QUYỂN 2: Edit tiếp
Bất Nhị Chu Trợ là loại người như thế nào? Dùng nụ cười để làm mặt nạ, thích trêu đùa người khác, được xưng là thiên tài khi đã quyết định điều gì thì khó có ai có thể đánh bại được.
Sự thật thì Bất Nhị Chu Trợ là một người rất ôn nhu, trái tim mềm yếu hơn bất kỳ ai, như gió tháng ba, nhẹ nhàng ôn nhu mang theo ấm áp.
Nhưng Bất Nhị biết rằng, mình là một người cố chấp, một khi có hứng thú với cái gì thì nhất định sẽ không buông tay.
Ví dụ như lúc sáu tuổi cậu bắt đầu đã tính toán sẽ chăm sóc bàn tay cho lúc mình 60 tuổi. Hay ví như lúc Lục Xuyên Hổ Phách kéo áo khoác xuống, lộ ra thần sắc xinh đẹp ở bên trong thì Bất Nhị Chu Trợ vẫn không thể nào thích cô nổi. (Na:???)
Từ thích tới yêu cần bao nhiêu thời gian? đối với Bất Nhị Chu Trợ mà nói thì chỉ cần một giây là đủ rồi.
Hổ Phách xoay người, hơi hơi ngẩng đầu nhìn Bất Nhị, đã không nhìn thấy nụ cười phong khinh vân đạm đến vô tội của cậu nữa, Bất Nhị Chu Trợ lúc này xa lạ, đối với cô cực kỳ xa lạ.
"Tại sao? Bất Nhị không thích người ta như thế này sao?" Tuy không thể nói ra nhưng Hổ Phách cảm thấy rằng mình có phần nào đó hiểu được Bất Nhị, là một người cực kỳ kiêu ngạo, không thích dây dưa với người con trai khác chỉ vì một cô gái.
"Tại sao ư?" Bất Nhị cong lên khóe miệng, trên mặt vẫn biểu hiện thần thái phi thường ôn nhu,: "Nếu nói bởi vì rời xa Hổ Phách thì sẽ lập tức không sống nổi, nếu em nghe tôi nói như vậy thì chắc chắn sẽ cho rằng tôi đang nói dối đúng không?" Mang theo một chút giảo hoạt trên gương mặt, Bất Nhị khẽ cười, Hổ Phách giống như vừa gặp lại được Bất Nhị Chu Trợ thường ngày.
"Tôi cảm thấy tối nay mình thật may mắn, chỉ là chơi quần vợt, đi vào bộ phận tenis của học viện Thanh Xuân." Bất Nhị buông Hổ Phách ra: "Mặt trời hôm nay thật đẹp nha, hay là chúng ta cùng trốn học đi."
không đợi cho Hổ Phách kịp phản ứng, Bất Nhị kéo tay cô chạy tới bức tường của trường học, sau đó nhanh nhẹn nhảy lên trên tường, vươn tay xuống phía dưới Hổ Phách đang trợn mắt há hốc mồm: "Lên đây."
Làn tóc bị gió thổi bay, những sơi tóc hơi rối loahn, che khuất đi hơn nửa khuôn mặt của Bất Nhị Chu Trợ, bàn tay thon dài vẫn tiếp tục vươn xuống dưới, Hổ Phách cũng không biết lý do tại sao mình lại đưa tay ra nắm lấy lòng bàn tay ấm áp của cậu, cảm xúc ấm áp, mượn lực của cậu mà gian nan nhảy lên tường.
Bất Nhị nhảy xuống, Hổ Phách do dự nhìn phía dưới, có phần hơi sợ không dám nhảy, Bất Nhị ở phía dưới trấn an.
"đừng sợ, xuống đây."
"...Tôi... không dám..." cẩn thận ngồi xổm trên chóp tường, ở vị trí này quả thật rất cao.
"Này, các em đang làm gì vậy?" Hổ Phách quay đầu, bị bảo vệ cửa phát hiện? Làm thế nào bây giờ?
"Nhảy xuống, Hổ Phách."
Bảo vệ cửa chạy tới, Hổ Phách cắn răng nhảy xuống, Bất Nhị vững vàng bắt được cô, kéo cô chạy đi.
"vù vù..." Bị Bất Nhị lôi kéo chạy một đường, cậu thường xuyên luyện chạy mấy chục vòng tại ân tenis nên cảm thấy không vấn đề gì nhưng Hổ Phách đã đỏ bừng mặt thở hồng hộc, ngực và bụng sinh đau, cổ họng như xộc lên mùi máu tươi, cô cảm thấy là bản thân muốn đi theo Bất Nhị chứ nếu đổi lại là cô gái khác thì đã sớm phủi tay bỏ đi rồi.
"Không được... Bất Nhị... không chạy... nổi..." Hổ Phách bỏ tay Bất Nhị ra, đấm nhẹ vào đầu gối, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.
Bất Nhị cười lên tiếng, "Hổ Phách như vậy, đã lâu không được nhìn thấy rồi. dáng vẻ lại trở nên đầy sức sống như vậy, thời gian gần đây lúc nào cũng không vui."
Hổ Phách ngẩng đầu, nhìn Bất Nhị, cậu đều nhìn ra hết mọi thứ sao?
"Nói đi có chuyện gì. nếu không gặp những người đó ở câu lạc bộ tenis, không bị người đánh bại, tôi thật không có cách nào, Bất Nhị Chu Trợ tôi đành dễ dàng từ bỏ."
Hai người sóng vai đi ở đường mòn công viên, không phải Chủ nhật nên dường như không có một ai đi trên đường, bốn phía vô cùng yên tĩnh, Hổ Phách cũng im lặng nghe vấn đề của Bất Nhị, không biết tại sao cậu lại nói những điều này với cô.
"Không cam lòng, nếu cố gắng thêm một chút nữa, nếu như đối xứ đúng mực thì đã không thua khó coi như vậy." Bất Nhị hơi ngẩng đầu lên, bầu xanh xanh biếc cùng với màu xanh biển trong đôi mắt cậu tôn lên nhau.
"Cậu kéo tôi trốn học ra ngoài này không phải chỉ để nói về việc này thôi chứ? Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, tại sao alji thích một người như tôi?" Như là đang nói chuyện với một người bạn, cô thoải mái tự nhiên hỏi về vấn đề mà mình muốn biết.
"Hổ Phách đã xảy ra chuyện gì? Cho nên em bắt đầu có thói quen phủ định chính mình, nghi ngờ người khác?" Bất Nhị cũng nói ra câu hỏi của chính mình: "Đặt mình taị một vị trí vô cùng hư hỏng, cảm thấy bản thân không đáng được yêu thương, khi có người tỏ tình với em, không phải em cảm thấy đối phương như thế nào nên từ chối, mà là em cảm thấy mình không đáng được yêu nên mới từ chối."
Trong lòng Hổ Phách, nơi sâu thẳm nhất đã bị Bất Nhị đào khoét ra.
Bởi vì lời tiên đoán, vì mẹ và em trai có thể cũng bị ảnh hưởng, tuy lúc này hạ quyết tâm cùng các vương tử dây dưa một chỗ, nhưng mà đáy lòng cô lại cảm thấy như vậy là sai, kéo nhiều người xuống bùn như vậy, chỉ cần như thế thì cô cũng đã không có tư cách để được yêu rồi chứ đừng nói đến những người đó đều là những người vô cùng ưu tú, dựa vào cái gì để thích cô nhưu vậy? Một ngày nào đó, tất cả bọn họ sẽ nhận ra Lục Xuyên Hổ Phách là một người đáng ghê tởm, triệt để xa lánh cô.
"Thật ra thích hay yêu, tôi cũng không thể hiểu rõ, chỉ là cảm thấy, nếu như Hổ Phách nói rằng người bên cạnh Hổ Phách không phải là tôi, thì tôi sẽ không cam lòng. Cho nên dù có thế nào đi nữa, tôi chỉ muốn nói chô em biết rằng tôi muốn được ở bên cạnh em, bất luận thế nào, dù cho em đã yêu bao nhiêu người, tôi cũng không ngần ngại ở bên cạnh em."
"Bất Nhị không thấy tôi như vậy rất đáng ghê tởm sao? Cậu cũng được, bọn họ cũng được, ai cũng đều là người ưu tú, tại sao lại ngốc nghếch mà vây quanh tôi? Các người có thể dễ dàng tìm được một cô gái tốt hơn tôi gấp ngàn lần, tại sao lại thích một người ghê tởm như tôi?"
Hổ Phách bị chạm tới đáy lòng, càng nói càng kích động, sau cùng đến cả giọng nói cũng trở nên khản đặc chất vấn Bất Nhị.
Bất Nhị giữ lấy bàn tay đang run nhẹ của cô, muốn cho cô bình tĩnh trở lại.
":Em không hề ghê tởm. Bởi vì em không hề lừa gạt, giống như tôi vậy, đã biết rõ rành rành là em có người đàn ông khác nhưng vẫn cứ thích em, đây là quyết định của chính tôi. Giống như em nói, chúng tôi là những người ưu tú, đương nhiên sẽ tự mình lựa chọn cho bản thân, thích em, điều đó không liên quan gì tới em cả. Em không hề sai, cho nên đừng khóc nữa." Bất Nhị cẩn thận lấy tay lau đi giọt nước mắt trên mặt Hổ Phách.
"Đúng là tôi không thể chỉ thích một người, tôi không thể chung tình chỉ với một người, tôi không thể cự tuyệt ai, cũng không thể đối tốt với ai, là tôi sai, là tôi ích kỷ tiếp nhận tất cả tâm ý của các người, nhưng lại không thể trả lại tâm ý cho các người giống như vậy."
"Nếu chúng ta không có cách nào thì em cũng đừng tự ghét chính mình, tôi sẽ tự rời xa em, như vậy em sẽ không cần phải trả lại, em không có sai, em không hề ghê tởm."
"Tôi thật sự không sai sao?" Hổ Phách cẩn thận nhìn Bất Nhị, giống như sắp rơi vào địa ngục tín đồ duy nhất có thể cứu vớt lấy cô.
"Không hề sai." Bất Nhị kéo Hổ Phách vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Cảm xúc và áp lực cùng lúc được giải thoát, Hổ Phách không thể kiềm chế được mà òa khóc, cắn lên áo Bất Nhị, nước mắt nhỏ lên quần áo cậu thành nhưng đốm hoa.
Bất Nhị cau mày, nếu không thể chuyên tâm ở một người duy nhất mà em lại đau khổ như vậ, cảm thấy bản thân đáng ghê tởm như vậy thì tại sao em vẫn không thể từ chối? Hổ Phách, rốt cuộc em đang giấu diếm điều gì?
Hổ Phách khóc đủ, ánh mắt sưng đỏ xấu hổ nhìn Bất Nhị, trên vai cậu bị cô làm ướt một mảng lớn.
"cảm ơn cậu, Bất Nhị. Tôi đã tốt hơn nhiều rồi, chúng ta cùng về trường đi." Buổi nói chuyện này với Bất Nhị khiến cho trong lòng Hổ Phách dễ chịu rất nhiều, tâm tư tích tụ bấy lâu nơi lồng ngực cũng đã vơi đi phân nửa.
"Hổ Phách đừng nói cảm ơn với tôi, như vậ có nghĩa là Hổ Phách đã tiếp nhận tôi sao?" Bất Nhị nghiêng đầu mỉm cười.
"Nếu cậu không biết là..."
"Đừng nói lại cùng một câu nói chứ." Bất Nhị đột nhiên mở mắt: "Tôi coi như em đã chấp nhận. Những chuyện khác, cứ giao cho tôi đi, tôi muốn ở bên Hổ Phách thì hẳn là những người khác cũng muốn như vậy, chúng ta không muốn thấy em phải khó xử như vậy."
Vậy là đã đáp ứng Bất Nhị, Hổ Phách quay trở lại trường học, Bất Nhị đi bên cạnh cô, đi tới cổng trường thì gặp Long Mã đang đi xe đạp, còn có Long Nhã đang dựa người vào tường khoanh hai tay trước ngực nhìn về phía cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...