“Hổ Phách, ngày mai là ngày lễ hội truờng của con đúng không?” Mẹ cô dịu dàng chà xát lau mái tóc mới gội của Hổ Phách.
”Vâng, đúng là ngày mai“. Hổ Phách ngồi trên chiếc ghế đẩu, hơi nuớc vẫn chưa
tản hết, tóc ướt lộn xộn làm cho khuôn mặt cô nhìn nhỏ hơn, giống như
con mèo nhỏ vô tình rơi xuống nước rồi bò lên vậy.
”Thật xin lỗi, mẹ không thể đến tham dự lễ hội truờng của con đuợc”. Bà cầm luợc nhẹ
nhàng chải gỡ những sợi tóc rối của Hổ Phách.
“Không sao đâu, dù sao con cũng không biểu diễn tiết mục nào, công việc của mẹ vẫn quan trọng hơn”.
”Chắc chắn?! Vậy chúng ta cùng đi dạo phố. Mẹ muốn mua cho Hổ Phách một cái
váy mới, muốn để cho Hổ Phách của mẹ thật là xinh đẹp”.
“Không cần đâu mẹ.....”
“Đây là lễ hội trường cuối cùng của Hổ Phách thời trung học đúng không? Sau
khi tốt nghiệp con sẽ là một cô gái truởng thành, khi đó mẹ không có
cách nào trau chuốt cho con nữa. Cho nên lần này mẹ sẽ làm cho Hổ Phách
ăn mặc như một nàng công chúa đẹp nhất lễ hội”.
“Mẹ….”. Hổ Phách
cười nhẹ, nhan sắc của mình không được tính là đặc biệt xinh đẹp, nhưng
trong trái tim của mẹ cô vẫn là đẹp nhất.
“Mẹ, lâu lắm bố không
về nhà, con rất nhớ bố. Cuối tuần này chúng ta cùng nhau ăn cơm đuợc
không?” Hố Phách ngước mắt lên nhìn mẹ.
“Nhưng mà công việc của bố con rất bận rộn”. Bà khó xử nói.
“Có bận thế nào đi nữa cũng phải nghỉ ngơi mà, tối con sẽ gọi điện cho bố luôn”.
Cái gia đình này bất luận như thế nào cũng không thể sụp đổ. Không được để
những tiên đoán ở trong giấc mơ đó có cơ hội xảy ra được, tuyệt đối
không.
Ngày hôm sau, bởi vì phải đến sớm để chuẩn bị sân khấu nên Hổ Phách dậy sớm hơn hẳn những ngày đi học bình thường, nhưng khi thức
dậy mẹ cô đã chuẩn bị xong bữa sáng.
“Hổ Phách, đến ăn sáng đi.
Ăn xong mẹ sẽ giúp con chải một kiểu tóc thật đẹp nhé, thế nào?” Bà bưng các món ăn đuợc chế biến công phu lên.
“Vâng, cám ơn mẹ.”
“Thành thật mà nói, Hổ Phách phải trang điểm một chút chứ. Hôm nay thử luôn đi, thế nào?”
“Mẹ, con vẫn còn là học sinh.”
“Nhưng mà mẹ nhìn thất rất nhiều cô gái trung học đã bắt đầu trang điểm rồi
nhé. Hôm nay là ngày lễ hội truờng, con chỉ cần trang điểm nhẹ là đuợc.”
Hai mẹ con ăn sáng thoải mái xong, Hổ Phách nhắm mắt lại để cho mẹ cô thỏa
mãn nguyện vọng trang điểm làm đẹp cho con gái. Cười và chào tạm biệt
mẹ, cô xách túi đi ra khỏi nhà.
“Chị”
Qua một ngã tư,
Long Mã cưỡi xe đạp vựợt lên trước mặt Hố Phách, nhìn cô với con mắt
tràn đầy kinh ngạc. “Hôm nay chị thật là đẹp.”
“Miệng lưỡi trơn tru nhỉ, sao đột nhiên cậu lại đi xe đạp?”
Nhà của Long Mã cách truờng học không xa lắm nhưng trước kia cậu ta toàn đi xe buýt tới trường.
“Bởi vì em muốn chở chị đi học chung.”
Cậu không muốn trốn tránh giấu giếm nữa mà quang minh chính đại cầm tay cô ấy để cho mọi người đều nhìn thấy.
“Ngồi lên đi chị.” Chàng trai trẻ có chút mong chờ nhìn Hổ Phách.
“Được thôi”. Hổ Phách cẩn thận ngồi lên phía sau xe đạp, Long Mã lảo đảo trèo lên xe làm Hổ Phách sợ hãi nắm chặt áo của cậu. Cô nghe thấy tiếng Long Mã cười nhẹ, xầu hổ đập vào lưng cậu một cái.
Nếu có thể luôn được như vậy thì thật là tốt.
Hổ Phách tựa đầu vào lưng Long Mã, duờng như có thể nghe thấy tiếng tim
đập của cậu, nhìn những dòng người đến và đi từ một bên. Thật tốt nếu có thể đơn thuần thích em, thật xin lỗi, Long Mã.
“Hổ Phách.”
Đến trước cổng trường, từ trên xe đạp của Long Mã nhảy xuống liền nghe thấy Khánh Tử gọi, vội vàng chào tạm biệt Long Mã rồi chạy đến chỗ Khánh Tử.
“Ồ, ngồi xe đạp thật là hạnh phúc, thật hâm mộ.” Khánh Tử cười hì hì trêu ghẹo.
“Này, rốt cục cậu còn định trêu tớ bao lâu nữa đây, thật đáng ghét!” Hổ Phách giả bộ muốn bịt miệng Khánh Tử lại.
Kể từ khi chuyện cùng Long Mã lộ ra ở trường thig Hổ Phách bị mấy cô bạn
thân nghiêm túc tra khảo, sau đó cắn răng mời họ đi ăn vặt thì mới được
ân xá bỏ qua, nhưng mỗi khi nhóm bạn thân buôn chuyện thì cô đều bị mang ra trêu ghẹo. Có điều là ở trong trường có rất nhiều con mắt nhìn cô
khinh bỉ, lườm nguýt. Năm thứ nhất và thứ hai nhìn cô với ánh mắt phẫn
nộ, còn năm cuối cùng với mấy cá nhân riêng lẻ thì muốn “dạy dỗ” cô. May thay có Khánh Tử cùng mấy nhóm bạn thân luôn bảo vệ cô.
“Chào buổi sáng tất cả mọi người.” Hổ Phách mỉm cười chào thầy giáo và bạn cùng lớp.
“Chào buổi sáng Lục Xuyên Hổ Phách. Ồ, hôm nay cậu thật xinh đẹp.”
“Hả, bình thường các cậu thấy tớ xấu lắm sao?”
Thấy Hổ Phách cùng các bạn cười đùa, Bất Nhị mỉm cười ấm áp, cảm thấy Hổ
Phách có sức sống như vậy cậu cũng yên tâm phần nào. Thời gian trước
nhìn Hổ Phách buồn bã không vui, tâm trạng nặng nề rất làm cho người
khác lo lắng. Mặc dù, có thể bởi vì bản thân cậu làm những chuyện kia
với cô nhưng mà cậu không thể buông tay được.
“Bất Nhị.” Bất Nhị
quay đầu lại. Cúc Hoàn nhảy đến trước mặt cậu nói: “Mau đi giúp thôi,
cái tên Đại Thạch kia sốt ruột đến sắp hôn mê rồi, haha”
“Sao vậy?” Bất Nhị nghi ngờ hỏi.
“Là nhóm đại học viện Lập Hải cùng với học viện Băng Đế đến, cứ tưởng rằng
giữa trưa họ mới đến, không ngờ lại đến sớm như vậy. Tên Đại Thạch kia
vẫn chưa chuẩn bị xong khâu tiếp đón, đang gấp đến độ đổ mồ hôi, haha.”
Cúc Hoàn không khách khí cười nhạo bạn học.
Sau khi Thủ Trủng đi
Đức, tên Đại Thạch từ phó nhóm trở thành trưởng nhóm, nhưng so với nhóm
trưởng ở các trường khác, cậu ta kém đến mức đáng giận.
“Cho nên Bất Nhị, cậu đi giúp một tay đi.”
Hiện tại câu lạc bộ quần vợt ở Thanh học viện thì chỉ có mỗi bản lĩnh của
Bất Nhị mới có thể ứng phó được với các trưởng nhóm khác, rốt cuộc cũng
có thể khinh thường bản lĩnh của tên Thủ Trủng lạnh lùng kia. Thành thật mà nói, bàn về thực lực thì Bất Nhị hoàn toàn có thể trở thành trưởng
nhóm câu lạc bộ quần vợt. Tiếc rằng vì quá ham chơi cậu ta nói rằng làm
trưởng nhóm quá phức tạp, hết lòng tiến cử Đại Thạch. Những thành viên
khác nhìn Bất Nhị với con mắt cười cợt nhưng hoàn toàn không có khả năng bác bỏ ý kiến đó của cậu. Nhưng trong trường hợp này vẫn cần Bất Nhị
xuất hiện để giữ thể diện, Thanh học viện không thể mất mặt được.
“Nhưng tớ cảm thấy rất thú vị khi để Đại Thạch một mình tiếp đón bọn họ.”
Bất Nhị cười híp mắt nói. Tưởng tượng ra dáng vẻ đầy mồ hôi của Đại
Thạch khi tiếp đón các câu lạc bộ quần vợt khác, thật sự rất mong đợi.
Nhưng mà vào thời điểm mấu chốt thì Cúc Hoàn lại muốn hợp tác, mềm mại cứng
rắn lôi kéo Bất Nhị, cậu không còn cách nào khác đành chào lớp trưởng và bị Cúc Hoàn kéo đi câu lạc bộ quần vợt.
“Nữ nhân vật chính phải
cầm quạt chứ? Thế cái quạt đâu? Mau tìm đi!” Thời gian biểu diễn sắp đến gần, các diễn viên đều mặc xong quần áo biểu diễn, trợ lí phía sau kiểm tra đạo cụ phát hiện nữ diễn viên chính phải cầm quạt nhưng lại không
thấy nó đâu.
“Người nào chịu trách nhiệm giữ quạt?”
“Là Bất Nhị phụ trách.” Hổ Phách nhớ giao việc phụ trách đạo cụ cho Bất Nhị.
“Chết rồi, câu lạc bộ quần vợt có việc nên Bất Nhị đã bị gọi đi rồi. Mau gọi
điện thoại! Hỏi xem cậu ta để cái quạt ở đâu.” Người chịu trách nhiệm tổ đạo cụ nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Bất Nhị, nhưng tiếng chuông
không bao giờ kêu lại phát ra từ túi xách của cậu ở trong lớp.
“Làm sao bây giờ? Không còn cách nào khác, Hổ Phách cậu làm ơn hãy đi câu
lạc bộ quần vợt một chuyến, tớ quả thực không thể đi được, cậu bảo Bất
Nhị hãy gọi điện ngay cho tớ.”
Hổ Phách vội vàng chạy tới câu lạc bộ quần vợt, mấy thành viên dưới khóa của câu lạc bộ đang ở sân bóng
chỉ chỗ câu lạc bộ quần vợt cho Hổ Phách, chỉ chỗ của Bất Nhị cho cô.
Nhìn Hổ Phách chạy đi, một số thành viên của câu lạc bộ liền buôn chuyện.
“Này, có phải chị ấy đang hẹn hò cùng với Long Mã không? Các cậu nói xem chị ấy đi tìm Việt Tiền để làm gì nhỉ, hehe…”
“Chị ấy và anh Việt Tiền cùng lớp thì phải? Hẳn là có việc gấp.”
“Các anh đang nói ai vậy?” Một số người nhìn thấy thành viên năm thứ nhất
Việt Tiền Long Mã một tay cắm túi quần, một tay cầm đồ uống đứng cách đó không xa.
“À...thì là cái chị năm thứ ba đang cùng Long Mã hẹn
hò đó, chị ấy dường như có việc gấp tìm Bất Nhị nên chạy đi phòng sinh
hoạt chung rồi.”
“Thật không? Cảm ơn.” Long Mã ngửa đầu uống hết
lon nước, ném lon nước chính xác vào thùng rác sau đó xoay người đi
phòng sinh hoạt chung.
“Bất Nhị, bạn phụ trách phần đạo cụ, xin
hỏi bạn để cái quạt ở đâu rồi? Tất cả mọi người đều không tìm thấy.” Hổ
Phách chạy đến cửa phòng sinh hoạt chung hướng Bất Nhị hỏi, sau đó cô
mới muộn màng nhận ra bên trong phòng chật kín người.
Đại học viện Lập Hải có quần áo thể thao bên trong màu vàng đất.
Học viện Băng Đế thì có quần áo thể thao màu xám bạc.
Trưởng nhóm câu lạc bộ quần vợt của Lập Hải đại học viện “Hạnh Thôn Tinh Thị”
có tướng mạo khôi ngô tuấn tú cùng tính cách mạnh mẽ, là mối tình đầu
của Hổ Phách, yêu nhau hai năm rồi chia tay.
Trưởng nhóm câu lạc
bộ quần vợt của Băng Đế học viện “Tích Bộ Cảnh Ngô”, mái tóc màu xám
khói và có một nốt ruồi ở đuôi mắt nhìn giống như hoàng đế cao cao tại
thượng. Bạn trai cũ của Hổ Phách, yêu nhau hai năm rồi chia tay.
Hai vị trưởng nhóm tràn đầy khí thế ngồi ở giữa, các thành viên khác thì
ngồi xung quanh, trừ bên cạnh Tích Bộ Cảnh Ngô có một người, bình tĩnh
ngồi bên cạnh Tích Bộ, nhìn xung quanh thờ ơ lạnh nhạt, không quan tâm
nhưng lại nhìn Hổ Phách với con mắt đầy nóng bỏng. Mặc dù lần đầu gặp
mặt nhưng cậu không biết bao lần nhìn thấy Hổ Phách xuất hiện trong
giấc mơ của mình. “ Kẻ xâm nhập.”
Khung cảnh đột nhiên trở lên im lặng, Hổ Phách nhìn những gương mặt quen thuộc, không biết phải nói gì. “Hay là giả bộ không quen biết rời đi? Hay là mỉm cười chào hỏi?” Cô
hình như cách nào cũng không thể làm được…
“Ôi chao, Hổ Phách,
làm sao chị lại đến câu lạc bộ quần vợt vậy?” Đột nhiên có một bàn tay
mạnh mẽ vỗ vào vai Hổ Phách, cô quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt tươi
cười của Long Mã, phiên bản trưởng thành của bạn trai trên danh nghĩa
hiện nay của Hổ Phách, Việt Tiền Long Nhã.
“Anh, cái tên này. Sao anh lại ở đây?” Long Mã thấy vậy thì lạnh lùng lẫn tức giận nói.
Long Nhã nghiêng đầu nhìn em trai mình đứng gần đó nói:
“Đương nhiên là muốn làm cho mọi người ngạc nhiên rồi, sao vậy? Hổ Phách, anh đã trở về.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...