Mùi thuốc khử trùng nồng nặc bao phủ khắp không gian, kích thích thính giác của Mạn Lan Đình, mi mắt cô khẽ run rẩy, sau đó từ từ mở ra.
Đập vào mắt cô là trần nhà trắng xóa, bên cạnh còn có chai nước biển đang nhỏ từng giọt li ti xuống ống chuyền, cô khẽ cựa quậy, cổ tay cắm kim chuyền nước biển có chút nhói đau.
Mạn Lan Đình hơi nhăn mặt, lấy sức ngồi thẳng dậy, tựa lưng vào thành giường. Đang định bấm nút kêu bác sĩ thì cánh cửa phòng bệnh mở ra, thân ảnh một người đàn ông bước vào, trên tay là bình giữ nhiệt, cũng không biết bên trong chứa thứ gì.
Thấy Mạn Lan Đình đã tỉnh, trên khuôn mặt người đàn ông lộ rõ vẻ kinh hỉ, anh khẽ tiến lại gần chiếc giường bệnh, tiện tay đặt bình giữ nhiệt trên bàn.
“Cô tỉnh rồi à? Thấy trong người sao rồi?” Giọng anh rất nhẹ nhàng, tựa như chiếc lông vũ bay lơ lửng giữa không trung vậy.
Đôi môi khô khốc của cô khẽ mấp máy, khó khăn đáp “Ừ” một tiếng, sau cùng chỉ nhìn người đàn ông trước mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Dạ Trường Lăng giống như hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, khẽ nở một nụ cười, giải thích:
“Tôi vô tình thấy cô ngất ở vỉa hè nên mới đưa cô vào bệnh viện…”, nói đoạn anh có chút ngập ngừng nhìn cô, nhớ đến những lời bác sĩ nói khi nãy trong lòng anh có chút mất mát.
Khi nãy Dạ Trường Lăng có gặp qua bác sĩ đã khám cho Mạn Lan Đình, biết được cô đã mang thai được hơn một tháng, lúc đó anh thực sự rất kinh ngạc, trong lòng còn có chút buồn khó nói thành lời.
Anh thừa nhận bản thân đã rung động với cô ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên, nhưng tuyệt nhiên không nghĩ tới cô lại là người đã có gia đình, lúc đó anh chỉ biết cười khổ tự trấn an bản thân.
Thực sự anh không biết cô đã kết hôn, nếu biết anh đã sớm thôi đi vọng tưởng chinh phục cô, nhưng rồi tất cả đã bị chặt đứt khi biết tin cô đã mang thai.
Hồi lâu thấy ánh mắt Dạ Trường Lăng giống như che giấu điều gì đó, đồng thời giống như đang đấu tranh tâm lý, mãi không nói tiếp khiến Mạn Lan Đình có chút khó chịu.
“Có gì cứ nói thẳng đi.” Mạn Lan Đình lạnh nhạt cất giọng.
Giọng nói mang theo sự xa lạ của cô vang lên, kéo Dạ Trường Lăng thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, anh khẽ cụp mắt, quyết định nói ra.
“Bác sĩ nói cô đã mang thai, thai nhi có chút không ổn định, cô nên chú ý giữ gìn sức khỏe.” Nói xong, anh khẽ liếc nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Thoạt đầu Mạn Lan Đình rất kinh hỉ, nhưng rất nhanh biểu cảm cô chuyển thành chua xót, bàn tay cô khẽ run rẩy đưa xuống chiếc bụng phẳng lì của mình, nhẹ nhàng vuốt ve.
Mi mắt khẽ cụp lại, giọt lệ lạnh ngắt rơi xuống hai bên gò má, cô hiện tại đang rất mông lung, không biết phải làm thế nào.
Sự xuất hiện của đứa bé trong bụng khiến cô rất hạnh phúc, nhưng liệu hắn có vui vẻ khi biết tin bản thân sắp làm ba? Nghĩ đến sự việc giữa hắn và Bạch Băng vừa diễn ra, những kế hoạch của Mộ lão gia chủ, cô thực sự rất sợ hãi…
Cô sợ hắn không cần con của họ, sợ vòng xoáy tranh đoạt quyền lực của Mộ gia khiến cô không thể bảo vệ an toàn cho đứa bé, sợ nhất là lòng người bạc bẽo…
Mạn Lan Đình thất thần hồi lâu, rồi mới nhàn nhạt mở miệng, “Cảm ơn anh đã giúp tôi.”
Dạ Trường Lăng nhận thấy sự khác lạ của cô, cũng không nói gì thêm, anh khẽ gật đầu nhận lời cảm ơn kia. Sau cùng dặn dò cô vài câu rồi rời đi, bởi phía công ty anh xảy ra chút vấn đề cần anh giải quyết.
Dạ Trường Lăng vừa rời đi, bác sĩ cùng ý tá cũng đến kiểm tra sức khỏe rồi dặn dò cô một số lưu ý khi mang thai, cô đều chăm chú lắng nghe, không bỏ xót dù chỉ nửa lời.
Sau khi bác sĩ cùng y tá rời đi, Mạn Lan Đình mệt mỏi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lúc này đã xế chiều, xe cộ bên dưới đại lộ dần trở nên đông đúc hơn. Cơn mưa tuyết từ sáng nay đã chấm dứt, lất phất chỉ còn lại vài bông tuyết rơi, khắp mọi nơi đều chìm trong biển tuyết trắng xóa.
“Con à, mẹ phải làm sao mới tốt đây?” Cô khẽ vuốt ve bụng, thì thầm.
Ánh mắt tràn ngập tia bi thương, trong lòng đau khổ không thôi, cô hiện tại thật sự rất hoảng loạn, không biết bản thân nên làm gì mới tốt.
Cô yêu hắn không muốn ra tay làm hại hắn, nhưng lại không có cách nào làm trái lời Mộ lão gia chủ, bởi lẽ lão ta đang nắm giữ tính mạng của cả cô và Giang Tầm Ngôn.
Một mình Mạn Lan Đình cô thì không sao, nhưng Giang Tầm Ngôn là huyết mạch duy nhất của Giang gia, cô không thể để cậu rơi vào nguy hiểm.
Bản thân cô cũng chỉ là một cô con gái nuôi của Mạn gia, đối với những chuyện trong quá khứ đã quên sạch, ngay cả ba mẹ ruột của mình là ai cô cũng không biết.
Giang gia có ơn cưu mang cô, cô tuyệt đối sẽ không để Giang Tầm Ngôn gặp nguy hiểm, còn cô…chỉ là một cô nhi không nơi nương tựa, chết cũng chẳng sao.
Nhưng hiện tại trong bụng cô đang tồn tại một sinh mệnh mới, là kết tinh tình yêu của cô và hắn, là cầu nối hy vọng duy nhất giữa họ…
Cô không muốn đứa bé xảy ra chuyện, nhưng lại không thể đưa ra lựa chọn. Rốt cuộc cô nên làm gì mới vẹn cả đôi đường đây?
Trở lại “Bạch Viện” trời đã nhá nhem tối, Bạch Thiên Kình sau khi không thấy Mạn Lan Đình ở nhà thì có chút lo lắng, vội vã đi xuống lầu tìm kiếm quản gia và người làm hỏi han.
Lúc này lão quản gia đang chỉ đạo người làm dọn dẹp nốt cành cây vừa mới cắt tỉa, thấy Bạch Thiên Kình đi đến, trên khuôn mặt hắn còn mang theo sự lo lắng thì lão vội vã tiến lại, chào hỏi.
“Thiếu gia, người đã trở về.”
“Ừ, Tiểu Đình đi đâu rồi?” Hắn khẽ day day huyệt thái dương đau nhức, hỏi.
“Sáng nay Thiếu phu nhân nói muốn trở về “Mộ Trạch” một chút, đến giờ vẫn chưa thấy trở về ạ.” Quản gia có chút mông lung đáp.
Lão không nghĩ tới Thiếu gia lại không biết chuyện này, trông sắc mặt rất kém của Thiếu gia, e là đang rất lo lắng cho Thiếu phu nhân.
“Một chút sao?! Một chút mà đến bây giờ vẫn chưa có trở về!” Hắn tức giận nhìn quản gia chất vấn.
Lão quản gia có chút sợ hãi trước khí thế của hắn, vội vã cúi đầu, tiếp lời, “Thiếu gia bớt giận, để tôi cho người gọi điện hỏi bên Mộ gia xem sao.”
Bạch Thiên Kình không có trả lời, chỉ phất tay ý đáp ứng, rồi hắn quay trở lại phòng khách. Ngồi trên chiếc ghế sofa êm ái, lòng hắn như lửa đốt khi không thể liên lạc được với cô, gọi cả chục cuộc điện thoại vẫn không ai nhấc máy, hắn tức điên lên định đập luôn chiếc điện thoại thì thấy cô đi vào.
Trên khuôn mặt cô đều lộ rõ sự mệt mỏi, mơ hồ hai mắt còn sưng lên, hắn ném chiếc điện thoại trên tay xuống ghế, đi đến chỗ cô.
“Em đi đâu mà giờ này mới về vậy? Em có biết là anh rất lo lắng không?!” Hắn nắm lấy vai cô, có chút tức giận lớn tiếng.
Mạn Lan Đình ngẩng đầu ngước nhìn hắn, tâm trạng càng trở nên tồi tệ hơn, lúc này đây cô thực sự không muốn đối mặt với hắn.
“Em trở về “Mộ Trạch”, sau đó hẹn ra ngoài với Tô Châu.” Cô suy nghĩ một chút, quyết định giấu diếm hắn chuyện cô nhập viện, tìm đại một lí do nói.
“Vậy sao lại không nghe máy của anh?!” Hắn có chút không tin hỏi lại.
Mạn Lan Đình khẽ thở dài, lấy chiếc điện thoại đen ngòm ra trước mặt, “Máy hết pin, em xin lỗi khiến anh phải lo lắng rồi…”
Thấy được sự mệt mỏi trong mắt cô, hắn tạm thời tin tưởng những lời nói kia của cô, nhưng trong lòng vẫn có chút hoài nghi.
“Ừm…em lên phòng thay đồ đi, lát còn ăn tối.” Cuối cùng, hắn buông tay khỏi người cô, khẽ nhắc nhở.
Như được ân xá, cô khẽ gật đầu đáp “Vâng” một tiếng, sau đó mệt mỏi đi lên lầu, nhìn theo bóng lưng của cô rời đi, tâm tình của hắn trở nên phức tạp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...