Độc Dược Mê Dục

”Hạnh Thôn...”
Tuy rằng cuối cùng mục đích thật là muốn khiến cho Hạnh Thôn thích mình trở lại, nhưng mà tiến độ này cũng quá nhanh đi? Nếu chính là áy náy
trong tình yêu, nói không chừng 'Người xâm nhập' cũng sẽ rất nhanh liền
biến mất đi.

”Thật có lỗi, Hạnh Thôn, em...” Chỉ có nếm trải đau khổ khi mất đi thứ gì đó thì người ta mới biết quý trọng.

”Không cần nói gì hết, anh biết, hiện giờ em đang có người đang kết giao đúng không? Là thành viên mới của giới tennis, Việt Tiền Long Mã.” Cậu đưa
tay nắm thật chặt lấy tay Hổ Phách, lực đạo lớn làm cho Hổ Phách cảm
thấy có chút đau, muốn đẩy ra khỏi ngực Hạnh Thôn. “Cho nên hiện tại anh nói lời thích sẽ làm Hổ Phách cảm thấy khó xử đúng không. Nhưng mà, nếu cứ như vậy mà đánh mất em, anh thật không cam lòng, rõ ràng, rõ ràng
trước hết gặp được em, trước đến giờ anh vẫn luôn thích em, vẫn rất
thích. Bởi vì ngu ngốc nên mới buông tay em ra, anh không cam tâm
được?” Trong giọng nói của Hạnh Thôn lộ ra thống khổ, khiến cậu run nhè
nhẹ.

Thời gian tựa hồ về với ba năm ấy, bởi vì bị bệnh mà cậu
cũng thường xuyên ôm cô như vậy. Thần Chi Tử hăng hái ở trong đoạn trí
nhớ đen tối trở nên bén nhọn mẫn cảm, một ánh mắt một câu nói của người
khác đều đều có thể làm cậu bị thương nhưng mà gia giáo khiến cậu không
thể nói ra mà chỉ có thể mỉm cười nhận nhận lấy những lời thăm hỏi cùng
mang theo đồng tình thậm chí ác.

Khi đó Hạnh Thôn ở trước mặt
người quen cậu luôn bày ra một bộ dáng khác hoàn toàn, táo bạo dễ giận,
rất dễ cáu giận đối với thân cận. Thậm chí có mấy lần đem những tài liệu mà Hổ Phách đưa đến xé vụn: “Bây giờ nói mấy thứ này còn có tác dụng
gì?! Cô mang theo những thứ này tới là vì muốn cười nhạo tôi sao?” Và
còn rất nhiều rất nhiều những câu nói gây tổn thương khác.


Nhưng
là sau mỗi lần phát giận thì cậu lại khẩn trương ôm lấy Hổ Phách xin
lỗi. Giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ nắm chặt viên kẹo cuối cùng trong
tay vậy.

Đối với một sự kiện nào đó thì thời gian của sự chú ý
luôn có hạn, khi Hạnh Thôn nằm viện thì thời gian đầu có rất nhiều người chen chúc đến bệnh viện đến thăm cậu, bằng hữu, bạn học, giáo viên,
thậm chí có cả rất nhiều người mà cậu hoàn toàn không biết là ai, theo
thời gian trôi qua thì số người đến thăm cậu càng ngày càng ít hơn. Cậu
cứ như vậy bị lãng quên trong bệnh viện, mọi người trong câu lạc bộ
tennis thì mỗi ngày đều đến rất trễ, cũng không thể thường xuyên đến,
chỉ có Hổ Phách, mỗi một ngày mỗi một ngày, theo Hạnh Thôn luôn là người tới bệnh viện đầu tiên, đến khi cậu giải phẫu thành công, cơ thể đã hồi phục, kết thúc ngày xuất viện cô vẫn đến thăm khônh có lấy một ngày
nghỉ.

Lục Xuyên Hổ Phách đối với Hạnh Thôn là sự tồn tại của thứ tình cảm không có sự bất đồng và phản đối của người ngoài, khi đó hai
người đều tin là như vậy.

”Nhưng mà tôi cũng không có cách nào,
không có cách nào quay lại cùng Hạnh Thôn rồi.” Nước mắt nóng bỏng theo
hốc mắt chảy xuống, lúc tiếp xúc với không khí mà trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, theo gò má chảy xuống, rơi xuống trên bàn tay đang ôm chặt Hổ Phách của Hạnh Thôn. Ngay cả Hổ Phách cũng không rõ vì sao lại chia
tay, nước mắt chảy ra, là bởi vì chính mình đang giả bộ thật thương tâm, hay là bởi vì chính mình thật sự đang rất thương tâm đây.

”Có
thể!” Hạnh Thôn hôn môi Hổ Phách, giọng điệu vội vàng như là bắt được
một cọng rơm cuối cùng, Hổ Phách có chút dao động! Trong lòng cô, vẫn
còn tồn tại hình bóng của mình, “Chỉ cần em tha thứ anh, chúng ta có thể lần nữa bắt đầu! Anh thề sẽ không để cho em bị tổn thương thêm lần nào

nữa! Tin tưởng anh!”

”Thật xin lỗi, bởi vì từng đã bị vứt bỏ,
cho nên tôi biết người bị bỏ rơi sẽ thống khổ như thế nào, tôu không thể để cho Lonh Mã trở thành người như thế được, tuyệt đối không được. Cho
nên Hạnh Thôn, chúng ta cùng nhau đem quá khứ kia triệt để quên hết đi!
Gặp lại!” Hổ Phách kiên quyết đẩy Hạnh Thôn ra.

Hạnh Thôn nhìn Hổ Phách đang chầm chậm quay đi, cùng nhau quên hết? không phải nói rằng
bây giờ em cũng giống như anh không thể quên sao? Nếu đã như vậy, như
vậy thì anh có thể bất chấp tất cả dù là trở thành người xấu, chỉ cần Hổ Phách em có thể lại trở lại bên anh, Hạnh Thôn liếm liếm hôn môi lên
môi của Hổ Phách, thở phào nhẹ nhõm, lần này tôi thật sự trở thành đối
thủ của cậu rồi Việt Tiền, nhưng là người thắng, chỉ có tôi.

**

”Cái gì?! Em ở nhà bạn học qua đêm?! Vậy bây giờ chị phải làm sao đây?!”
Hổ Phách bình sinh là người mềm yếu, rất dễ bị buốt lạnh tay chân, cô
đã vất vả lắm mới lết được về cửa nhà ở Kanagawa, liền không chần chừ mà lập tức lôi điện thoại ra bảo em trai ra mở cửa, lại nhận được tin dữ
là hôm nay cậu em trai đáng ghét đó muốn ở nhà bạn học chơi game.

”Em xin lỗi nhé chị, bằng không chị gọi điện thoại cho ông nội hỏi xem đến
đó ở một đêm đi. Bây giờ em không thể chạy trở về được... Mau mau bên
trái bên trái... Cẩn thận chút, đi lại rồi!”

“... Thôi, chị
quay lại Tokyo cũng được.” Nghe đầu dây bên kia điện thoại khí thế ngất

trời, Hổ Phách bất đắc dĩ nói. Ông nội và bà nội luôn không thấy vừa
lòng với cô và mẹ, mỗi lần nhìn thấy cô là mặc cho cô làm cái gì cũng
luôn chạy tới rồi giáo huấn cho một trận, Hổ Phách không muốn làm việc
có độ rủi ro cao.

”Sao cơ... Nhưng mà ngày mai em muốn ăn cơm chị làm mà. Hơn nữa đã trễ thế này... em nên trở về thì tốt hơn.”

”Không cần, muốn ăn thì ngày mai em đến Tokyo đi, chị đi về trước, em ở bên ngoài cũng phải cẩn thận.”

”Được rồi, vậy ngày mai gặp, chị đi đường cẩn thận nha.” Bên kia truyền đến
tiếng của Thấu đang thúc giục bạn học của cậu, Hổ Phách vội vã cúp điện
thoại.

Bây giờ cơ hồ không có người, Hổ Phách ngồi ở trên chiếc
xe trống trải, cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe đang nhanh chóng lướt
qua ngọn đèn rồi ngẩn người.

Chuyện hôm nay hẳn có thể xem như
vượt qua ngoài dự đoán rồi. Vốn tính toán sẽ chậm rãi cùng Hạnh Thôn
tiếp xúc, lợi dụng những mảnh vụn tình cảm trước kia còn đang lưu lại để cho cậu cảm thấy áy náy đối với mình, khiến cho cậu một lần nữa thích
lại mình. Nhưng lại được nghe một câu nói của Hạnh Thôn là trước giờ vẫn luôn luôn thích mình.

Dù sao từng đã ở cùng nhau như vậy, Hổ
Phách nhìn ra được thứ tình cảm mà Hạnh Thôn đối với cô là thật, nhưng
chính vì như vậy mới càng khiến cho cô không có cách nào đưa tay ra để
nhận. Thật hoang đường mà, ba năm trước chia tay là vì cái gì? Ba năm
trống rỗng này là vì cái gì? Cô vì cậu mà khóc lóc khổ sở là vì cái gì?

Hổ Phách đưa hai tay lên che đi hai mắt của mình, thôi, mặc kệ vì sao, dù
sao chỉ cần cùng đứng trên mục đích là được rồi Nhưng mà tiếp xúc với
đàn ông đang càng ngày càng nhiều, bây giờ tạm thời có thể giấu giếm

nhưng nếu có một ngày bị lộ ra, không, là khẳng định sẽ bị lộ, 'Người
xâm nhập' tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội đó. Đến lúc đó nên làm cái gì bây giờ? Nhưng là nghiêm túc suy nghĩ lại thì bây giờ cũng đã đủ phiền
toái rồi.

Long Mã biết cô cùng Long nhã còn có Bình Đẳng Viện,
Bất Nhị biết Tích Bộ Phận cùng Long Mã, Hạnh Thôn biết Long Mã, Bình
Đẳng Viện biết Long Mã, Long Nhã cũng biết Long Mã, thật sự là rối loạn
quá đi! Dù sao hiện tại hình tượng người con gái tốt của cô đã đi đủ xa
rồi, chỉ còn có thể đi một bước tính một bước vậy.

Xe điẹn dừng
lại, Hổ Phách nhìn di độn, cư nhiên đã sắp mười hai giờ rồi, trên đường cũng thưa thớt, chuyến xe buýt cuối cùng cô cũng sớm chậm rồi, không
còn cách nào khác cô đành đứng ở bên lề đường đợi thật lâu cũng không
gặp một chiếc xe tãi nào.

Thật sự là không hay chút nào, Hổ Phách bắt đầu lôi ví tiền ra đếm.. xác định tiền đủ, trong đầu cô liền nghĩ
ra kế hoạch vô cùng tầm cỡ, đó là tìm một nhà nhà trọ ngủ một đêm.
(Vâng, kế hoạch vĩ đại =_=)

Một chiếc nhìn qua khá đắt tiền dừng
lại ở bên người Hổ Phách, cửa sổ xe thủy tinh hạ xuống, tây trang thẳng
tắp, nghiễm nhiên là một vị thương giới tinh anh, khóe mắt điểm một nốt
ruồi thập phần quyến rũ, nhưng là khí thế Duy Ngã Độc Tôn vô cùng gây áp bách.

”Lên xe.”

”Anh có bằng lái sao?” Hổ Phách nhớ không nhầm thì hình như cậu ta và mình bằng tuổi phải không nhỉ?

”Dù cho không có bằng lái thì chẳng lẽ anh lái xe có thể xảy ra vấn đề gì sao?”

“... chuyện này... cảm ơn, Tích Bộ Phận.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận