồi mạnh hơn. Cho nên Đỗ Trạch chỉ có thể cho một đáp án mơ hồ: “Mạnh hơn.”
.
Đến lúc đó, thế giới sẽ tự động mở một con đường thần thánh trước mắt anh, bởi đây chính là mục đích tồn tại của thế giới này.
.
Tu nhìn chăm chăm Đỗ Trạch, nhẹ nhàng gật đầu, lại giống như đang hứa hẹn trọn đời.
.
Dẹp chuyện nhìn trời qua một bên, mười rương hỏa tinh phách Dan để lại vẫn chưa được xử lý, nguyên tố lửa nóng cháy dị thường sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý. Tu nhét chín rương vào không gian giới chỉ rồi lấy thạch trứng ra, mở chiếc rương còn dư lại. Ánh sáng chói lóa làm cả căn phòng đỏ bừng lên, hỏa tinh phách được sắp xếp chỉnh tề trong rương. Tuy chưa rõ động cơ của Dan, nhưng không thể phủ nhận rằng y có thể mang đến thứ mà họ cần nhất.
.
Tu đặt thạch trứng lên hỏa tinh phách. Hỏa tinh phách bắt đầu tan rã với tốc độ nhanh đến chóng mặt. Cho dù không nhìn thấy hỏa nguyên tố, nhưng Đỗ Trạch có thể cảm nhận được chúng đang bị thạch trứng hấp thụ. Chỉ trong nháy mắt mà một rương hỏa tinh phách đã bị hấp thu hoàn toàn. Tu cầm thạch trứng tựa hồ bóng hơn một chút, lấy chiếc rương thứ hai ra.
.
Chiếc rương cuối cùng được mở ra cũng là lúc bình minh lên. Lúc này thạch trứng đã không thể gọi là thạch trứng được nữa. Nhìn từ ngoài, nó trông như một quả trứng vàng. Vỏ ngoài nó bóng loáng, chạm vào thì thấy trơn nhẵn, có thể cảm nhận được sức nóng và sự rung động mơ hồ ở bên trong.
.
Dưới cái nhìn chăm chú của Tu và Đỗ Trạch, quả trứng xuất hiện một khe nứt, ánh sáng đỏ vàng bên trong lọt ra ngoài, chiếu rõ một bóng dáng đang phá vỏ. Đỗ Trạch rất kích động: Hu hu! Cuối cùng cũng tận mắt thấy được thần thú khí phách uy vũ trong truyền thuyết!
.
Thứ bên trong húc húc vài cái khiến khe nứt càng lúc càng mở rộng. Nó lui về, dường như đang dồn hết sức, sau đó đâm mạnh vào vỏ trứng. Vỏ trứng không chịu nổi sức nặng nên vỡ ra hoàn toàn. Trong ánh mắt sung sướng của tên ngốc nào đó, một thân hình nho nhỏ lăn ra nhanh như chớp.
.
Đó là một con con con con… gà con.
.
Tu & Đỗ Trạch: …
.
Tiểu phượng hoàng toàn thân lông vàng chỉ to bằng một nắm tay. Cơ bản không thể cho đó là lông vũ, chỉ có thể gọi là lông tơ, trên cái thân tròn vo đấy còn dính chút dịch trứng. Dịch trứng gặp không khí thì lập tức bốc cháy rồi biến mất rất nhanh, vì thế đống lông vàng của tiểu phượng hoàng xù bông lên. Dường như do dùng quá nhiều sức nên đầu óc nó choáng váng, cả thân hình nằm rạp dưới đất không nhúc nhích, một mảnh vỏ trứng còn dính trên đầu nó.
.
—— Tác giả ơi, xin ngài hãy thương tình trả lại thần thú khí phách uy vũ cho tôi a a a!
.
Đỗ Trạch nhìn “phượng hoàng” mềm nhuyễn, tâm nứt ra thành nhiều mảnh. Mặc dù Nhất Diệp Tri Khâu có miêu tả sơ lược rằng thạch trứng sẽ nở ra phượng hoàng ở thể non, cũng chính vì thế mà nhân vật chính mới để Elise có cùng thuộc tính hỏa nuôi dưỡng. Thế nhưng độc giả lại không ngờ rằng, phượng hoàng đó lại non đến thế này. Thứ này chẳng phải là gà con hả!
.
Tu bước qua lấy vỏ trứng trên đầu cục lông xuống, vì thế cục lông đó lộ ra một đôi mắt đen bóng. Thật trùng hợp làm sao, lúc này Tu đang đứng sau nó, bởi vậy cặp mắt của gà con nhìn thấy Đỗ Trạch đầu tiên. Cục lông đó bắt đầu run lẩy bẩy, đống lông màu vàng nhạt cuộn tròn lại. Cho dù vậy, nó vẫn ngẩng cao đầu nhìn chằm chằm Đỗ Trạch, phát ra tiếng kêu non nớt: “Chíp.”
.
Bán manh đáng xấu hổ! Cơ mà mày nhận sai chủ rồi!
.
Thấy Đỗ Trạch lạnh mặt không phản ứng gì, cục lông phẩy cánh đứng lên. Nó duỗi thân hình béo đô đô hoàn toàn tương phản với cái móng vuốt bé tí, bảo là bước qua còn chẳng bằng đổi lại thành nhẹ nhàng lăn qua.
.
Đỗ Trạch thấy cục lông đó vừa tới gần vừa run rẩy kêu: “Chíp, chíp, chíp.”
.
Gà con, mày đang run kìa! Tiểu sinh biết mày rất sợ cho nên mày không cần lại gần nữa đâu!
.
Thấy Đỗ Trạch định né đi, cục lông lăn mạnh tới, ôm lấy chân phải Đỗ Trạch: “Chíp!”
.
Chim non tình kết VS độc giả uy hiếp, chim non tình kết toàn thắng, “mama” muôn năm
~.
Đỗ Trạch đờ đẫn nhìn Tu: “Lấy nó đi.”
.
Đây là manh sủng của anh, tuy trông có vẻ hơi rởm.
.
“Hình như nó rất thích ngươi.” Tu nhìn tiểu phượng hoàng đang run rẩy bám trên chân Đỗ Trạch, mỉm cười nói: “Ngươi cứ nuôi nó trước đi.”
.
Không đợi Đỗ Trạch lên tiếng, Tu nhìn về phía chân trời bên ngoài cửa sổ, tiếp lời: “Đã khuya rồi, nghỉ ngơi thôi.”
.
Dưới ánh nến, nụ cười của Tu có chút mơ hồ.
.
“Thức dậy rồi hẵng chuẩn bị đồ đạc, ngày mai quay về đại lục chính diện.”
.
***
.
Rachel nhìn mảnh xương trắng trong tay, quanh nó có những vết cháy sém, chỉ có do nổ mạnh hoặc sấm sét mới tạo ra được vết cắt như thế này. Hắn nhìn qua lòng biển tử linh, ở đó vẫn đầy xương trắng như cũ, mọi dấu vết đều bị che đi, chỉ còn lại mùi vong linh nồng nặc.
.
“Gần đây có chủ thành nào không?”
.
Nghe thấy câu hỏi của Rachel, Ma tộc áo đen mở bản đồ.
.
“Bẩm đại nhân, gần đây có thành Ose, thành Valac, thành Andrealphus, thành Belial, thành Andromalius.”
.
“Tìm một chỗ nghỉ đi.”
.
Rachel nhìn bầu trời tím, thở dài một hơi.
.
“Baal đại nhân, là ngài ư?”
.
******
.
******
.
Người này luôn nghĩ rằng những thứ tốt nhất phải thuộc về hắn: thần khí lợi hại là của hắn, nữ nhân xinh đẹp là của hắn, thần thú hùng mạnh cũng là của hắn… Dường như cả thế giới này đều là của hắn.
.
Như lẽ dĩ nhiên, không phải khát cầu.
.
—— Nó thuộc về ngươi.
.
Thế còn ngươi thì sao?
.
——【Hộp bí mật】
.
——————————————
Tác giả có điều muốn nói:
.
Tác giả: Chỉ cần 998 cái, ngài có thể mang một thần thú (phượng hoàng) về nhà.
.
Độc giả: (yên lặng rút ví)
.
Tác giả: Chỉ cần 998 cái, ngài có thể mang một thần thụ (độc giả) về nhà.
.
Nhân vật chính: (yên lặng rút ví)
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...