Trăng lúc này đã lên cao, trời cũng đã về khuya, bên ngoài nhiệt độ cũng giảm xuống đáng kể, thi thoảng có cơn gió thoáng qua khiến tấm rèm cửa khẽ lung lay.
Bên trong phòng ngủ chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt, thân thể Mạn Lan Đình vẫn co ro ở một góc, không ngừng run rẩy, trông vô cùng đáng thương.
Tình trạng này của cô cũng đủ cho thấy việc gặp lại La Tử Đăng đã ảnh hưởng lớn như thế nào đến tâm lý của cô, vốn dĩ tưởng rằng đã quên đi, nhưng thực ra nó vẫn luôn khảm sâu trong tâm trí.
Chỉ cần một tác động nhỏ thôi, nó giống như mạch nước nguồn vỡ đê mà cuồn cuộn tràn về vậy, muốn ngăn cản cũng không được, chỉ có thể chịu đựng sự giày vò theo thời gian.
Mà bên ngoài lúc này đây, Trần Linh San lo lắng không thôi, cô cứ đi đi lại lại trước phòng ngủ của Mạn Lan Đình, tâm trạng nặng nề vô cùng. Trong lòng cầu mong rằng Bạch Thiên Kình mau mau tới, nghe tiếng khóc thút thít của Mạn Lan Đình thôi đã đủ để Trần Linh San hoảng loạn rồi, huống chi tính cách cô thô lỗ vốn dĩ không biết cách dỗ dành người khác.
“Trời ơi! Sao mà lâu như vậy chứ?!”
Trần Linh San bực bội tự lẩm nhẩm, không biết Bạch Thiên Kình làm cái quái gì mà lâu như vậy, rõ ràng hắn nói là đi phi cơ riêng mà. Nhất thời vì sự tức giận mà Trần Linh San quên mất rằng từ nước Z đến Pháp cũng phải mất 5 tiếng đồng hồ, cho dù có dùng phi cơ riêng cũng không thể nhanh chóng đến ngay lập tức.
Trần Linh San đi đi lại lại không biết bao nhiêu vòng nữa thì tiếng chuông cửa mới vang lên, cô vội vã ra mở cửa, đập vào mắt cô là khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Bạch Thiên Kình.
“Linh San, cô ấy sao rồi?” Hắn nhíu mày nhìn cô bạn trước mặt, lo lắng hỏi.
“Từ khi trở về tự nhốt mình ở trong phòng, tôi không có cách nào đi vào.” Trần Linh San bất lực nói, cô thật sự hết cách nên mới gọi hắn đến.
Mà phải công nhận một điều rằng Bạch Thiên Kình rất quan tâm đến vợ hắn nha, nhìn trang phục nhăn nhúm trên người hắn, coi bộ là đang làm việc nhưng bị một câu nói của Trần Linh San lôi luôn tới Pháp. Chậc chậc…đáng ngưỡng mộ, cuối cùng thì sói già cũng biết động tình, cơ mà có một cô vợ như Mạn Lan Đình cũng đáng.
“Cậu biết chuyện gì không?” Hắn theo bước chân của Trần Linh San đi về phía phòng Mạn Lan Đình, tiếp tục dò hỏi.
Trình Linh San nhún nhún vai, bày ra bộ mặt không biết gì, “Tôi chịu thôi, cô ấy vừa về là lao vào phòng luôn, tôi còn chưa kịp định thần nữa là. Tốt nhất cậu đi vào hỏi cô ấy đi.”
Bạch Thiên Kình nhìn Trần Linh San gật đầu, tiếp đó gõ cửa phòng ngủ, nhưng nhận lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ, lúc này đây hắn đã mất kiên nhẫn, liếc nhìn Trần Linh San.
Như hiểu được ý tứ của hắn, Trần Linh San nhíu mày, thản nhiên đáp, “Cửa căn nhà này nếu khóa bên trong thì bên ngoài không thể mở được, cũng không có chìa khóa phụ.”
Nói xong cô còn khẽ chớp chớp mắt, biểu thị ý hắn muốn phá cửa thì phá đi, nhưng là xong chuyện sửa lại cho cô là được. Hai đôi mắt giao nhau, Bạch Thiên Kình không do dự đạp mạnh vào cánh cửa phòng ngủ, “Rầm!” một tiếng cánh cửa mở toang ra, may mà không bị bung ra.
Hắn đi vào bên trong, quan sát một lượt, thấy được thân thể nhỏ bé của Mạn Lan Đình đang cuộn tròn lại một góc, nhất thờ trái tim hắn hẫng đi một nhịp. Nhanh bước về phía cô, ôm lấy cơ thể đang không ngừng run rẩy của cô vào lòng, vỗ về an ủi.
“Đừng sợ…có anh ở đây rồi!”
Chỉ một câu nói rất đơn giản, nhẹ nhàng, đã khiến cơ thể đang run rẩy vì sợ hãi của Mạn Lan Đình ổn định lại. Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt mở lớn, trái tim đang vỡ vụn ra từng mảnh dường như được vỗ về, nước mắt vô thức lại rơi.
Lần này là vì hắn, nói trắng ra là vì thấy hắn cô đã tủi thân, nên khóc. Cô muốn khóc thật lớn, muốn được hắn an ủi, muốn được hắn che chở, muốn hắn ở bên…
“A Kình…” Cô nghẹn ngào gọi tên hắn, vòng tay siết chặt hông hắn hơn.
Cảm nhận được hơi ấm từ hắn, cô mới thôi khỏi bàng hoàng rằng mình không có nằm mơ, hắn - chồng của cô thực sự đang ở bên cạnh cô, đang ôm cô vào lòng.
“Ừ, anh ở đây…” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của cô, đáp.
Hắn rất muốn biết tại sao cô lại ra nông nỗi này, vợ hắn từ khi nào mà lại bị khi dễ đến mức đau lòng như vậy, nếu để hắn biết được là kẻ nào làm, hắn nhất định sẽ không tha.
“Huhu…A Kình…em…sợ…” Mạn Lan Đình nức nở trong lòng hắn, không nói nên lời.
Bạch Thiên Kình cũng hiểu giờ cô rất hoảng loạn, chỉ lặng lẽ ôm lấy cô để an ủi, trong lòng cũng khó chịu vô cùng khi thấy cô khóc. Hắn chưa bao giờ nghĩ vợ hắn - một người luôn mang trong mình vẻ bề ngoài cứng rắn lại có thể yếu đuối đến như vậy.
Nhưng rồi hắn cũng hiểu ra, dù bề ngoài mạnh mẽ đến đâu thì chung quy cô cũng là phụ nữ, cũng có lúc yếu đuối, cũng cần có đàn ông che chở và bảo vệ.
Trần Linh San thấy được Mạn Lan Đình không sao cũng hiểu ý rời khỏi phòng, cô bị điên mới đứng đây làm bóng đèn nha, huống hồ cô cũng không muốn ăn “cẩu lương” đâu, đối với một “cẩu độc thân” như Trần Linh San rất rất khó chịu.
Giải tỏa hết nỗi đau, nỗi uất ức trong lòng, Mạn Lan Đình mới ổn định lại cảm xúc, nhẹ nhàng buông cơ thể Bạch Thiên Kình ra, khẽ ngẩng đầu nhìn hắn. Thấy được sự lo lắng trong đôi mắt sắc bén kia, lòng cô bỗng chảy qua một dòng nước ấm áp, không ngờ tới hắn vì cô mà bay tới Pháp.
“A Kình…thật xin lỗi…” Cô thút thít gọi tên hắn, ngoài xin lỗi ra cô chẳng biết làm gì cả, “Em…”
“Không cần xin lỗi, anh không trách em. Là anh tự nguyện đến đây.” Hắn bế cô ngồi lên giường, nhẹ nhàng đáp lại cô.
Đến đây là vì lo lắng cho an nguy của cô, vậy mà cô hễ mở miệng ra là tự gom hết lỗi lầm về bản thân, vợ hắn thật là…không biết phải làm sao để cô hiểu đây.
“Bây giờ em có thể nói tại sao em lại tự nhốt mình trong phòng, được không?” Hắn nghiêm túc nhìn cô hỏi.
Bất ngờ bị tra hỏi, ánh mắt của Mạn Lan Đình có chút lảng tránh, trong lòng đấu tranh tâm lý rất lâu, rồi mới nhìn hắn khẽ kể lại mọi chuyện. Dù biết tất cả đều là nỗi đau, nỗi ám ảnh của bản thân, nhưng cô quyết định trải lòng cho hắn, nên sẽ không giấu diếm hắn chuyện gì cả.
Vì cô yêu hắn!
Nghe xong những gì Mạn Lan Đình kể, đáy mắt Bạch Thiên Kình dâng lên một tầng u ám, bàn tay siết chặt lại thành quyền, mơ hồ còn nổi gân xanh, biểu thị cho việc hắn là đang rất tức giận.
Lại là Mộ Thừa Hiên, tên chết tiệt! Không ngờ tới hắn ta lại có tư tưởng với em gái nuôi - vợ của Bạch Thiên Kình hắn!
“A Kình…” Cô lo lắng gọi tên hắn, đáy lòng xẹt qua cỗ chua xót, không lẽ hắn chê bai cô, nhưng là lần đầu tiên của cô cho hắn, “Em xin lỗi, nói ra chuyện này khiến anh chê cười rồi…”
Nói đoạn, Mạn Lan Đình còn nở một nụ cười tự giễu cợt bản thân, ai nghe đến chuyện này của cô cũng nghĩ thân thể cô dơ bẩn, thậm chí có kẻ còn nói cô vì muốn trèo cao mà giở trò hèn hạ. Ha…thật ra cô đã sớm đoán được là hắn sẽ có biểu hiện như vậy, nhưng là cô vẫn rất đau lòng, dẫu sao hắn cũng là người cô yêu và tin tưởng nhất.
“Tiểu Đình, mọi chuyện đã qua rồi. Anh không có cách nào quay về quá khứ giúp em vượt qua những nỗi đau năm đó…” Hắn xoay người cô lại, đối mặt với ánh mắt thâm tình của hắn, dõng dạc nói:
“Nhưng…xin em hãy tin anh, từ bây giờ trở đi anh sẽ cùng em vượt qua mọi khó khăn. Vậy nên, đừng giấu anh chuyện gì, được không?”
Giọng hắn rất nhẹ nhàng, như dải lông vũ quét qua đáy lòng cô, khiến cô cảm thấy an tâm đến lạ.
“A Kình…” Cô nỉ non gọi tên hắn, nước mắt hạnh phúc lăn dài trên đôi gò má.
Hắn nhẹ nhàng vươn tay lau đi những giọt nước mắt ấy, khẽ hôn lên mi mắt của cô, như lời an ủi tốt nhất. Không cần nhiều lời, hắn muốn lấy hành động để chứng minh, muốn cho cô biết hắn quan tâm cô, hắn hình như đã thực sự rung động rồi…
Rung động với vợ hắn…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...