Mạch Nhiên xị mặt, đằng đằng sát khí đi đến phía Thẩm Lâm Kỳ và Khương Tuệ, trong đầu ảo tưởng sẽ tặng cho Thẩm công tử cao quý một cái tát. Nhưng sự thực là không được như ý.
Vì đi quá nhanh, Mạch Nhiên dẫm chân lên viên đá cho nên trượt chân ngã, trước mặt bao nhiêu người vồ ếch.
Nội dung vở kịch chuyển tiếp đột ngột: từ báo thù biến thành hài kịch. Là một diễn viên, Mạch Nhiên quả thực muốn chết. Kỳ thực mất mặt cũng bình thưởng thôi, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác lại là trước mặt Khương Tuệ, cô ta nhất định đã sớm cười thầm trong bụng, lại còn có Thẩm Lâm Kỳ, anh ta thế mà không chịu đến đỡ Mạch Nhiên.
Mạch Nhiên cắn răng cúi đầu, giấu xấu hổ và giận dữ trong lòng, lúc ấy bàn tay Thẩm Lâm Kỳ giơ ra trước mặt cô: "Thật bất cẩn, mau đứng lên." Anh dịu dàng nói.
Mạch Nhiên gạt tay Thẩm Lâm Kỳ sang một bên.
Giờ mới vờ vĩnh à? Đã quá muộn! Mạch Nhiên nén đau đứng dậy, không để ý ánh mắt kinh ngạc xung quanh, đẩy Thẩm Lâm Kỳ ra, một mạch chạy vào trong núi.
Mạch Nhiên chạy phía trước, Thẩm Lâm Kỳ đuổi phía sau. Nghe thấy bước chân anh, cô tuy rằng còn giận nhưng ít ra còn có chút vui mừng. Vậy mà mới được một lúc thì tiếng bước chân đằng sau đã mất tăm.
Mạch Nhiên dừng lại, xoay người nhìn phía sau. Ngoại từ một mảnh rừng rộng lớn, ngay cả một nửa bóng quỷ cũng không có.
Người này sẽ không phải là cứ như vậy mà mặc kệ cô trong núi chứ?
Mạch Nhiên không khỏi cảm thấy căng thẳng. Bộ phim tái hiện cảnh cổ trang cho nên đã cố ý tìm nơi này để quay, ở đây rất hẻo lánh, cây cối cũng cao lớn hơn bình thường, chỉ cần xoay vài vòng là sẽ không thể phân biệt được phương hướng, chứ đừng có nói đến Mạch Nhiên vừa rồi đã chạy lung tung vào đây.
Vừa rồi nếu không phải Thẩm Lâm Kỳ đuổi theo cô, nhất định cô sẽ không đánh bạo mà chạy vào đây.
Thế nhưng anh giờ đã không thèm đuổi theo nữa!
"Vô lại!" Mạch Nhiên thấp giọng chửi một câu, thất vọng xoay người. Bỗng nhiên cô phát hiện Thẩm Lâm Kỳ ở phía sau đang nhìn cô.
Mạch Nhiên sợ đến mức thiếu chút nữa hét lên.
"Phía sau dọa người, anh có bệnh à?" Mạch Nhiên khó khăn bình tĩnh lại, hung hăng lườm Thẩm Lâm Kỳ.
Anh không tức giận, chỉ là không mặn không nhạt nói: "Mắng chửi người khác sau lưng, cũng không giống sao?"
Mạch Nhiên nghẹn họng.
Không sai, cô vừa rồi mắng anh vô lại, nhưng đó chẳng phải là vì anh có lỗi sao? Không xem cô quay phim thì thôi lại còn làm trò trước mặt cô, cũng bạn gái cũ cười đùa vui vẻ, hại cô không khống chế được bản thân mà chịu mất mặt. Thật đúng là không thể tha thứ!
Nghĩ vậy, Mạch Nhiên lại càng tức giận, cắn răng nói: "Mắng thì sao nào, anh đáng bị mắng!"
"Vừa rồi anh chọc giận em chỗ nào sao?" Anh hỏi.
Anh và Khương Tuệ dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, cái loại ghen tị này đâu dễ nói ra được, Mạch Nhiên đành trừng mắt nói: "Chỗ nào à, chỗ nào cũng bị anh chọc tức rồi. Em hiện tại tâm tình không tốt, anh đừng nên nói chuyện cùng em, bỏ đi!" Mạch Nhiên nói xong, bước qua trước mặt anh đi về phía trước.
Thẩm Lâm Kỳ đi theo sau, lúc này càng có vẻ không có sợ hãi, hai tay đút túi, chân dài chầm chậm bước từng bước một, gần như trái ngược với Mạch Nhiên đang chạy thục mạng.
Cười nhạo. Cười nhạo công khai a!
Mạch Nhiên tức giận, bước càng lúc càng nhanh.
Nhưng mà, đường núi quá xóc, hơn nữa cô còn đang mặc trang phục rất nặng, chạy không hề dễ dàng, cho nên cô thở hùng hục. Trái lại Thẩm Lâm Kỳ lại rất dễ dàng đi, anh đang che miệng cười sau lưng cô.
Mạch Nhiên sâu sắc nghĩ, cái này không thể dùng hai chữ đơn giản "cười nhạo" để hình dung được. Đây thật đúng là đang vũ nhục cô, vũ nhục cô chạy không thoát khỏi anh.
Phẫn nộ và xấu hổ, Mạch Nhiên túm váy áo, đằng đằng sát khí đi về phía anh.
Lúc ấy ở phía sau, vị thần đấu vật vĩ đại lần thứ hai thăm Mạch Nhiên. Là khô dưới chân khiến cô không thể đứng yên. Ngay lập tức, Thẩm Lâm Kỳ mở rộng hai tay, hướng về phía Mạch Nhiên đỡ lấy cơ thể. Hai người cũng ngã xuống, lăn một vòng vào trong cái bẫy thú bỏ hoang.
Trời đất xoay chuyển!
Lúc ấy Mạch Nhiên cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều sắp ra hết rồi, thật vất vả mở mắt ra, thấy mình đã bị đặt ở dưới thân Thẩm Lâm Kỳ. Anh sắc mặt dị thường, lông mày nhíu lại.
Mạch Nhiên thoáng cái căng thẳng, hỏi anh: "Anh làm sao vậy?"
Anh không nói lời nào, cắn chặt môi.
Mạch Nhiên sợ đến mất hồn: "Anh, anh không phải là bị thương chứ? Đưa em xem!" Nói xong, Mạch Nhiên liều mạng kiểm tra người anh, không một vết thương, cũng không chảy máu, chẳng lẽ là nội thương?
"Cổ." Anh cuối cùng cũng mở miệng.
"Cổ? Chẳng lẽ là ngã gãy cột sống!" Mạch Nhiên lúc ấy tim đập loạn xạ, ngồi chồm chỗm trên người anh, cúi thấp xuống kiểm tra cổ anh. Vậy mà ngay lúc vừa cúi xuống, gáy đã bị tay anh đè lại, môi hai người chạm nhau.
Mạch Nhiên trợn tròn mắt, thấy anh đang cười, lúc ấy mới biết mình bị đùa giỡn.
Trước mặt cô cùng bạn gái cũ cười đùa chọn giận cô, sau lại cười nhạo cô chân ngắn, giờ lại thừa dịp cô bất cẩn mà ăn đậu hũ, người này tuyệt đối là vô lại đạt đến mức cảnh giới cao nhất rồi!
Mạch Nhiên tức giận muốn đẩy anh ra, nhưng tiếc là còn chưa kịp hành động thì đã bị anh xoay người đặt lại dưới thân.
Nụ hôn vì vậy càng thêm sâu, anh ấn cô xuống mặt đất, không cho cô thở, đầu lưỡi len lỏi vào hàm răng cô, tiến quân thần tốc. Mạch Nhiên cảm thấy hô hấp của mình tràn ngập mùi vị của Thẩm Lâm Kỳ. Đầu óc cô choáng váng, giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, lại từ địa ngục lên thiên đường, thần hồn điên đảo.
Mãi đến khi xuất hiện hai tiếng ho khan rất thiện ý ho khan, cắt ngang hai người bọn họ thì anh mới dừng lại.
Tiết đại đạo diễn đứng bên ngoài cái bẫy, nhìn bọn họ nói: "Hai vị, tôi làm phim võ hiệp, không phải phim tình cảm. Phiền hai người kiềm chế một chút, quay xong rồi làm chuyện khác."
***
Mặc dù lần này là lần thứ hai xấu hổ, thế nhưng Kim Nhị Nương lần này đẩy xe từ sườn núi xuống vô cùng thuận lợi.
Buổi sáng mất nửa ngày không quay xong, vậy mà giờ nửa tiếng đã hoàn hành. Tiết Lâm cuối cùng cũng có dáng vẻ hớn hở, thậm chí còn mở lòng từ bi, tuyên bố công việc hôm nay kết thúc trước thời gian.
Đối với toàn bộ diễn viên và nhân viên đoàn phim mà nói thì tan ca sớm tất nhiên là chuyện đại sự vô cùng tốt. Mạch Nhiên thậm chí còn cao hứng đến nỗi kéo Thẩm Lâm Kỳ đi ăn thịt quay.
Ai biết được là bọn họ còn chưa đi được xa đã thấy Tiết Lâm và Khương Tuệ cùng nhau đi tới.
"Đi ăn, bốn người mới náo nhiệt a!" Khương Tuệ cười ha hả đề nghị.
Mạch Nhiên đau đầu, một người là tình địch, người kia là tên đạo diễn ma quỷ. Bất luận là thấy ai cô cũng khó mà có tâm trạng để ăn uống!
Thế nhưng Thẩm Lâm Kỳ lại sảng khoái đáp ứng.
Chính vì Thẩm công tử sảng khoái mà Mạch Nhiên cảm thấy vô cùng không sảng khoái, trên đường đi cứ phụng phịu, không rên một tiếng.
Khương Tuệ lại rất nhiệt tình, một mực hỏi Mạch Nhiên cảm thấy quay bộ phim này thế nào, có cần giúp đỡ gì không? Lúc ấy Mạch Nhiên thật muốn nói với cô ta, điều lớn nhất mà cô có thể giúp tôi chính là tránh xa bạn trai tôi ra một chút, đừng khiến tôi cảm thấy cô và bạn trai tôi tình còn chưa dứt.
Thế nhưng nhiều người ở đây như vậy, Mạch Nhiên thật không thể mở miệng, đành phải thuận miệng mà nói: "Cái khác không sao, nhưng cảm tình của Kim Nhị Nương đối với Tàn Kiếm, em còn chưa tìm được."
"Tình cảm của Nhị Nương đối với Tàn Kiếm trên cơ bản chính là một loại sùng bái, mê luyến, tựa như tình cảm của tôi với ông xã tôi vậy." Khương Tuệ nỗ lực hướng dẫn Mạch Nhiên.
Thế nhưng Mạch Nhiên không hề để ý tới nửa câu trước mà chỉ bị nửa câu sau làm cho kinh hồn bạt vía: "Ông xã? Chị đã kết hôn?"
"Đúng vậy, lẽ nào A Lâm không nói cho em biết sao?"
"Không... Cái gì?!" Mạch Nhiên choáng váng, hỏi, "Tiết Lâm, Tiết Lâm là là chồng chị?"
Đang ngồi ở ghế phụ, Tiết Lâm quay đầu nhìn Mạch Nhiên đầy khinh bỉ mà phun ra hai chữ: "Ngu ngốc!"
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đã giải quyết xong quan hệ giữa Khương Tuệ, Tiết Lâm và Thẩm công tử. Chính như mọi người đã thấy, câu chuyện đang từ từ đi đến hồi kết, rất nhiều chuyện chưa rõ sắp được làm rõ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...