Một thời gian rất lâu sau đó, Hạnh Thôn đều đã tự hỏi mình rằng khi đó vì cái gì mà anh liền cố chấp cho rằng Hổ Phách lừa gạt mình, không muốn nghe cô giải thích. Không chỉ bởi vì Mỹ Toa Tử đưa vào con đường sai lầm và nói dối, mà còn vì sự nông nổi của tuổi trẻ, lòng tự tôn mãnh liệt không cho phép bị lừa gạt, không có cách nào chấp nhận người mình thích lại làm ra chuyện như vậy, dù cho đáy lòng vẫn quyến luyến khoảng thời gian hai người ở chung với nhau, nhưng cuối cùng vẫn quyết tuyệt đưa ra lời chia tay.
Khi đó Hạnh Thôn Tinh Thị chỉ mới là một thiếu niên mười lăm tuổi, cho dù được gọi là Thần Chi Tử* ở trên sân bóng thì lúc đó anh cũng chỉ là thiếu niên vô tri ngây thơ, anh cũng không biết tương lai của chính mình sẽ ra sao, hay quyết định của hiện tại thì tương lai sẽ có bao nhiêu hối hận.
*Thần Chi Tử: thần thánh, siêu phàm
Anh xem nhẹ sự đau thương ẩn ẩn trong lòng mà không đi hỏi thăm tin tức về Hổ Phách, đem tất cả tinh lực đặt lên trên trên sân bóng. Bạn gái mới và em gái Mỹ Toa Tử lại ở chung với nhau vô cùng hòa thuận, đây chính là hình ảnh mà anh hằng hy vọng tới, nhưng rốt cuộc anh lại không thấy vui vẻ. Chung quy là muốn quên nhưng lại vẫn nhớ về Hổ Phách ngủ không được, anh cứ âm thầm nói với chính mình như vậy, ngày hôm sau vẫn là Hạnh Thôn ngời ngời không chê vào đâu được.
Có một số việc đã bị thời gian làm phai nhạt đi, nhưng có một số việc vĩnh viễn không bao giờ có thể nhạt nhòa. Không thể thân mật đụng chạm với người con gái khác, trong hai năm kết giao đã dưỡng thành thói quen nhỏ cho anh sau khi chia tay.
Lúc anh tự trách bản thân là do lúc trước không thành thật nhận ra lỗi của chính mình, anh cũng tự thừa nhận ở trong lòng là chưa từng queen được cô, đã tìm cô khắp nơi nhưng rốt cuộc cũng tìm không thấy. Sau khi tốt nghiệp đại học sẽ cùng Hổ Phách kết hôn, kế hoạch tương lai của anh chưa một lần được có cơ hội nghĩ đến lần thứ hai. Hổ Phách cắt đứt liên lạc với tất cả các bạn bè ngày xưa, em trai của cô Lục Xuyên Thấu mỗi lần nhìn thấy anh thì luôn luôn trợn mắt nhìn, khó khăn mới nghe được cô học trung học tại trường Thanh Xuân ở Tokyo, vậy mà anh cũng không có nổi dũng khí đi tìm cô.
Trên thế giới này, bất luận là nói dối về điều gì thì đều có một kết cục đó là sẽ bị vạch trần, chỉ là không biết sớm hay muộn sẽ bị vạch trần thôi. Vào mấy tháng trước Thần Quang Du Tử nói cô ta muốn chia tay, em gái Mĩ Toa Tử đã phản đối kịch liệt không cho, anh liền thấy có chút nghi hoặc. Theo thời gian trôi qua, tình cam giữa Mĩ Toa Tử với Thần Quang cũng không tốt như hồi còn học trung học, dần dần theo thời gian Mĩ Toa Tử cũng không chán người anh trai này, mà anh lại không hiểu vì sao Thần Quang Du Tử chia tay với anh Mĩ Toa Tử lại chạy tới cãi nhau với anh.
Nhưng từ truóc tới nay Hạnh Thôn luôn là một thiếu niên có tâm tính bất định, anh không muốn giải thích tường tận, cũng không muốn Mĩ Toa Tử quá thân thiết với Thần Quanh Du Tử nhiều, anh đối với Thần Quanh Du Tử căn bản là một chút tình cảm trong lúc làm chuyện đó cũng không có.
Và rồi sau đó anh đã nghe được chuyện gì?
Mĩ Toa Tử bị Thần Quang chặn lại xô ngã ở trong trường, trong lúc xô đẩy cô ta nói 'Nếu anh trai cô đồng ý với tôi chuyện chia tay thì tôi sẽ nói cho anh ấy biết là anh ấy với Lục Xuyên Hổ Phách chia tay đều là bởi vì cô tại lừa gạt anh ấy, cho nên tốt nhất là cô nên nghĩ biện pháp để cho Hạnh Thôn hiểu ra nếu đánh mất tôi sẽ vô nghĩa như thế nào đi“.
Đây là chuyện không còn mới nữa? Cô em gái nhỏ không muốn anh trai mình bị bạn gái phân tán sự quan tâm trên mình, phi thường chán ghét, nhưng là không biết nên làm gì. Sau đó gặp được một cô gái tốt, dạy cho em gái một vài biện pháp nhỏ.
Và cô gái tốt đó không ai khác chính là Y Tuyết Mộng Anh đang học tại đại học Băng Đế.
Là anh quá tự tin, tin tưởng những gì mà mắt mình nhìn thấy đều là sự thật, sau khi việc em gái giả vờ bị Hổ Phách đẩy ngã bị lộ, trong lòng anh hoàn toàn hoài nghi rằng bản thân anh thật sự là kẻ điên, đã bẻ gãy tình cảm giữa hai con người yêu nhau.
Sau khi biết chân tướng, những thứ vẫn luôn chôn ở sâu trong đáy lòng anh tựa như những hạt giống, đột nhiên xé toạc vỏ bọc của mình ra, mọc dài với tua tủa những bụi gai, anh bị đâm đến máu tươi đầm đìa. Rốt cục anh cũng có dũng khí để tìm tới em trai Hổ Phách hỏi thăm về chuyện của cô, cậu ấy nói chị mình hiện tại đang rất tốt, đừng lôi thứ tình cảm đã qua quay về mà quấy rầy chị ấy.
”Tôi không biết lúc trước anh Hạnh Thôn vì sao lại chia tay chị ấy khi chị ấy đang bị vu oan hãm hại, nếu anh có tình cảm với chị tôi, chỉ một chút thôi thì anh tỷ sẽ không làm như vậy. Tôi còn nghe nói sau khi hai người chia tay anh Hạnh Thôn liền có bạn gái mới ngay sau đó, đương nhiên anh không biết chị tôi bởi vì chuyện này mà đã phải chịu nhiều thống khổ, chị ấy đã tự bỏ xuống đi tự tôn của mình mà tìm anh, lại bị lần lượt từ chối, không những thế còn nói ra những lời quá đáng như vậy đối với một người con gái đã yêu mình trong hai năm. Anh Hạnh Thôn nghĩ là sau ba năm thời gian thì những việc đấy sẽ bị lãng quên sao, có thể, nhưng là toii sẽ nhớ kỹ, dù cho hiện tại chị tôi có thật sự đã quên, tôi cũng sẽ thay chị ấy nhớ kỹ, anh Hạnh Thôn, cầu xin anh đừng tiếp tục quấy rầy tới cuộc sống của chị tôi nữa.”
Lục Xuyên Thấu nói những lời này với ánh mắt mang theo hận ý, không cách nào bác bỏ rằng chuyện chia tay của ba năm trước đã tạo cho Hổ Phách nhiều đau khổ và tổn thương, nhưng là, làm sao Hạnh Thôn buông tay dễ dàng như thế. Anh lòng vòng dạo quanh, rốt cục xác định trong lòng mình có người kia, bất luận thế nào anh đều muốn quay trở lại, anh có thể đem những vết thương lòng mà cô gây ra vứt sang một bên, có thể đáp ứng mọi yêu cầu của cô, chỉ cần cô có thể quay trở lại bên cạnh anh.
Cho nên anh đã vô cùng khảng khái đồng ý lời mời tham gia đội tuyển đội Tenis của học viện Thanh Xuân, chỉ là anh muốn được nhìn thấy cô, muốn biết tâm tư của cô. Không nghĩ tới gặp lại đầu tiên không phải là cô, mà lại là kẻ gây nên nguyên nhân khiến hai người chia tay, Y Tuyết Mộng anh.
Hạnh Thôn đối với Y Tuyết không có chút gì gọi là hảo cảm, nếu không phải do những lời nói dư thừa của cô ta thì Mĩ Toa Tử chưa chắc sẽ làm ra những việc như thế. Bất quá nhìn cách cô ta cầm tay Tích Bộ Phận thì có vẻ như hai người đang kết giao, câu lạc bộ tennis của đại học Lập Hải với câu lạc bộ tennis Băng Đế cũng có chút giao tình, dù cho có gì đó đối xử không tốt với cô ta thì anh cũng không nghĩ tới cô ta lại gây thương tổn cho Hổ Phách như vậy:
”Hạnh Thôn, nếu muốn đi thì đi đi.” Không ai nghĩ rằng Thực Điền có thể nói ra như vậy.
”Thực Điền...” Hạnh Thôn quay đầu nhìn người bạn tốt nhưng trầm mặc ít lời này.
”Nếu đã quyết định, vậy thì cứ làm đi, đừng để chính mình lại tiếp tục hối hận thêm lần nào nữa.” Dù cho Hạnh Thôn luôn dấu đi sự yếu đuối và tỏ ra mạnh mẽ, nhưng mà thay đổi trong hai năm qua như thế nào làm sao thoát được khỏi mắt của người bạn lâu năm Thực Điền này được.
”Cảm ơn cậu, Thực Điền, mọi người, tôi đi trước một chút.” Hạnh Thôn nhanh chóng cầm khoác áo rời đi.
”Đã lâu không gặp, Hổ Phách, thoáng cái đã ba năm không gặp rồi, vừa thấy mặt cậu lại liền nằm trên giường bệnh đúng là xui xẻo mà.” Nhân Vương nghiêng đầu tựa vào trên khung cửa nhìn Hổ Phách.
”Nhã Trì?! Sao cậu lại đến đây vậy?” Hổ Phách thấy bạn chí cốt liền thập phần vui sướng, đúng là suy nghĩ đến việc mình đơn phương cắt đứt mọi liên hệ, tính tình của tên Nhã Trì này ác liệt với bá đạo như vậy hẳn sẽ không dễ dàng buông tha cô, nghĩ vậy trong lòng cô lại có chút bất an.
”Nghe nói toàn thân cậu bị dính toàn máu nên đưa xuống phòng y tế, bị làm sao vậy? Nghiêm trọng không?” Nhân Vương đi vào phòng y tế không khách khí ngồi ở cạnh giường.
”Đau chết mất...” Hổ Phách ở trước mặt bạn tốt hoàn toàn không che giấu cảm xúc, mang theo giọng nói kéo dài như muốn khóc.
”Chờ vết thương của cậu tốt lên, tôi mới tính sổ với cậu!” Nhân Vương vươn tay vò vò mái tóc của Hổ Phách khiến cho cái đầu cô rối thành tỏi quạ.
”Chị... đại học Lập Hải... Nhân Vương? Anh đang làm gì ở đây?!” Trên khuôn mặt không chút thay đổi, thiếu niên đưa đôi nhãn miêu* mà hung hăng nhìn chằm chằm tên kia đang để tay của hắn trên đầu chị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...