Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân Ái

Độc giả: Lời kêu gọi từ thần khí.

.

Đỗ Trạch mở mắt, lọt vào tầm mắt chính là đường xương cằm hoàn mỹ của Tu, lúc này cậu đang gối lên đùi Tu, trên người là bộ quần áo khô ráo, có lẽ Tu đã giúp cậu mặc vào. Thân thể cậu không hề có cảm giác khó chịu gì cả, rất rõ ràng là đã trải qua giờ hoàn tác. Tu vẫn không nhúc nhích nhìn về một hướng, như đang suy nghĩ gì đó. Đỗ Trạch hạ mắt xuống phía dưới, thấy được ***g ngực cuốn băng của thanh niên tóc vàng. Nơi đó đang rỉ máu, miệng vết thương rõ ràng đã bị toát ra, còn về nguyên nhân thì…

.

Ha ha.

.

Vừa nghĩ tới cảnh tượng cuồng loạn hôm qua, tên ngốc nào đó đã muốn che mặt. Cậu cứ như vậy mà lăn lên giường với manh chủ, không chỉ đánh dã ngoại mà trên người Tu còn bị thương, nghĩ thế nào cũng thấy điên rồ. Nhưng nếu nó xảy ra một lần nữa, Đỗ Trạch rơi lệ thừa nhận cậu vẫn không thể nào cự tuyệt lời cầu giao hoan của manh chủ.

.

Bởi vì Tu cho cậu cảm giác rằng: người này hoàn toàn không có cảm giác an toàn.

.

Mỗi một câu của manh chủ đều chọt trúng tử huyệt của fan cuồng, cho nên độc giả đần độn chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên bị đè.

.

Đỗ Trạch ngồi dậy khỏi đùi Tu. Tu như bừng tỉnh quay đầu lại, hắn nhìn Đỗ Trạch sờ soạng lấy kính mắt và tai nghe đeo lên, trong mắt là một màu xanh biếc dịu dàng. Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, tên ngốc hơi không được tự nhiên. Như để trốn tránh cái không khí tràn ngập ái muội này, cậu cương mặt gợi ra một đề tài.

.

“Anh vừa nãy, đang nhìn cái gì?”

.

“Có âm thanh…” Tu có vẻ hơi mờ mịt: “Giống như có người đang nói chuyện với ta, em có nghe được không?”

.

Đỗ Trạch lắc đầu, nhưng cho dù cậu không còn ưu thế spoil nữa, tên ngốc nào đó cũng có thể dựa vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết yy nhiều năm của mình mà đoán được, cái này chắc cú là lời kêu gọi từ thần khí/ thần thú/ nữ thần. Bốn kiểu nội dung cẩu huyết nhất trong tiểu thuyết yy là: nhảy xuống vực bất tử, vớ được đạo sư, lấy lại mỹ nữ, thần khí kêu gọi. Những thần khí/ thần thú/ nữ thần lẻ loi hiu quạnh ở cái chốn thần không biết quỷ không hay tịch mịch ngàn vạn năm, chờ đợi một nhân vật chính tới đổi mới, sau đó điên cuồng gửi đi tiếng gọi tình yêu liên hoàn: đến đây ~ anh hùng, mau tới nhận ta đi!

.

Lúc độc giả ngốc ngốc đang dạt dào đắc ý vì đã nhìn thấu bố trí của tác giả, chợt nghe manh chủ nhà mình nói: “Quá ồn.”

.

Đỗ Trạch như nghe được đâu đó âm thanh thần khí tan nát cõi lòng.

.

“Em có biết đó là cái gì không?”

.

Đỗ Trạch vẫn chỉ có thể lắc đầu, cậu chần chờ một khắc, rồi quyết định thẳng thắn nói với Tu.

.

“Hiện giờ tôi, không còn biết được nhiều chuyện nữa rồi.”

.

—— Tôi biết rất nhiều thứ, anh có thể lợi dụng tôi.

.

Đây là nguyên nhân lúc đầu Tu đồng ý giữ cậu bên mình. Đỗ Trạch dùng đôi mắt trông mong nhìn Tu. Trong ánh mắt cậu, vẻ mặt của Tu vẫn dịu dàng như trước, thanh niên tóc vàng mắt xanh thậm chí còn hơi… vui sướng? Đỗ Trạch đã nghĩ tới rất nhiều phản ứng của Tu, nhưng lại không tài nào đoán được Tu lại có phản ứng này. Tên ngốc nào đó đầu đầy sương mù, sau khi nghe nói cậu không còn giá trị lợi dụng, tại sao Tu lại còn vui vẻ hơn nữa chứ?

.

Hình như Tu cũng nhìn ra được sự bất an và mù mờ của Đỗ Trạch, hắn vươn tay, đầu ngón tay lướt qua làn da sau gáy Đỗ Trạch.

.


“Em chỉ cần ở bên cạnh ta, vậy là đủ rồi.” Tu cong khóe môi lên. “Em đã nói muốn thấy ta thành thần.”

.

—— Tôi muốn thấy anh, thành thần.

.

Tim Đỗ Trạch bắt đầu đập mạnh, cậu nhớ lại cảm giác máu trong người sôi sục lúc đó. Tu sẽ trở thành thần tối cao, từ đầu tới cuối Đỗ Trạch vẫn tin vào điều đó. Sau đó tên ngốc bắt đầu ảo não, cậu đọc《Hỗn huyết》quáít. Tên chó má Nhất Diệp Tri Khâu kia căn bản còn đang viết cái phông, tin tức về thần chỉ rỉ ra có chút xíu, hoàn toàn không hề nhắc đến việc làm cách nào để có thể trở thành thần. Đỗ Trạch đột nhiên nhớ tới một người, tên Dan khốn kiếp mặc như cây xanh cầm một quyển sách không phải là một ma thần đó sao?! Mẹ kiếp, Nhất Diệp Tri Khâu anh được lắm, cái tên thương nhân vô lương đó vốn được chuẩn bị vì giờ khắc này mà!

.

Nghĩ thông suốt rồi, Đỗ Trạch bắt đầu đề nghị với Tu: “Anh có thể gọi Dan, hắn biết, con đường trở thành thần.”

.

Tu nghe vậy trầm tư một chút rồi gật đầu đồng ý. Hắn không lôi ra tờ giấy gọi Dan, mà trực tiếp hô một tiếng: “Dantalion.”

.

Đỗ Trạch sửng sốt, tại sao Tu lại biết tên Dan?

.

“Lần trước tại di tích Chu Nho, để mở bánh xe thời gian ra, ta đã gọi Dan tới hỗ trợ.”

.

Tu giải trừ nghi hoặc của Đỗ Trạch. “Lúc hắn rời đi đã nói cho ta biết tên của hắn.”

.

Là lần cậu bị bánh xe thời gian hút vào? Đỗ Trạch đột nhiên cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện. Lúc ở trong bánh xe thời gian cậu cũng không có cảm giác gì quá lớn, nhưng nhìn dáng vẻ Tu như đang nhớ lại một hồi ức không tốt, Đỗ Trạch cuối cùng cũng phát hiện, bốn năm mà cậu xem là ngắn như một cái chớp mắt, đối với người trước mắt này lại là một khoảng thời gian khắc cốt ghi tâm.

.

Trong một thành trấn nào đó của đế quốc Nguyệt Hoa, một thương nhân áo xanh cực kỳ buồn chán khép sách lại, trước mặt của y la liệt thùng với hòm đủ kiểu lớn nhỏ. Người lui tới đều mang dáng vẻ vội vàng, trên mặt của mỗi người đều tràn ngập sự kinh hoảng, hoàn toàn không chú ý tới đống hàng mà Dan bày ra đó.

.

“Nghe nói Thú tộc đã đột phá phòng tuyến hiểm yếu rồi…”

.

“Lạy thần Quang Minh, những dã thú man rợ đó thậm chí còn có thần che chở…”

.

“Không chỉ che chở, có người còn thấy được bóng dáng của thần thú, cho nên phòng tuyến hiểm yếu mới bị phá nhanh như vậy…”

.

“Người sao có thể đánh thắng được thần chứ. Thần Quang Minh à, ngài muốn vứt bỏ những tín đồ đáng thương của ngài sao…”

.

Những tiếng thì thầm khe khẽ từ bốn phương tám hướng chui vào tai Dan. Dan nhìn hai vầng trăng trên bầu trời sắp sửa bị mặt trời che khuất. Lúc này hai mặt trăng một vàng một tím đã giao nhau, mỗi vầng chiếm một nửa của đối phương. Dan vỗ sách lên mặt mình, che đi gương mặt.

.

Đại lục rồi sẽ hỗn loạn nhanh thôi.

.

Đột nhiên, Dan buông sách xuống, y nghe được lời kêu gọi đã lâu chưa xuất hiện, nhưng nơi đó với hình thái của y hiện giờ thì hoàn toàn không vào được.

.

Thật sự là rất tiếc nuối, chờ vị điện hạ đó đi ra thì lại tìm hắn chơi vậy. Dan nghĩ, sau đó lại nhàm chán mở sách ra.

.


Tu và Đỗ Trạch đợi nửa ngày, Dan vẫn không hề xuất hiện. Đối với mỗi vị thần, bất kể có kêu tên họ ở đâu, họ cũng sẽ nghe thấy. Tình huống hiện tại không biết là Dan không muốn đến, hay là y hoàn toàn không đến được. Đỗ Trạch nghĩ tới nước biển trên đỉnh đầu, cảm thấy vế sau có khả năng hơn.

.

Ở một cái vực lớn giữa biển, một chỗ quái đản như vậy, Đỗ Trạch vẫn không thể đoán được là phó bản gì của《Hỗn huyết》. Tu có vẻ bị thần khí bám riết không tha kêu gọi phiền đến không chịu nổi. Họ thảo luận một chút, quyết định đi tìm hiểu đầu đuôi. Chẳng hiểu sao Đỗ Trạch lại cảm thấy Tu không phải muốn lấy thần khí, mà là muốn tiêu diệt nguồn gốc của tạp âm.

.

Tu triệu hồi bạch kỳ mã, mang Đỗ Trạch còn đang bận cứu mập mập ra khỏi đám băng vải lên ngựa. Hiện tại, bạch kỳ mã đã bình tĩnh hơn khi thấy Đỗ Trạch, cùng lắm chỉ ai oán liếc mắt một cái, sau đó lại chịu mệt nhọc mang hai người chạy về hướng đỉnh núi. Càng gần với nước biển, Đỗ Trạch có thể nhìn thấy một ít sinh vật nhỏ sáng lên trong nước, đó là một đàn sứa huỳnh quang đang trôi nổi cùng với mấy cái xúc tu dài nhằng. Cho dù Đỗ Trạch đã thấy qua di tích Chu Nho rộng lớn, tiên cảnh Tinh Linh mộng ảo, Thiên Thành tráng lệ, nhưng vẫn bị cảnh đẹp này làm rung động.

.

Bạch kỳ mã thả người nhảy khỏi cái hang trên đỉnh núi. Trong nháy mắt, bạch kỳ mã biến thành ác mộng, nó lợi dụng vách núi và trọng lực vô hình nhảy qua nhảy lại, cuối cùng rơi xuống dưới đất. Ánh sáng từ lỗ hổng trên đỉnh đầu rọi xuống chiếu sáng chỗ Tu và Đỗ Trạch. Tu phóng ra ma pháp Quang Minh, mười mấy quả cầu ánh sáng hiện lên bay về bốn phương tám hướng, nháy mắt soi sáng toàn bộ huyệt động.

.

Trước ánh sáng của quả cầu, một sinh vật màu đen thật lớn xuất hiện trước mặt hai người. Đó là một Hắc Long, đôi cánh màu đen duỗi ra, cổ cao giương lên. Một long thương màu xanh bạc đâm thật sâu vào trong vảy ngược của nó. Dưới cổ tất cả Long tộc đều có một mảng vảy ngược màu trắng to bằng bàn tay, đây là nhược điểm lớn nhất của cự long. Toàn bộ động tác của Hắc Long ngừng lại trong khoảnh khắc đó. Lớp vảy màu đen của nó phản xạ ánh sáng do quả cầu chiếu xuống, thoạt nhìn vẫn sống động như trước, nhưng long thương ngập sâu vào trong cơ thể Hắc Long lại chứng tỏ nó không có khả năng còn sống.

.

Toàn bộ cảnh tượng đó vừa rung động lại khiến tim người ta đập nhanh. Đỗ Trạch nhìn Hắc Long, chân trước của nó vươn ra như muốn tóm lấy người nào đó, cơ bắp căng thẳng biểu hiện tâm trạng phẫn nộ và không cam lòng của nó. Ánh mắt Tu dừng lại trước long thương xanh bạc. Thứ vẫn luôn kêu gọi hắn chính là long thương nọ.

.

Tu mang Đỗ Trạch xuống khỏi bạch kỳ mã, hai người bước tới chỗ Hắc Long. Khi đến gần, họ mới phát hiện thân thể Hắc Long cực kỳ to lớn. Đỗ Trạch đứng dưới thân nó, chỉ to bằng nửa móng vuốt của nó. Cậu dùng tay sờ soạng vảy rồng cứng như giáp. Tu trèo lên chân trước của Hắc Long, hắn đứng dậy, long thương xanh bạc ở ngay trước mặt hắn.

.

Lời kêu gọi trong đầu càng mãnh liệt hơn. Tu ấn huyệt thái dương của mình, cau mày nắm chặt long thương.

.

Thanh âm ầm ĩ không ngớt thoáng chốc yên tĩnh trở lại. Tu buông cái tay đang ấn trên đầu xuống, dùng cả hai tay cầm long thương, một cảm giác huyết mạch giao hòa từ dưới tay truyền đến, cứ như long thương đã trở thành một phần thân thể của hắn. Tu hơi run sợ, long thương này biết hắn, hay nói cách khác là nhận ra huyết mạch nào đó trong cơ thể hắn.

.

Khi ý thức trở về, Tu đã rút được long thương ra. Đỗ Trạch đứng dưới đột nhiên thấy những vảy đen nơi lòng bàn tay không còn giá lạnh nữa, mà bắt đầu ấm áp dần và rung lên thật nhẹ, thật sự giống như đang… sống. Đỗ Trạch chưa kịp phản ứng đã bị Tu ôm lấy chạy ra xa.

.

“Hilda…”

.

Tiếng rống giận như sấm nổ vang vọng khắp hang động, Đỗ Trạch khiếp sợ nhìn Hắc Long vừa sống lại giương cánh rộng đến tận cùng. Hóa ra Hắc Long đó còn sống?! Tu nhìn chằm chằm vào vảy ngược của Hắc Long, nơi đó không hề có miệng vết thương nào, long thương trong tay cũng đã nói cho hắn biết nguyên nhân: thứ mà long thương xanh bạc này có thể cắt đứt không phải vật chất, mà là thời gian. Người sử dụng trước đó đã cắm long thương vào cơ thể Hắc Long, nhưng không phải vì muốn giết chết nó, chỉ phong ấn Hắc Long lại thôi.

.

Sau khi Hắc Long gầm lên một cái tên, nó nhìn xung quanh một lát rồi kinh ngạc, có vẻ như không biết tại sao mình lại ở chỗ này. Lúc Hắc Long nhìn thấy Tu và Đỗ Trạch, chân trước của nó hung hăng dẫm xuống đất, vươn cao cổ phẫn nộ nhìn xuống hai người bên dưới.

.

“Hilda đâu? Mau nói cho ta biết Hilda ở đâu!”

.

Bấy giờ, Đỗ Trạch mới phát hiện Hắc Long có một con mắt bị mù, một vết sẹo dài chạy dọc xuống mắt trái của nó. Hắc Long dùng con mắt còn lại nhìn long thương trong tay Tu, sau đó biểu tình trở nên dữ tợn.

.

“Ngươi có thể cầm được nó? Ngươi có quan hệ gì với Hilda, là kỵ sĩ rồng mới của nàng sao?!”

.

Hắc Long phẫn nộ há miệng như muốn nuốt trọn Tu vào.

.


“Đầu tiên là Tinh Linh, bây giờ là nhân tộc! Tại sao Hilda lại ký khế ước với đám sinh linh các ngươi chứ! Thậm chí còn dám ra tay với ta! Các ngươi hoàn toàn không xứng với Hilda, nàng là của ta!”

.

Đỗ Trạch mới đầu còn tưởng cái người tên Hilda đó là kẻ thù của Hắc Long, bởi vì trong thanh âm gào thét đầu tiên khi Hắc Long tỉnh lại chứa đầy phẫn nộ, nhưng giờ càng nghe càng thấy không đúng. Hilda đó hình như là một con rồng cái, mà Hắc Long rõ ràng thích Hilda, có lẽ là sau khi đi soi mói đập phá thì bị Hilda phong ấn tại nơi này.

.

Đối mặt với cơn gào thét của Hắc Long, giọng nói Tu vẫn cực kỳ bình tĩnh. “Ta không biết Hilda.”

.

“Chỉ có bộ tộc của Hilda và kỵ sĩ rồng của họ mới có thể cầm được chuôi của long thương này!”

.

Tim Đỗ Trạch đột nhiên đập cực nhanh, Tu giờ vẫn chưa là kỵ sĩ rồng, vậy hắn nhất định có quan hệ huyết thống với Hilda. Theo lời nói vừa nãy của Hắc Long, Hilda có vẻ có quan hệ tình cảm với một Tinh Linh… Mẹ nó cái này không phải là bức tranh Tinh Linh và rồng mà manh chủ nhìn thấy trong hành lang không-thời gian ư! Tu có vẻ cũng nhớ ra tranh vẽ trong hành lang không-thời gian, hắn không kiềm được nhìn long thương trong tay. Long tộc tên Hilda đó, là…

.

Thấy Tu không có phản ứng gì, Hắc Long vừa định bùng nổ thì nghe thấy tiếng đập cánh từ trên không truyền đến. Một con rồng khổng lồ màu vàng phe phẩy cánh hạ xuống, nó nhìn Hắc Long, hơi nheo mắt lại. Đây chỉ mới là khởi đầu, tiếp theo, càng nhiều cự long màu sắc khác nhau đáp xuống. Đỗ Trạch chưa từng nghĩ mình lại có thể nhìn thấy nhiều rồng như vậy. Những con rồng khổng lồ đó chiếm mỗi ngõ ngách trong hang động, chúng thu cánh lại hai bên, chi sau vững vàng bắt lấy chỗ gồ ra của huyệt động, cùng nhau bao vây Hắc Long ở giữa.

.

“Hóa ra ngươi chưa chết, More.”

.

Kim Long hạ xuống đầu tiên lên tiếng, Hắc Long lườm Kim Long một cái, rồi tiếp tục ép hỏi Tu: “Hilda ở đâu.”

.

Kim Long bị chọc giận bởi thái độ không thèm để ý của Hắc Long, nó nói to hơn: “Hilda đã chết!”

.

Lúc này kẻ bị chọc giận đổi thành Hắc Long, nó nổi trận lôi đình quát: “Câm miệng! Hilda làm sao có thể chết được!”

.

“Hilda đã chết, More, lúc ngươi giúp Hồng Long ăn kỵ sĩ rồng của nàng, ngươi cũng đã đưa nàng vào con đường chết.” Trong giọng nói của Kim Long nồng nặc sự trào phúng: “Sau khi đâm long thương vào cơ thể ngươi, Hilda đã tức tốc đuổi theo Tinh Linh kia.”

.

“Ngươi còn nói bậy nữa ta sẽ cắn đứt cổ ngươi!”

.

Hắc Long hung tợn nhìn thẳng vào Kim Long, Kim Long cũng nhìn lại với ánh mắt phẫn nộ.

.

“Hilda chết, ta đã tận mắt nhìn thấy! Nàng tự xé mở vảy ngược của chính mình, chảy máu ba ngày ba đêm, luôn quanh quẩn bên thi thể không trọn vẹn của Tinh Linh mà khóc, không cho bất kỳ ai tới gần!”

.

Không hề ngừng lại, Hắc Long đánh về phía Kim Long, Long tộc xung quanh nhốn nháo cả lên, vài con rồng thân với Kim Long cũng nhảy xuống gia nhập chiến trường. Cho dù bị nhiều cự long tấn công, Hắc Long cũng không hề yếu thế, nó như phát điên lên, cứ đuổi sát Kim Long mà cắn xé… Cho dù cánh bị con rồng khác cắn thủng vài lỗ to, nó cũng phải tạo ra một vết thương trên người Kim Long cho bằng được.

.

Cự long chiến đấu gần như chiếm toàn bộ huyệt động. Tu kéo Đỗ Trạch né tránh đá vụn và khí thế của rồng. “Ầm” một tiếng, Kim Long đột nhiên bị vứt mạnh đến vách đá phía trên họ, máu rồng đỏ tươi trực tiếp văng lên thân cả hai. Kính của Đỗ Trạch dính toàn màu đỏ, cậu không thấy cảnh Hắc Long gần như nhào tới đánh Kim Long, vách núi rúng động, cả ngọn núi bắt đầu sụp đổ.

.

“Ầm vang…”

.

Ngọn núi cao sập thành một đống đá vụn, cự long phóng ra ào ào từ trong đá vụn. Dưới sự bảo vệ của lớp vảy cứng rắn, đống đá này không hề thương tổn chúng một chút nào. Kim Long với thương tích chất chồng đứng dậy khỏi đá, liếc nhìn Hắc Long cũng bị thương đứng cách đó không xa đang đưa lưng về phía nó, yên lặng nhìn chăm chú một điểm nào đó. Cho dù bị Kim Long cắn phập xuống cổ, Hắc Long vẫn ngước nhìn phía trước.

.

Kim Long nheo mắt nhìn theo, trong tầm mắt trống trải của nó lóe lên một tia sáng bạc. Một Ngân Long lộ ra giữa đống đá vụn, nó có vây lưng cứng rắn, ánh mắt tựa như mã não hồng quý nhất, vảy bạc tinh tế tỏa sáng. Kim Long không tự chủ được há hốc mồm, kinh ngạc kêu lên: “Hilda…?”

.

Ngân Long liếc Kim Long một cái, sau đó tiếp tục cẩn thận đứng dậy khỏi đống đá vụn. Động tác của nó khá vụng về, giống như rồng con mới sinh không thể điều khiển tốt cơ thể của mình. Lúc Ngân Long đẩy hết đá trên người ra, tất cả rồng ở đó đều có thể nhìn thấy nó đang cẩn thận bảo vệ một Nhân tộc tóc đen.

.

Kim Long ngây người một khắc rồi lấy lại tinh thần, cho dù rất giống, nhưng Ngân Long này không phải Hilda. Nó vừa định cắn đứt cổ Hắc Long, chợt nghe thấy một chất giọng già nua yếu ớt vang lên: “Dừng tay.”


.

Một Tử Tinh Long thong thả hạ xuống từ không trung. Nó rất già, thân hình run rẩy đó giống như có thể bị bẻ gãy bất kỳ lúc nào. Tất cả rồng có mắt ở đó đều rất cung kinh với Tử Tinh Long, Kim Long dù bất mãn nhưng vẫn phải dừng động tác. Hắc Long cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, nó nhìn về phía Tử Tinh Long, ánh mắt hàm chưa một chút cầu xin và chờ đợi.

.

Tử Tinh Long nhìn thẳng vào Hắc Long, giọng nói của nó cất lên như một tiếng thở dài: “More à, Crell nói không sai, Hilda đã chết.”

.

Hắc Long nhìn Ngân Long, lại nhìn về phía Tử Tinh Long, trong mắt tràn ngập một sự tuyệt vọng.

.

“Hilda… đã chết…?”

.

“Bị ngươi hại chết!” Kim Long phun từ trong miệng ra một ngụm máu, ác ý bổ thêm một câu. Trước ánh mắt không đồng ý của Tử Tinh Long, Kim Long tuy không vui, nhưng cũng không nói gì nữa.

.

“Ngươi có thể tới long mộ thăm nàng.” Tử Tinh Long thở dài: “Đi giải thích với nàng đi. Nếu nàng không giết chết ngươi, nhất định là đã tha thứ cho ngươi.”

.

Hắc Long không hề chần chừ, mở đôi cánh đầm đìa máu bay về phía long mộ, nó phi như tên bắn, chỉ cần tới long mộ nhanh một chút, nó có thể chứng minh tất cả chỉ là dối trá.

.

Kim Long nói Hilda đã chết, Hắc Long không tin.

.

Tử Tinh Long nói Hilda đã chết, Hắc Long không tin.

.

Nhưng khi Hắc Long tận mắt thấy thi thể quen thuộc đó, nó cuối cùng đã tin.

.

Hệt như Kim Long đã nói, Ngân Long quây quanh một bộ xương đỏ máu rách nát, thời gian vĩnh viễn dừng lại trong khoảnh khắc đó. Hắc Long ngơ ngác nhìn tất cả. Nó thích Hilda, thích từ rất nhỏ cơ, nhưng dù ở quá khứ hay hiện tại, giữa Hilda và tên Tinh Linh đó vĩnh viễn không có chỗ cho nó chen vào.

.

Hắc Long một mắt cúi thấp đầu, bi thương khóc lên.

.

Đỗ Trạch chật vật lau khô mắt kính dính đầy máu. Xong xuôi, cậu thấy mình được một Ngân Long vây vào ngực, tên ngốc nào đó đã bị chập mạch. Tu hé mắt nhìn Đỗ Trạch đang ngây người dòm hắn, trên cơ thể tràn ngập mùi máu của con rồng khác khiến hắn khó chịu vô cùng.

.

Ngân Long cong cổ, vừa định vươn lưỡi ra hủy hết những mùi vị đó, chợt thấy một con rồng đang đi tới chỗ họ.

.

Tử Tinh Long đi tới trước mặt Tu và Đỗ Trạch. Nó nhìn Tu, trong mắt tràn đầy sự vui mừng.

.

“Đứa nhỏ, hoan nghênh trở về long đảo.”

.

****

.

Tác giả có điều muốn nói:

.

Đầu chương cảm giác như nhận được một tin mừng OTL

.

Cuối chương tác giả xấu xa muốn rụng tiết tháo, ờ, nghe đồn rồng có hai cái ấy ấy…

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui